"Nữ tử cười khẽ một tiếng, âm thanh dễ nghe, như gió xuân ôn hoà, lướt nhẹ qua tai."
Tháng tư ở nhân gian, mùi thơm tan mất, Hán Vương chợt hoài niệm hoa đào bên hồ Thái Dịch.
Tuổi thơ nàng sống trong cung đình, hàng năm đều sẽ đi đến hồ Thái Dịch, để xem những đóa hoa đào nở rộ rực rỡ. Vạn vật trong cung, đều có người chuyên quản lý. Hoa đào ở khắp hồ, mỗi khi nở rộ, xinh tươi mơn mởn, như hồng vân, chiếu đến làn nước trong trẻo trong hồ Thái Dịch, xinh đẹp nồng đậm.
Tuổi thơ Hán Vương nhạt nhẽo, nàng vốn nên là công chúa, nhưng bởi vì mẫu thân tư lợi, bị xem như là hoàng tử, lừa gạt được tiên đế, lừa gạt được người trong thiên hạ. Nàng tự hiểu chuyện ngày ngày kinh hồn bạt vía, e sợ bị người khác nhìn thấu, bao giờ cũng trốn ở chỗ không người, từ ban ngày nhịn đến đêm đen, lại từ đêm đen nhịn đến bình minh. Hoa đào kia, dường như là vệt màu duy nhất trong tuổi thơ của nàng, khiến nàng nhớ mãi không quên.
"Điện hạ, thời tiết đã gần đến đầu hạ rồi, hoa đào đã tàn từ lâu, sợ là xem không được nữa rồi." Gia lệnh của vương phủ bất đắc dĩ nói, lại tính toán trong đầu một vòng, nhẹ nhàng khuyên nhủ, "Lúc này, tử đẳng đúng dịp nở rộ, thần biết ngoài thành có một biệt thự, khắp vườn đều là tử đằng, phồn hoa mãn thụ, lão tung hoành tà. Nếu điện hạ có thể hạ mình đến du lịch, tất khá có thể được mấy phần ý nhị."
Lông mày Hán Vương nhẹ nhàng cụp xuống, mím mím môi, thấy gia lệnh tha thiết nhìn nàng, nàng cũng không đành lòng làm khó dễ hắn, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Như thế, làm phiền khanh đi an bài."
Gia lệnh đáp ứng không ngừng, nhấc tay áo cúi người hành lễ: "Vậy thần đi đây."
Hán Vương gật gù, một tay chắp sau lưng, sau đó đi đến hậu viện.
Gia lệnh thấy nàng đi xa, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, hắn rất sợ điện hạ vì không được xem hoa đào, rồi đau lòng mà bật khóc. May là, điện hạ vẫn hiểu đạo lý.
Hán Vương thong thả một đường đi đến hậu viện, chọn lấy một chỗ trong đình ngồi xuống.
Trong đình đặt cái bàn nhỏ, hai bên bàn nhỏ có cái giường thấp, trên giường nhỏ đặt những tấm đệm mới. Hán Vương tự nhiên lấy một quyển sách đến, lật tới trang được bẻ góc kia, chậm chạp xem tiếp.
Hai tên hoạn quan phụng dưỡng nàng, thấy nàng ở chỗ này liền nháy mắt nhau, một người tiến lên, ngồi quỳ chân ở sau lưng nàng, tên còn lại vô thanh vô tức lui ra.
Hán Vương lặng yên tiếp tục đọc từng câu từng chữ, vẻ mặt bình thản cùng khu vườn u tĩnh vô cùng tương xứng.
Hoạn quan vừa mới đi rất nhanh trở lại, trong tay bưng một bình nước chè xanh, một cái chung trà, phía sau còn có tỳ nữ, tỳ nữ nâng một cái bác sơn lô nho nhỏ.
Hai người vào trong đình, hoạn quan quỳ ở bên bàn nhỏ, đem chung trà đặt vào tay Hán Vương, lại châm trà vào. Tỳ nữ lại lấy hương liệu, bỏ vào trong bác sơn lô, sau khi đốt lên, đậy nắp lò lại.
Chỉ chốc lát sau, hương trà cùng khói trắng, lượn lờ quanh quẩn. Hán Vương lại như không hề có cảm giác gì, chỉ chuyên tâm chấp nhất với thứ trong sách.
