Thương thế Bộc Dương càng ngày càng tốt, lòng nàng hiện đang ở Mang Sơn. Nhưng nàng hiểu, nếu vết thương không hoàn toàn lành hẳn, phụ hoàng chắc chắn không yên tâm để nàng xuất cung, nên thập phần nghe theo thái y dặn dò, dùng thuốc cũng đúng thời gian.
Đơn thuốc của Vệ Tú rất tốt, hơn nữa để Bộc Dương dùng lại vô cùng hiệu quả. Thái y vì để chắc chắn hơn, chỉ sửa lại đôi chút cũng tiếp tục sử dụng. Vẫn là thuốc đắng đến mức khiến người khác không dám uống, Bộc Dương lại không hề than vãn vẫn cứ tới giờ thì uống thuốc. Uống nhiều cũng thấy quen, không phải quá khó uống, có thể thấy được sự thích ứng mạnh mẽ của nàng.
Trong lúc bị thương cũng không có gì thú vị, hơn nửa ngày đều là nằm trên giường, ngẫu nhiên trong đình viện đi dạo hai vòng lại tiếp tục nghỉ ngơi. Mỗi ngày đều ở một chỗ cũng nhanh chán, Bộc Dương liền để cung nữ của mình tìm những tin đồn thú vị trong kinh thành nói cho nàng nghe để giải buồn.
Nếu nói đến tin đồn thú vị, hầu như đều là trong các thế gia, nhà ai có hoạt động lớn, nhà ai thiết yến, nhà ai truyền giai thoại. Những chuyện thú vị đều từ thế gia quyền quý cũng có lý do của nó.
Lúc này tuyển quan đều là do thị sát hoặc tiến cử, các châu quận cử người hiền tài chính trực vào kinh, sau khi Hoàng đế khảo sát, xác nhận dùng người thì phong quan. Danh mục tiến cử không hề ít, tài năng, trung hiếu, thanh liêm, chính trực đều có, triều đình khan hiếm hiền tài không phân biệt tuổi tác, Hoàng đế còn đưa những danh mục khác tìm nhân tài trong nhân gian.
Phương pháp này được sử dụng đã hơn trăm năm.
Thiên hạ chia ba đã hơn sáu mươi năm. Sáu mươi năm trước, thiên hạ này được thống nhất dưới một Vương Triều tên “Diên”, quy chế tuyển chọn là do Đại Diên Cao tổ Hoàng đế sáng lập, sau này thiên hạ đại loạn, các lộ chư hầu chia nhau cát cứ, tự lập rồi lại sát nhập, rối loạn đến mười năm sau thì hình thành cục diện thiên hạ chia ba.
Chu Quốc chiếm Trung Nguyên phúc địa, binh hùng tướng mạnh, thực lực một nước nhưng hơn hẳn Tề, Tống hai nước. Tề, Tống hai nước tuy hơi nhỏ nhưng Hoàng đế lập quốc mỗi nước đều là người hùng tài vĩ lược, không ngừng mở mang bờ cõi. Nước Tề địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, nước Tống có sông Trường Giang hiểm yếu làm lá chắn. Triều đình hai nước cũng có nhân tài đông đúc, vương, tướng đều là người có tâm huyết với quốc gia. Chu muốn thôn tính tiêu diệt hai nước cũng không phải chuyện dễ.
Ba nước đã vài lần hỗn chiến đều không phân thắng bại. Cứ như vậy kéo dài qua ba mươi năm sau, Hoàng đế hai nước Tề, Tống đều đổi vài vị, Chu có Ngụy thay thế, Chu đế bị phế làm Vương, tại hoàng thất nhà Ngụy kéo dài hơi tàn. Thời thế thay đổi, vua các nước dường như chẳng còn muốn thôn tính lẫn nhau.
Vua Tề thích hưởng lạc. Vua Tống là người bạo ngược, trong nước phát minh ra các loại hình phạt, xem người khác chịu khổ để mua vui. Còn Ngụy chỉ mới lập quốc được mười tám năm vẫn còn yếu ớt, Ngụy đế bận rộn củng cố ngôi vị hoàng đế của mình.
Thiên hạ tuy chia ba, tuyển chọn hiền tài vẫn tiếp tục được sử dụng, thậm chí nhiều hơn so với Đại Diên. Thời kì chiến loạn yêu cầu về nhân tài càng lúc càng nhiều. Giữa ba nước việc “Thưởng sĩ”(1). không phải chỉ là một hai lần. Các vị Hoàng đế luôn chọn lựa nhân tài ở khắp nơi, khi nghe nói có hiền tài ẩn cư sơn lâm, thậm chí bỏ đi uy nghiêm của Hoàng đế tự mình đi thỉnh.
