"Hổ con."
Thời gian tám trăm năm, vội vã qua đi, vương hầu tướng lĩnh thoáng qua như mây khói, lục bình trong nước, quay đầu lại hóa thành hư không, đại yêu ngàn năm vẫn đang ở nhân gian khổ sở tìm kiếm.
Quân Dao bồi hồi nơi trần thế, một đời lại một đời tìm kiếm Hán Vương tái thế. Thiên hạ to lớn, biển người mênh mông, muốn tìm một cố nhân, nói nghe thì dễ. Nàng tìm tới Hán Vương, có lúc là một bà lão đầu tóc bạc trắng, có khi lại là thiếu nữ nơi khuê phòng, còn có lúc, nàng đã xuất giá làm vợ người ta, bất luận nàng hóa thành dáng vẻ gì, Quân Dao một đời lại một đời đi theo nàng, cùng nàng già đi, vì nàng lo hậu sự, lại lên đường, lại lần nữa, đi tìm kiếp sau của Hán Vương.
Nàng đời đời kiếp kiếp đi theo, liền vì một tiếng gọi ngày trước của tiểu đông tây, tại nhà gỗ trên Tây Sơn, bên dưới ô cửa sổ, quay đầu gọi nàng một tiếng A Dao.
Ngày hôm đó Quân Dao đi tới một tiểu thôn bên dưới Thái Ất Sơn.
Nàng năm mươi năm trước đạt được tiên khí, có thể lưu lại ký hiệu trong hồn phách, cũng có thể dùng thần thức nhận biết dấu hiệu đang ở nơi nào.
Quân Dao có được chí bảo này, để lại một đóa hoa đào nho nhỏ lên lòng bàn tay hồn phách của Hán Vương làm ký hiệu. Hôm nay cảm nhận được hoa đào đang ở tiểu thôn này, mới vội vàng đi tới.
Thôn không lớn, thưa thớt vài hộ gia đình, phần nhiều là nhà tranh cổ xưa. Quân Dao đi trên đường bùn, âm thầm lấy thần thức nhận biết vị trí cụ thể của Hán Vương.
Nàng có chút cấp thiết, lại sợ quá mức sốt ruột, thần thức nhận biết không rõ ràng, đi qua, quay đầu lại tìm, lại qua thêm một chốc, liền vô cùng cảnh giác, đem toàn bộ tinh lực dồn vào thần thức.
Thôn xóm tuy nhỏ, ốc xá sơ xài, từ đầu thôn đi đến cuối thôn, chỉ bỏ ra chừng một nén hương. Quân Dao chậm rãi đến trước gian nhà tranh cũ kỹ, dừng bước lại.
Hàng rào trước nhà tranh bao lấy sân vườn, hàng rào hẳn là vừa mới sửa, khá kiên cố, nhìn trông còn tốt hơn ốc xá kia. Đến đây, càng gần dấu hiệu kia.
Quân Dao đang muốn đi vào, chợt thấy ký hiệu đang tới gần nàng, nàng hơi suy nghĩ một chút, liền đứng ở ngoài cửa chờ đợi.
Cửa làm bằng tre, rất đơn sơ, cao tầm vai người, một chút có thể nhìn hết sân.
Quân Dao đợi mấy tức, không thấy người đến, không khỏi nghi hoặc, thần thức nhận biết, người kia đã rất gần với nàng rồi. Nghĩ lại vừa nghĩ, tính cả thời gian tái thế, nàng ấy hẳn vẫn còn là trẻ nhỏ vừa sinh ra không lâu, nhất định không thể nào tự mình đi lại, nên có người ôm mới phải, tại sao không thấy bóng người.
Quân Dao nhíu mày một cái, hẳn là tiên khí chỉ sai. Vừa nghĩ đến đây, lại lo âu.
Nếu như tiên khí phạm sai lầm, nàng cũng không biết phải tìm bao lâu, mới có thể tìm thấy người kia, thời gian ở cùng nàng ấy sẽ ít đi rất nhiều. Quân Dao ngầm thở dài, đang muốn vào trong xem, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mềm mại, run rẩy run rẩy: "Ngao ô ~ "
Nàng cúi đầu, chỉ thấy một cái đầu nhỏ lông xù, từ trong khe hở cổng tre chui ra. Thần thức của Quân Dao đều ở trên cánh hoa đào kia, lại không phát hiện chú hổ con này chẳng biết từ lúc nào, tới trước người nàng rồi.
Nhìn kỹ lại, Quân Dao hiện ra không ít kinh ngạc, ngược lại mỉm cười dịu dàng, ánh mắt nhìn hổ con cũng dịu dàng theo.