Mặt trời chậm rãi ngã về phía tây, ấm áp dần bị gió đêm thổi tan, Hoạn quan ngồi quỳ chân phía sau Hán Vương, hơi nghiêng thân về phía trước, nhẹ nhàng nói bên tai Hán Vương: "Điện hạ, đã không còn sớm nữa, chờ lát nữa, gia lệnh sẽ sai người đến gọi điện hạ."
Hán Vương chỉ mới mười bốn tuổi, tính tình lại tốt, đầy tớ tỳ nữ trong phủ, hầu hạ nàng lớn lên, không khỏi đều tích trữ mấy phần bảo vệ, càng bởi vì tình cảnh bị làm khó dễ của nàng, bên trong bảo vệ, lại có chút đồng cảm.
Nghe lời nói của hoạn quan, Hán Vương buông sách xuống, ngẩng đầu nhìn sắc trời: "Cũng được."
Nàng dứt lời, thu sách lại, muốn bỏ trở lại bàn con, vừa mới bỏ vào, nàng suy nghĩ một chút, lại thu hồi, cuộn vào trong tay áo, nói: "Ta về đổi quần áo trước."
Hai tên hoạn quan đều cung kính xưng phải.
Hán Vương liền đi đến tẩm điện của nàng. Chỉ là vẻ mặt của nàng, so với trước đây càng lạnh hơn một chút, khóe môi mím lại quá chặt, mi tâm thoáng nhíu lại, bước chân cũng nặng nề không ít.
Đi vào tẩm điện, nàng ra lệnh mọi người đều ở ngoài điện, tự mình đóng cửa, đi vào trong phòng.
Trong phòng thanh u [1], chia hai nơi bằng một bức bình phong, đầu kia của bức bình phong là phòng ngủ, chỉ có một cái giường, một cái bàn nhỏ, một cái tủ mà thôi, bên ngoài bức bình phong thì là một gian phòng tĩnh lặng, có bàn dài, có giường, có bút có mực, dưới cửa còn có một cái bàn con, trên bàn con là một bàn cờ, quanh bàn con còn có vài tấm đệm, có thể để người ngồi trên mặt đất.
[1] Thanh u (清幽): Đẹp và tĩnh mịch, thanh tịnh và đẹp đẽ.
Tẩm điện của Hán Vương, người bên ngoài không vào được, nơi này cũng chỉ một người độc hưởng thanh u mà thôi.
Hán Vương vòng ra sau bàn sách, từ trong tay áo lấy quyển sách đã xem được một nửa kia, cầm trong tay ngơ ngác xem một chút, hai mắt nàng hơi nổi lên lệ ý, tròng mắt dần dần ngập nước.
Đào hoa tiên tử trong sách kia thực sự đáng thương, chỉ là động lòng phàm, liền bị thiên đình coi là dị đoan, đánh cho hồn phi phách tán.
Hán Vương lau nước mắt, ô ô ô vừa khóc, vừa đem sách để lên giá sách.
Nàng nhát gan, sợ tối sợ quỷ, trong ngày thường không dám xem truyện xưa thần quỷ chí quái. Chỉ là lúc đi ra ngoài, chủ nhân thứ tứ kia đưa cho nàng quyển thoại bản này, nói không chỗ nào đáng sợ, nàng không thể chối từ thịnh tình, chỉ thể mua về.
Sau khi mua về, nàng không dám xem như cũ. Cho đến hôm nay trời vô cùng tốt, nàng lại tiếc nuối không được xem hoa đào, nghĩ tới thoại bản này lại nói về hoa đào tiên tử, có lẽ sẽ có liên quan đến đào hoa xinh đẹp tuyệt trần, liền lấy ra xem.
Xem xong, thực sự đau khổ.
Hán Vương khổ sở hồi lâu, thật vất vả mới ngừng khóc, lại nghiêm túc an ủi bản thân mình một trận, mới cảm thấy dễ chịu một chút, xoa mặt một chút, thay đổi quần áo rồi ra ngoài.
May là, sắc trời đã tối, viền mắt nàng hồng hồng, đầy tớ tỳ nữ cũng nhìn không ra.
Dùng xong bữa tối, gia lệnh đích thân hồi bẩm, xe ngựa đã chuẩn bị ổn thỏa, biệt thự kia, cũng sai người đi chuẩn bị, ngày mai điện hạ có thể đi tới du lịch.
Hán Vương hơi lộ ra ý cười, con mắt sáng lên nhìn gia lệnh, muốn nói chút lời thăm hỏi, không biết sao lại ăn nói vụng về, nghĩ hồi lâu, vẫn chỉ có thể thường thường từ tốn nói một câu: "Làm phiền khanh rồi."
