Đào Hoa Khúc

Chương 99

"Nói chuyện."

Vào đêm, Tiêu Duyên không ra ngoài chơi, Quân Dao dùng tấm thảm dày quấn lấy nàng, dỗ nàng ngủ. Hổ con tựa vào lòng nàng, liếʍ móng vuốt của mình, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nhìn Quân Dao.

Móng vuốt của loài hổ dày rộng hơn loài mèo, cứng cáp vô cùng. Nàng liếʍ xong rồi, giơ chân trước lên, muốn Quân Dao sờ sờ móng vuốt của nàng. Quân Dao đưa tay nắm lấy móng vuốt của nàng, đệm thịt mềm mại vô cùng, da lông mềm mịn, sờ lên rất là thư thích.

May mắn dù chưa Khải Trí, thân thể A Duyên vẫn chưa chịu tổn thương gì. Quân Dao cực kỳ vui mừng.

Tiêu Duyên được vuốt lông, cảm thấy thư thái, cơn buồn ngủ cũng từ từ xông tới, mí mắt dần dần buông xuống, không lâu sau liền ngủ thϊếp đi.

Quân Dao vẫn ôm nàng, thẳng qua nửa canh giờ, hổ con thật sự ngủ say, mới đặt nàng vào trong ổ nhỏ.

Hổ con ngủ say sưa, Quân Dao thì lại rơi vào trầm mặc.

Nàng Khải Trí nhờ tiên lộ, chưa từng ăn qua Khải Trí đan, vì vậy không biết sau khi Khải Trí đan vào bụng có hiệu quả như thế nào. Nhưng nàng hơn hai ngàn năm trước từng tận mắt nhìn thấy một con nhím tinh Khải Trí. Cái con nhím tinh kia sau khi ăn Khải Trí đan, chỉ trong chớp mắt, liền tẩy tinh phạt tủy, khí huyết thông, nói ra tiếng người.

Vì vậy, Khải Trí đan có thể khai Linh Trí, không sai.

Nhưng vì sao A Duyên ăn vào hoàn toàn không có tác dụng? Quân Dao trái lo phải nghĩ, hoàn toàn không có manh mối. Nàng không chịu cho rằng hổ con có cái gì không đúng, liền cảm thấy nhất định là Khải Trí đan này không tốt, không giúp được gì.

Nhưng tuy tự bênh vực chính mình, Quân Dao lại biết Hồ Liêm dám dâng đan dược này ra, có thể thấy được từ trước chưa từng xảy ra sai lầm.

Hay A Duyên chính là linh thú, linh thú Khải Trí, tự có bí pháp?

Vừa nghĩ đến, Quân Dao càng khó xử, nếu thật sự có bí pháp, vậy bí pháp này là cái gì? Thế gian chỉ một con linh thú, sợ là không ai có thể biết được.

Trầm tư theo dòng suy nghĩ, thời khắc phương Đông bừng sáng, Quân Dao rốt cuộc cũng nghĩ đến chút manh mối.

Thời thượng cổ, đại năng ngang dọc, các tu tiên thế gia nhiều vô kể. Linh thú vừa là vật cưỡi, lại có bản lĩnh giúp người tu luyện, khi đó linh thú mặc dù nhiều hơn so với hiện tại, nhưng cũng là trân bảo vạn kim bất dịch.

Có một ít gia chủ của tu tiên thế gia lợi dụng nuôi dưỡng một con Bạch Hổ vì kiêu ngạo.

Hồ Liêm nói Thanh Liên chân quân là một người trong số đó, nhưng hắn nuôi dưỡng linh thú, chỉ vì giúp hắn tu hành, vượt qua Thiên kiếp, cũng không có gì để nói. Lại hơn vạn năm trước, có một tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ, hào Đàm Quang đạo nhân.

Đàm Quang đạo nhân phong lưu phiêu dật, yêu thích phong nhã, cho rằng nuôi dưỡng linh trí, chính là chuyện tao nhã. Không chỉ nuôi một con Bạch Hổ, còn muốn ghi lại những chuyện thú vị mà bản thân tâm đắc khi nuôi dưỡng Bạch Hổ vào linh giản.

Cái gọi là linh giản, giống như cuộn thẻ trẻ, dùng để viết, nhưng ghi chép công pháp, sự tích, hoặc có nhã sĩ tự xưng tu sĩ giống như Đàm Quang đạo nhân dùng để viết chút văn chương. Lúc sử dụng, chỉ cần đem linh giản áp lên trán, liền có thể dùng thần thức để đọc.

Đây là phương pháp ghi chép của tu sĩ thời thượng cổ, bây giờ cũng không có mấy người dùng, bởi vì linh khí quý giá, mà muốn viết lên linh giản, nhất định phải tiêu hao lượng lớn linh khí.

Chuyện của Đàm Quang đạo nhân, là sau khi Quân Dao hóa hình không lâu, muốn tìm một cái dị tài, tìm đến Linh Sơn cổ xưa, dị tài chưa tìm thấy, cũng lượm được vài viên linh giản, linh giản ghi lại đều là công pháp thượng thừa, chỉ có một viên ghi chép chuyện lý thú thời thượng cổ, nhắc tới chuyện vị Đàm Quang đạo nhân nuôi Bạch Hổ này.