(1): Tranh giành nhân sĩ, người có tài.
Như thế, quy chế tuyển chọn vốn có thiếu sót đó lại từ từ được coi trọng hơn.
Chỗ thiếu sót của quy chế này là cách nhìn người mà tuyển chọn. Nhân tài mà Hoàng đế sử dụng, hầu như đều do bên dưới tiến cử lên. Mà người được tiến cử luôn luôn cùng người tiến cử mình có quan hệ trên lợi ích, hoặc quan hệ tương quan. Như vậy, quyền tuyển chọn đều rơi vào tay những quan to, thế gia. Một người làm quan, liền tiến cử bạn thân, người nhà nhập sĩ(2). Thế lực của nhà này sẽ càng thêm hưng thịnh, những người cùng họ sẽ càng thêm đoàn kết, tương trợ lẫn nhau. Đây chính là dòng họ.
(2) nhập sĩ: tiến vào hàng ngũ quan lại, có cơ hội ra làm quan (xuất sĩ)
Dòng họ cường thế có thể thắng cả một quốc gia.
Như thế, những nhân sĩ có khả năng mà xuất thân hàn môn, muốn vì quốc gia cống hiến lại không có đất dụng võ. Bọn họ xuất thân hàn môn, trong nhà không có người làm quan, làm sao có người tiến cử? Lực bất tòng tâm.
Những người có quan hệ lợi ích cùng quan hệ tương liên hình thành một nhóm các thế gia, người nhiều, trong nhà sung túc, nắm giữ được một bộ phận của triều đình. Có quyền, có tiền, thế gia đời đời truyền xuống hình thành nên rất nhiều nội tình đặc biệt. Giữa thế gia và hàn môn luôn có một giới hạn tựa như một vực sâu không thể vượt qua. Đây chính là cái gọi là sĩ thứ khác biệt (3). Sĩ thứ khác biệt, một trời một vực.
(3): sự khác nhau của dân thường và quan lại thế gia.
Sau này Hoàng đế cũng phát hiện chuyện này không ổn. Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế. Trong hàn môn nếu không có một người xuất sĩ (4), thời gian càng lâu thì oán hận chất chứa càng sâu, cũng sẽ đại loạn. Thế gia vì cố kị Hoàng đế, cũng như trấn an hàn môn, nên hằng năm tuyển chọn người nhập kinh vào triều cũng sẽ tuyển một ít danh sĩ hàn môn nổi tiếng xa gần, có thanh danh tốt nhưng cũng cực ít. Hằng năm cử sĩ mấy trăm mấy ngàn, hàn môn sĩ tử chiếm không đến một phần năm.
(4) xuất sĩ: ra làm quan
Ngụy đế soán vị là nhờ lực lượng của thế gia, sau khi lập quốc đương nhiên sẽ để những thế gia đó có lợi. Nhưng Hoàng đế là người có khát vọng, có nhãn lực, chỉ một ánh mắt đã có thể nhìn ra, nếu để thế gia tiếp tục phát triển sợ giang sơn này sẽ một lần nữa đổi họ.
Chu đế hiện ở đâu? Giam cầm trong kinh, kéo dài hơi tàn, hoàng thất họ Chu hầu như bị diệt để tránh nguy cơ phục quốc. Nhưng đại thần nhà Chu thì sao? Quy phục tân đế họ vẫn sống trong vinh hoa phú quý như cũ.
Hai bên so sánh, Hoàng đế sao lại không lo lắng.
Trong triều đa số là thế gia, hàn sĩ ít ỏi không có bao nhiêu. Lúc trước Đại lý tự khanh Trương Đạo Chi xuất thân hàn môn, hắn cũng là một trong vài vị hàn sĩ ít ỏi trong triều có thể lên tới Cửu Khanh đại thần. Hắn dựa vào bản thân năng lực xuất chúng, hơn nữa Hoàng đế cũng cật lực đề bạt. Nhưng Hình bộ thượng thư Triệu Ung lại là Triệu gia, con cháu thế gia. Bên ngoại của Bộc Dương, Vương gia, cũng là thế gia. Lúc trước Hoàng đế cùng Vương hoàng hậu thành thân là xuất phát từ nhu cầu chính trị, chỉ là sau đó hai người lại sinh cảm tình. Vương hoàng hậu dịu dàng nhưng không thiếu quyết đoán, Vương gia cũng thật sự tận tâm, đế hậu tình cảm sâu đậm, ngày thường ở chung giống như những cặp vợ chồng bình thường khác. Mười hai năm trước, Vương hoàng hậu hoăng thệ, Hoàng đế cực kỳ bi thương, mỗi ngày đều không thể kiềm chế được đau đớn trong lòng. Từ đó tới nay vẫn chưa lập hậu.