Gia lệnh bận bịu làm tròn chức trách, không dám kể công.
Nhưng Hán Vương vẫn nhẹ nhàng không ít. Hoa đào ngừng nở, không được xem nữa, đi xem tử đằng một chút cũng được. Nàng ở trong phủ nhiều ngày chưa từng ra ngoài, có thể ra khỏi thành đi một chút, tóm lại là một kiện thưởng tâm nhạc sự [2].
[2] Thưởng tâm nhạc sự (赏心乐事): chiêm ngưỡng hân hoan.
Trời vừa sáng, Hán Vương liền leo lên xe ngựa, rời khỏi thành.
Cuối xuân đầu hè, cây cỏ hưng thịnh, con đường đi qua, có thể thấy rừng cây xanh mát bên đường, khắp nơi đều là màu xanh biếc. Biệt thự cách kinh thành không quá xa, ước chừng một ngày liền có thể đến.
Hán Vương giờ Mão (5-7AM) khởi hành, đến biệt thự, sắc trời vừa sắp tối. Quản sự của biệt thự đã chuẩn bị giai hào mỹ tửu, nước ấm từ lâu, chỉ chờ điện hạ giá lâm.
Hán Vương thoải mái ở biệt thự hai ngày, thưởng thức tử đằng, lại nhìn xung quanh biệt thự, phong cảnh ở những nơi sâu thẳm.
Đến ngày thứ ba, vẻ mặt gia lệnh khó xử đi đến khuyên nàng: "Điện hạ rời kinh đã lâu, nếu không trở về, sợ là không thích hợp."
Hán Vương ngẩn ra, lại gật đầu một cái, khuôn mặt căng ra: "Vậy, sáng sớm ngày mai, liền lên đường hồi kinh."
Gia lệnh chỉ lo điện hạ đang vui vẻ, bị hắn quấy rồi không thích, nghe thấy nàng lập tức đáp ứng, sâu sắc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù điện hạ không thích nói chuyện cho lắm, nhưng vẫn rất hiểu chuyện.
Gia lệnh lui ra, hai vai thẳng tắp của Hán Vương đồng thời rủ xuống, nàng có vẻ không vui ngồi yên một lúc, giữa lông mày hơi chau lại, dáng vẻ vô cùng khổ não.
Nhưng mà nghĩ đến, nàng ở ngoài thành chỉ còn ngày hôm nay nữa thôi, hồi kinh, sợ là gần nhất ra ngoài cũng không tốt.
Hán Vương liền đi thay đổi một thân cẩm bào, mang theo bảy, tám tên tôi tớ, chậm rãi thong thả ra cửa.
Cách biệt thự không xa, có một ngọn núi, nghe nói trong dó có một ngôi chùa, tên là Nghiễm Bình, hương hỏa trong chùa rất thịnh vượng, phong cảnh rất đẹp, dẫn tới du khách lui đến như dệt cửi.
Lần này hồi kinh, lần tới trở lại cũng không biết là khi nào, Hán Vương liền dẫn người tới xem một chút.
Thú hoang giữa núi, cùng phong cảnh ở biệt thự không giống nhau, cùng phong cảnh điêu khắc tỉ mỉ hồ bên Thái Dịch cũng bất đồng. Hán Vương đi theo du khách, vừa đi, vừa nhìn bốn phía, đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy hiếu kỳ.
Đường núi uốn lượn, thềm đá chót vót, mỗi lần đều thay đổi, liền đổi thành một cảnh mới. Hán Vương hứng thú dạt dào, khuôn mặt sáng bừng như đứa trẻ yêu thích một món đồ.
Đi chừng một canh giờ cuối cùng cũng đến trước cửa chùa, chủ trì đã đợi trước cửa từ lâu, thấy Hán Vương, liền vội vã chào đón, chắp tay thi lễ một cái: "Tiêu thí chủ đường xa đến, tiểu tăng không có tiếp đón từ xa."
Hán Vương thoáng gật đầu: "Quấy rầy đại sư rồi."
Chủ trì khẽ mỉm cười, nghiêng người tránh ra, dùng tay ra dấu mời.
Sơn tự xác thực xinh đẹp tuyệt trần, chủ trì dẫn đường phía trước, lại tự giả thích lai lịch các nơi cho nàng. Hán Vương liền theo hắn, dạo chơi kỳ cảnh trong núi.