Đáng tiếc, linh giản Đàm Quang đạo nhân ghi chép, lại chưa từng nhìn thấy.

Có chuyện này, cũng không đến nỗi bó tay toàn tập. Quân Dao muốn viên linh giản ghi chép làm thế nào để nuôi dưỡng linh thú kia.

Việc này vẫn cần suy nghĩ kỹ càng, ngoại trừ Đàm Quang đạo nhân thích linh thú, đem chuyện lý thú khi nuôi dưỡng Bạch Hổ mà bản thân tâm đắc ghi chép thành sách ra, liền lại không tin tức. Chỉ bằng vào việc này, muốn tìm viên linh giản kia không khác nào mò kim đáy biển.

Quân Dao thầm nghĩ, vẫn cần biết được Đàm Quang đạo nhân thuộc môn phái nào, Linh Sơn là nơi nào, động phủ lại ở đâu. Linh giản không phải trang giấy, sẽ không dễ hư hao, mà chuyện lý thú phong nhã như thế, không phải công pháp gì, hẳn sẽ không bị người cướp đoạt, càng không ai mang đi tiêu hủy, vô cùng có khả năng vẫn còn ở bên trong động phủ năm đó đạo nhân tu luyện.

Có thể biết được vị trí động phủ của Đàm Quang đạo nhân, việc này liền hoàn thành một nửa.

Quân Dao trắng đêm suy tư, chờ nàng lập kế hoạch xong, trời đã sáng choang, hổ con cũng tỉnh lại, giãy khỏi tấm thảm dày bọc lấy nàng ra, cùng Quân Dao muốn đồ ăn sáng.

Quân Dao nghĩ ra manh mối rồi, tự nhiên cũng không ưu sầu giống như hôm qua.

Tiêu Duyên đến trước người của nàng, nàng khom người ôm lấy nàng ấy.

Hổ con vội vã chuẩn bị sẵn sàng, nàng nhớ rất rõ ràng, mèo mẹ vào lúc sáng sớm đều sẽ dọn da lông cho mèo con. Nàng cho rằng Quân Dao cuối cùng cũng phát hiện mong chờ của nàng, sẽ liếʍ liếʍ cho nàng rồi, vội vàng nhắm mắt lại, chờ đợi Quân Dao liếʍ liếʍ cho nàng.

Nhưng mà vẫn không có.

Quân Dao chỉ vào chóp mũi của nàng, nửa là bất đắc dĩ, nửa là cưng chiều mà thở dài, ôn giọng nói: "Nếu như ngươi là cây, liền có thể tránh khỏi vô số phiền nhiễu rồi."

Tiêu Duyên nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ không hiểu rõ lắm.

Tuy nói có biện pháp, nhưng riêng việc tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, liền không dễ dàng.

Quân Dao đứng dậy, đi vào bếp, hổ con đi theo nàng, đi được một nửa, lại chạy vào trong vườn, nhìn đại thụ bị tuyết trắng chôn vùi một chút, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, không rõ ràng lắm vì sao người này lại hi vọng nàng là cây, lẽ nào nàng là cây, nàng ta chịu liếʍ liếʍ cho nàng?

Hổ con khá là chấp nhất, không được như mong muốn, liền lúc nào cũng nhớ trong lòng.

Ngây người trước thân cây một lúc, Tiêu Duyên xoay người chạy về bên người Quân Dao.

Bữa sáng là trứng, hôm qua lúc bắt sơn trĩ, tìm được trong tổ của nó. Quân Dao luộc hai cái trứng, bóc ra, chỉ lấy lòng đỏ trứng, hâm nóng thịt cá, đồng loạt thả vào đĩa nhỏ.

Hổ con rất thích, một hơi ăn sạch sẻ.

Quân Dao nhìn nàng, thầm nghĩ, nếu như không bị tuổi thọ quấy nhiễu, liền để cho nàng sống mãi bên trong nhà gỗ tại Thái Ất Sơn này, cùng A Duyên sống những tháng ngày ẩn cư này, nàng cũng đồng ý.

Tiêu Duyên ăn uống xong, vẫn tốn nhiều thời gian tiêu hóa như cũ, vì mình thanh lý. Hổ tựa như loài mèo, tính ưa sạch sẽ. Nàng vệ sinh bản thân sạch sẽ rồi, lại nhìn Quân Dao hồi lâu, nhảy lên, cũng liếʍ liếʍ cho Quân Dao.

Quân Dao chơi với nàng một lúc, còn muốn nghĩ cách tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, liền tùy ý hổ con chạy vào vườn chơi.

Thời gian qua đi thật lâu, mà khi đó nàng một lòng tu luyện, đều không thèm để ý mọi chuyện, lúc nhìn linh giản, hẳn sẽ có sai lầm. Quân Dao lại lấy viên linh giản ra, xem một lần nữa.

Cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, Quân Dao xác nhận trong đó không có ghi chép việc liên quan đến Đàm Quang đạo nhân, trái lại nói ra một câu linh thú không dễ nuôi, nếu có thể nuôi thành, thì có thể một bước đến gần đại đạo.

Cái gọi là đại đạo, tất nhiên là chỉ phi thăng.

Quân Dao đọc thầm trong đầu câu này, quay đầu ngắm nhìn ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, hổ con đang vòng quanh một thân cây, dường như đang muốn nhảy lên, nhưng nàng còn nhỏ, trảo lực không đủ, bò lên được mấy tấc, liền lăn xuống dưới, rơi vào trong tuyết. Trên người nhiễm một vòng hoa tuyết, hổ con run run người, không cam lòng, một lần nữa lại bò.

Quân Dao không biết vì sao hôm nay nàng lại chơi với cây, chỉ cảm thấy nàng ấy ở trước mắt nàng, có thể chạm vào, có thể vuốt ve, có thể ôm ấp, trong thần sắc liền nhu hòa, cực kỳ ôn nhu nhìn nàng.

Bất luận thế nào, quan trọng nhất vẫn là giúp A Duyên Khải Trí.

Hổ con bò lên cái cây kia hồi lâu, đều không leo lên được, không khỏi có chút ủ rũ, nghĩ thầm, dường như tên to xác này thật sự lợi hại hơn nàng.

Nghĩ như thế, hổ con liền không quá vui vẻ.

Quân Dao thì lấy thần thức truyền lệnh lũ yêu, muốn tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân, người có thể tìm thấy cho nàng, chờ nàng xác nhận không có sai sót, liền có một quyển công pháp hỗ trợ.

Muốn tìm cái động phủ kia, mà không phải trực tiếp muốn linh giản, nhưng bởi vì động phủ thượng cổ đại năng, nhất định đặt các loại cấm chế, mặc dù đã qua hơn vạn năm, pháp thuật kia không hẳn mất linh, cùng với để trì hoãn lũ yêu ở đây, không bằng bản thân nàng đi một chuyến.

Lệnh này vừa xuất ra, yêu giới sôi trào.

Trên thế gian này, tu vi của ai có thể cao hơn hoa đào yêu? Công pháp trong tay nàng, tự nhiên không phải tục vật. Một chuyện tu luyện, một là xem thiên tư, lại phải xem duyên pháp. Thiên tư cao đến đâu, nếu như không có cơ duyên tốt, có công pháp pháp bảo, cũng vô dụng.

Công pháp của đào yêu, tất nhiên là bảo vật lũ yêu mong nhớ ngày đêm.

Trong lúc nhất thời, yêu giới liền điên cuồng tìm động phủ của Đàm Quang đạo nhân.

Quân Dao thì lại tiếp tục ở trong Thái Ất Sơn nuôi hổ.

Hổ con sợ lạnh, không thích hợp đi xa, mà nàng còn nhỏ, vẫn còn rất yếu đuối. Quân Dao nghĩ xong rồi, tạm để lũ yêu tìm thay nàng, nếu sang năm tuyết tan, vẫn không có kết quả, nàng lại tự mình đi tìm.

Thời gian qua mau, vội vàng qua đi.

Ngày xuân đảo mắt liền đến.

Hổ con cả mùa đông đều chơi cùng cái cây kia, rất muốn leo lên, nhưng một mùa đông qua đi, quần áo dày cộm trên người hổ con đều qua đi, cũng không thể toại nguyện.

Lên cây thật khó. Tiêu Duyên mài mài móng vuốt, sẵn sàng tiến công vòng kế tiếp.

Quân Dao từ trong phòng đi ra, Tiêu Duyên nghe thấy tiếng, vội quay đầu lại, thấy nàng đến gần, vội vã nằm xuống. Quân Dao cúi người sờ sờ nàng, lại nhìn vết thương đầy rẫy trên cái cây kia.

Hổ con kiên nhẫn, một mùa đông qua đi, vỏ cây đều bị nàng cào hỏng rồi, trên cây khô lưu lại vài vết cào, sợ là qua mấy năm nữa, mới có thể tốt hơn.

"Ngao ô ~~" Hổ con kêu một tiếng, duỗi móng vuốt ra, lay mép váy Quân Dao.

Quân Dao nở nụ cười, nói: "Không thể nghịch ngợm."

"Ô ~" Hổ con sa sút, đem móng vuốt thu về.

Quân Dao không chịu nổi dáng vẻ đáng thương của nàng, ôm nàng vào trong ngực khẽ vuốt, vừa đi ra ngoài, muốn săn một con tuyết hồ đến, làm bữa tối cho Tiêu Duyên.

Hổ con vùi trong lòng Quân Dao, vô cùng vui mừng, rồi lại không quá thỏa mãn, chờ Quân Dao ngừng vuốt ve, nàng mở miệng, bi bô nói: "Muốn, liếʍ."

Tác giả có lời muốn nói:

Quân Dao tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn ngoài giảng đạo lý cùng hổ con: Bảo bảo, ngươi xem ta không có da lông, chỉ ai có da lông, mới có thể liếʍ liếʍ cho nhau.