Đó chính là nguyên nhân gây nên cục diện các thế gia hoành hành. Hơn nữa công tử thế gia quả thật văn nhã, lời nói cử chỉ đều mang dáng vẻ đoan chính. Tiểu thư thế gia càng thêm dịu dàng, hầu như đều am hiểu thơ từ, ca phú. Thoáng nhìn qua đều nhận thấy thế gia đều là gấm nhung rực rỡ, cũng được mọi người tôn trọng.
Bộc Dương vô cùng buồn chán khi nghe thái giám tươi cười hớn hở khi nói tới Lưu Hằng lại đàn một khúc khuynh đảo đất trời.
Lưu Hằng biết đánh đàn trong mắt Bộc Dương chính là cực kì vô dụng. Bởi vì hắn chỉ biết mỗi đánh đàn, trong lòng cũng chỉ có một việc này, những thứ khác đều không biết chút gì.
“Đem tiêu của ta lại đây.” Bộc Dương nói.
Cung nhân lập tức mang tới một cây tiêu bằng bạch ngọc đến.
Ống tiêu làm bằng dương chi bạch ngọc(5), tinh khiết trắng noãn như ngưng chi(6), cầm trong tay còn có cảm giác mát lạnh. Tiêu dài hai thước, trong suốt chạm rỗng, cuối ống tiêu còn treo một dây tua rua màu đỏ trang trí, chỉ nhìn qua liền có thể xác định đây là kì bảo.
(5) Dương Chi bạch ngọc (羊脂白玉): hay còn gọi là “Bạch ngọc”, “Dương Chi ngọc”, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.
(6) ngưng chi: Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng.
Tiêu này là do Bộc Dương có được từ ba năm trước, vẫn luôn đem theo bên mình. Nàng cực kì thích nó, suốt mười hai năm khϊếp trước, cũng chưa từng để mất hay tặng cho ai. Chỉ là nàng tài nghệ không tốt, nên ít khi dùng tới.
Bộc Dương cẩm thận nhìn cây tiêu một lát, sau đó đưa lên môi. Tiếng tiêu réo rắt vang lên. Cung nhân trong điện đều nín thở lắng nghe.
Nhưng mà chỉ mới bắt đầu một chứt, Bộc Dương đã ngừng lại. Cung nhân nghi hoặc nhưng không dám tùy tiện lên tiếng, chỉ im lặng đứng bên cạnh nghe lệnh.
Bộc Dương thở dài, cầm khăn tay cẩn thận lau thân tiêu, rồi sau đó mới nói.
“Tìm một cái hộp tới đây.”
Cung nhân nhìn thanh ngọc tiêu, trong lòng lập tức hiểu rõ, cũng không cần hỏi hộp đựng cái gì đã nhanh chóng đi tìm.
Từ khi Bộc Dương hồi kinh, Tấn Vương luôn bị vây trong hoảng sợ cực độ. Hơn nữa Bộc Dương trong điện của mình xử lý cung nhân khiến cho trong triều ngoài triều đều biết. Hắn và Bộc Dương đều cùng là con của Hoàng thượng, nên luôn cho rằng đối với Bộc Dương vẫn có chút lý giải. Nàng vốn là người không nể nang bất kì ai, một chút ủy khuất đều không muốn nhận. Lần này nàng chịu khổ, ngay cả mệnh còn mém chút mất đi, sao có thể không phẫn nộ? Chắc chắn sẽ muốn bắt được người chủ mưu đứng sau sống không bằng chết.
Lại thêm những thái giám mà hắn xếp vào Hàm Quang Điện đều bị nhổ sạch sẽ, Tấn Vương bị dọa đến ra một thân mồ hôi lạnh. Nếu hắn đối đầu với Bộc Dương, phụ hoàng tất nhiên không giúp hắn, thêm nhị hoàng huynh bỏ đá xuống giếng, tình thế sẽ không tốt cho hắn, không chừng tâm huyết nhiều năm của hắn sẽ bị thiêu rụi ngay lập tức.
Trong lòng Tấn Vương nhận định Bộc Dương là người không dễ chọc. Qua nhiều ngày, thấy Hàm Quang Điện không có động tĩnh gì, Bộc Dương cũng chỉ yên ổn dưỡng thương, Hoàng đế cũng chưa từng tìm hắn hỏi việc này. Ban đầu, Triệu Vương rất là đắc ý nhưng qua mấy ngày không có động tĩnh cũng kinh nghi bất định. Cho tới gần đây, cái người xưa nay luôn xung động, tay nhanh hơn não cũng tràn ngập phẫn uất.