Đoàn người vào điện lạy từng vị phật trước, lại nghe chủ trì nói rồi sự tích nhậm chức chủ trì đầu tiên của chùa Nghiễm Bình. Hán Vương vừa nghe vừa ngẩng đầu, nghe thấy chỗ thú vị còn hỏi vài câu, làm cho hứng thú trò chuyện của chủ trì nổi lên.
Xem qua không gian ngôi chùa, chủ trì dẫn Hán Vương đi ra sau chùa.
Hán Vương vô cùng hứng thú nhìn, mãi đến tận khi lướt qua một chỗ ngoặt, một cánh rừng đào lọt vào tầm mắt của nàng, Hán Vương thoáng chốc kinh sợ.
"Thí chủ đến đúng lúc, trước mắt chính là hoa đào nở quanh năm." Chủ trì cười nói.
Trong mắt Hán Vương đầy kinh hỉ, chậm rãi đi lên phía trước.
Rừng hoa đào nơi đây, có chút đỏ tươi như máu đào, có chút diễm lệ như son, còn có chút thanh nhã như du vân, ngàn cây vạn cây, đậm nhạt thích hợp, giống như ở tiên cảnh.
Vốn tưởng năm nay không thể nhìn thấy hoa đào nữa rồi, không ngờ được xem cảnh xuân đẹp như này, quá đỗi bất ngờ. Hán Vương vui mừng không ngớt.
Chủ trì ý cười càng sâu, trên mặt rất hơi tự đắc, hắn giới thiệu với Hán Vương: "Nơi này vốn chỉ một cây cây đào, 600 năm trước, bổn tự được xây dựng lần đầu tiên, đã ở đó, nghe nói đã tu linh ngàn năm, mãi đến đời tiên sư kia, thấy độc mộc cô tịch, liền trồng thành một vườn, bắt đầu rầm rộ đến hôm nay."
Hán Vương nhìn chằm chằm không chớp mắt mắt, nghe thấy lời của hắn, cũng chỉ qua loa đáp lại hai tiếng mà thôi.
Trong lòng chủ trì biết rõ mỹ cạnh cỡ này, hắn đã không còn thích hợp để lưu lại ồn ào, lập tức cúi người hành lễ, lui ra ngoài.
Hán Vương chậm rãi đi vào trong rừng, trong rừng càng xinh đẹp tuyệt trần hơn, tình cờ có thể thấy được vài du khách vãng lai, cũng đều say mê với mỹ cảnh bên trong. Hán Vương cũng nhìn nhập thần, bất tri bất giác không ngờ đã qua buổi trưa, nàng lưu luyến rừng đào không rời, liền thấy một nam đồng ngã xuống đất, gào khóc.
Hán Vương vội vàng đi tới, dìu nó đứng lên. Nam đồng té đau, vẫn khóc liên tục, Hán Vương hỏi nó là người nơi nào, nó không đáp, hỏi nó nơi nào ngã đau, nó cũng không đáp.
Hán Vương không còn cách nào, hơi có chút không biết làm sao, lừa gạt một trận, lại cởi ngọc bội bên hông xuống, quơ quơ trước mặt nam đồng, dịu dàng nói: "Cái này chơi với ngươi, đừng khóc nữa."
Nam đồng nhìn ngọc bội lúc ẩn lúc hiện trước mắt, dần dần dừng khóc, con mắt nhìn không nháy mắt, cũng không đưa tay ra lấy. Hán vương cười cợt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm vô cùng.
Chỉ chốc lát sau, nam đồng bỗng nhiên dời mắt đi, nhìn phía trước, duỗi hai tay ra, liên tục gọi: "A tỷ, A tỷ."
Hán Vương nhìn theo ánh mắt của nó, liền thấy bên trong rừng hoa đào, một người con gái bước nhanh tới. Nghe nam đồng hô hoán như vậy, cũng biết đây là người nhà của nó rồi. Hán Vương liền chưa nhìn kỹ, thu hồi ngọc bội, đứng dậy.
Nữ tử đến trước người, khom người ôm lấy nam đồng, nam đồng làm ổ trong lòng nàng, xoay người lại, chớp mắt to nhìn Hán Vương. Hán Vương liền cũng nhìn nó, một đôi mắt đen ngập nước, cùng đôi co với nam đồng.
Nữ tử cười khẽ một tiếng, âm thanh dễ nghe, như gió xuân ôn hoà, lướt nhẹ qua tai. Nàng cúi người hành lễ một cái, uyển chuyển nói: "Đa tạ công tử chăm nom xá đệ."