Hổ con vừa sinh ra mấy ngày, con mắt vừa mới mở, con mắt ướt nhẹp nhìn trước mắt người sống, Quân Dao đối diện với nàng, hổ con lại cẩn thận ngao ô một tiếng nho nhỏ. Quân Dao khom người, hổ con khϊếp đảm, muốn chạy, giật giật thân thể, mới phát giác đầu nhỏ của nàng kẹt trong củi, không thể động đậy, nghĩ đến sợ hãi, lại phát ra một tiếng kêu vô cùng đáng thương.
Quân Dao cứu đầu nhỏ của nàng ra. Hổ con da lông vừa mới mọc, màu trắng, sờ lên vừa trơn vừa mềm, lại vẫn chỉ là một tiểu Bạch Hổ. Bạch Hổ đường viền màu đen, trước mắt bởi vì là con non, màu đen cực kì nhạt, tựa như lúc vẽ tranh người mài mực sẽ thêm nước, lại thêm lực tay phù phiếm, ngòi bút nhẹ nhàng lướt qua, thành màu xám nhàn nhạt.
Hổ con được cứu, bốn móng vuốt nho nhỏ tránh về phía sau, lui về sau hai bước, Quân Dao thấy nàng trẻ thơ khả ái, nổi lên tâm trêu chọc, muốn ôm lấy nàng, nhìn đoàn lông nhỏ có nhỏ bằng bàn tay nàng không, mới vừa đưa tay, liền nghe phía sau truyền đến một tiếng gấp gáp: "Đừng chạm vào con hổ của ta!"
Vừa dứt lời, một tráng hán nhanh chân bước đến, trên người hắn vác một cái cung thô chế, hẳn là một thợ săn. Đẩy cổng tre ra, ngoảnh mặt liếc mắt một cái, thấy chú hổ mạnh khỏe, thở phào nhẹ nhõm, rất không khách khí nói với Quân Dao: "Con hổ này không thể tùy ý động đến!"
Hắn đã là thợ săn, gặp qua sài lang hổ báo cũng không ít, không có đạo lý xiết chặt một ấu hổ như thế. Quân Dao mặc dù kỳ lạ, nghĩ lại vừa nghĩ, cũng hiểu được.
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, thiên chi tứ linh, phàm nhân lấy Bạch Hổ là thụy thú, cho là Thánh Vương giáng thế, mới có Bạch Hổ. Đồ vật quý trọng như vậy, thợ săn này nhất định là muốn bán với một giá cao, tự nhiên không muốn người chạm vào.
Quân Dao cũng không tức giận, nàng muốn biết rõ lai lịch của tiểu đông tây đời này, còn phải hỏi tráng hán này.
Tráng hán coi trọng chú hổ này vô cùng, thấy Quân Dao vẫn chưa đi, lộ ra vẻ cảnh giác, lại thấy nữ tử này dung mạo rất đẹp, phong nhã vô biên, sắc mặt lại trở nên nhu hòa.
Quân Dao từ trong tay áo lấy ra một thỏi vàng, đưa cho tráng hán.
Vẻ mặt tráng hán hơi buông lỏng, đưa tay muốn nhận lấy, sắp chạm vào thỏi vàng rồi, hắn lại đột nhiên thu lại tay, ngoan tâm nói: "Không đủ!"
Hổ con chơi đùa ở trong vườn, bốn móng mềm mại còn chưa quá mạnh mẽ, chạy ra hai bước, ngã một cái, một đoàn lông xù lăn trên cỏ. Nghe thấy một tiếng này của tráng hán, tò mò nhìn sang.
Quân Dao một lòng ở trên người nàng, đối diện đôi mắt ướt nhẹp đen thùi kia, lại từ trong tay áo lại lấy ra một thỏi vàng.
Mặt mày tráng hán nhất thời mừng rỡ, túm lấy thỏi vàng, nhét vào trong l*иg ngực, lại từ tốn nói: "Đây là thụy thú, nếu dâng cho thiên tử, ngươi đạt được nó, sau này phúc thọ vô cương."
Quân Dao nở nụ cười: "Đa tạ lời tốt lành của ngươi, không biết chú hổ này, là có được từ đâu?"
Tráng hán rất đắc ý nói: "Nửa tháng trước ta lên núi săn thú, tốt số, bắn chết một con hổ cái, con hổ kia sắp sinh, trước khi chết, liều mạng sinh tiểu tể này ra, ta thấy nó là Bạch Hổ trăm năm khó gặp, liền mang nó về, vốn muốn nuôi lớn một chút, dâng cho quan gia. Có điều ngươi cùng đại miêu có duyên, liền cho ngươi."
Tráng hán tự có tính toán, dâng cho quan gia, lại công lao lớn, đều thuộc về Huyện Lệnh, chưa chắc đã có bao nhiêu chỗ tốt cho hắn, nữ tử này lại không như thế, chịu lấy vàng để đổi, hai thỏi vàng, đủ để hắn khoái hoạt nửa đời người.
Quân Dao nghe thấy mà đau lòng, tiểu đông tây mềm mại như vậy, lại ở lúc mới sinh ra, gặp trắc trở hiểm nguy như thế. Nếu như nàng có thể đến sớm nửa tháng, là tốt rồi.
Đại miêu làm gì biết có người thương tiếc nàng. Góc vườn có một con mèo mẹ đi ra, phía sau con mèo mẹ còn đi theo năm, sáu con mèo con. Hổ con chạy tới, lẫn vào trong đám mèo con. Nàng to cỡ một con mèo con, ngoại trừ màu lông không giống, liền không quá khác biệt.
Hổ con đói bụng, đuổi theo bên cạnh mèo mẹ cọ cọ.
Tráng hán cười nói: "May mà trong nhà có mèo mẹ sinh con, chia chút sữa cho hổ con này."
Hổ con sinh ra đã bị ôm đến bên cạnh mèo mẹ, tự nhiên cho rằng đây chính là mẫu thân nàng, mèo mẹ lại biết mùi hương trên người nàng không đúng, không phải con của nó, không chịu đối tốt với nàng.
Hổ con đói bụng đến ngao ngao gọi, mèo mẹ cũng không để ý đến nàng, chờ mấy con mèo con chơi đói, mới nằm xuống. Một chú hổ kích thước tương đương một chú mèo con, khí lực của chúa sơn lâm đương nhiên phải hơn mèo con rồi, nàng dùng đầu nhỏ chen với mấy con mèo, thật vất vả ăn vào, mèo mẹ nâng móng vuốt đánh hổ con một cái, cùng nàng nhe răng trợn mắt mà gầm nhẹ.
Hổ con bị đánh lăn trên đất hai lần, bò lên ô ô mà kêu thảm thiết, cũng không dám đến gần, thật đáng thương mà.
Quân Dao giận dữ, dám bắt nạt hổ con của nàng như vậy.
Mèo mẹ bỗng nhận được một trận sát ý, nó đột nhiên vọt lên, lông toàn thân đều dựng đứng, thân thể cong lên, đề phòng mà nhìn bốn phía. Quân Dao nhàn nhạt nhìn nó một cái, mèo mẹ gầm nhẹ từng tiếng nguy hiểm trong cổ, chốc lát, cái gầm nhẹ kia biến mất rồi, nàng nằm xuống, đem cái bụng lộ ra.
Đám mèo nhỏ còn lại không biết tại sao, đều tản đi hết, xúm lại với nhau, run lẩy bẩy.
Hổ con không biết làm sao vậy, thấy đám mèo con đều tản đi, nàng lại bước ra bốn chân còn chưa thể đứng vững, dịch đến bên mèo mẹ, ngoan ngoãn, mềm mại gọi.
Quân Dao nhíu mày lại, hổ con nên chỉ ngoan ngoãn, mềm mại gọi một mình nàng thôi chứ.
Mèo mẹ trợn to hai mắt, trầm thấp nghẹn ngào một tiếng, nhúc nhích một cái cũng không dám.
Hổ con ăn được sữa rồi, mèo mẹ cũng không có đánh nàng, thật vui vẻ a, thân thể nhỏ bé cuộn lại thành một đoàn lông xù, làm ổ trong ngực mèo mẹ mà cọ cọ.
Tráng hán nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, liên tục ngạc nhiên: "Con mèo mẹ này chưa từng đối tốt với hổ con như vậy."
Quân Dao gật đầu một cái, hờ hững nói: "Có lẽ."
Hổ con chưa bao giờ được ăn no, hôm nay ăn no nê, rất hân hoan, muốn chơi cùng đám mèo con, còn chưa lẫn vào đám mèo con, một đôi tay mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
"Ô ~~ "
Hổ con yếu ớt vừa vặn một cái tay, nàng phát ra thanh âm yếu ớt, thử thăm dò muốn đứng lên, móng vuốt nhỏ đạp bất ổn trên lòng bàn tay người, không đứng lên được.
Quân Dao trìu mến không thôi, một tay nhẹ nhàng sờ gáy nàng, sau gáy hổ con, lông xù, trơn trợt, sờ lên rất là thư thích, hổ con bị sờ đến thư thái, cuộn tròn thân người, vùi trong lòng bàn tay Quân Dao, dùng đầu nhỏ cọ lấy đầu ngón tay nàng.
Quân Dao chợt nhớ tới Tiểu Hán Vương 800 năm trước, điện hạ luân hồi nhiều đời như vậy, đời này, lại giống tiểu điện hạ mềm mại trước kia nhất.
Nàng ôn giọng nói: "Gọi ngươi là Tiêu Duyên, có được không?"
Trong đôi mắt ướt nhẹp của hổ con là mông lung, nhẹ nhàng kêu một tiếng, như đáp ứng rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hổ con sinh trưởng trong một đám mèo, vẫn cho mình là một con mèo.
Editor có lời muốn nói:
Sau chuỗi những ngày ghen với hoa thì giờ đây A Dao lại ghen với thú =))))