Tấn Vương thấy vui vẻ khi Triệu Vương mất hứng, cũng chậm rãi xem xét lại chuyện vừa qua. Phía Bộc Dương không xác định được là có biết người giật dây ám sát nàng là hắn hay không, nhưng bệ hạ dường như mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
“Trời không triệt đường ta” Tấn Vương tự cho rằng đã vượt qua một cửa ải khó khăn cũng thả lỏng tâm tình một chút. Lập tức kêu người chọn một phần đại lễ quý trọng, hắn muốn vào cung đi thăm bệnh.
Thuận tiện, hắn cũng muốn thăm dò ý của Bộc Dương, nếu nàng không biết thì không sao, còn nếu đã biết thì sau này chắc chắn sẽ đề phòng nàng nhiều hơn. Tấn Vương cảm thấy đã giải quyết được hiểm cảnh, lại có tâm tư nhìn tới những thứ khác.
Diệp tiên sinh xem như chuyện gì cũng không biết, nửa ánh mắt cũng không cho Tấn Vương. Dù sao lời hắn nói vương gia cũng không nghe tới, hắn cũng không cần nhiều lời khiến người cảm thấy phiền lòng. Hắn đã có ý rời đi, tìm minh chủ khác để phò tá. Nếu không phải lo lắng lập tức rời đi sẽ khiến Tấn Vương mất mặt gây khó dễ cho hắn, hắn đã không ở đây tới giờ này.
Nói cho cùng cũng là hắn chưa đủ chí khí.
Lúc Tấn Vương tới Hàm Quang Điện, Bộc Dương đang ở trong đình chậm rãi tản bộ. Vừa thấy hắn tới, nàng dừng chân, hành lễ.
“Tấn Vương huynh đến rồi sao?”
Tấn Vương đi hai ba bước đến trước Bộc Dương, ngay lúc nàng đang cúi người liền nâng nàng đứng lên, trên môi là lời nói ôn nhu.
“Ta vẫn luôn muốn tới xem thử thương thế của muội, nhưng chỗ muội lại đón khách nhiều quá, ta không tiện quấy rầy. Hôm nay mới có cơ hội tới gặp.”
Bộc Dương cười. Từ lúc nàng trở về, các vị vương gia, công chúa cùng phi tử trong cung từng nhóm từng nhóm tới thăm bệnh. Tấn Vương nói nơi này của nàng nhiều khách cũng không sai.
Đưa tay tỏ ý mời, Bộc Dương dẫn Tấn Vương vào điện, hắn cũng thân thiết lên tiếng
“Trên người muội có thương tích không nên đi đứng nhiều.”
Đến trong điện, Bộc Dương sai cung nhân dâng trà. Tấn Vương thấy cung nhân trong điện kỷ luật nghiêm minh, ngay ngắn trật tự, so với Tấn Vương phủ càng có cảm giác uy nghiêm hơn hẳn, hắn chỉ cúi đầu uống trà, xem như không thấy được cái gì cả.
Mấy tên cung nhân kia là hắn nhờ tay mẫu phi, cũng rất khó khăn mới có thể xếp vào được. Hiện tại nói nhổ là nhổ sạch, chuyện này khiến người ta cực kì tức giận. Vậy mà Bộc Dương coi như chuyện gì cũng không biết, tâm bình khí hòa nói chuyện với Tấn Vương.
“Tấn Vương huynh thay ta đưa thư trình lên phụ hoàng, việc này hoàng muội còn chưa nói một tiếng cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì? Ta và muội vốn là huynh muội, cần gì khách sáo.” Tấn Vương cười nói.
“Ta đây cũng không khách khí với vương huynh.” Bộc Dương cười cười đáp ứng.
Hai người nói chuyện, Tấn Vương liền có ý hướng câu chuyện tới Mang Sơn.
“Nghe nói là có ẩn sĩ cứu muội? Không biết là công tử nhà nào?”
Bộc Dương sợ Tấn Vương không cam lòng tìm cách xử lý người chen ngang kế hoạch của hắn, tuy rằng cảm giác Tấn Vương vốn không phải là đối thủ của Vệ Tú, nhưng nếu Vệ Tú không thích bị quấy nhiễu, đổi một chỗ khác thì không tốt rồi.
“Ta ở trên núi, thường chỉ là nằm dưỡng thương, cũng không hề nhìn thấy người đó. Phụ hoàng có nói muốn ban thưởng, ta cũng dự tính sau khi bình phục sẽ tự mình đi qua tặng lễ.” Lời này là muốn ám chỉ với Tấn Vương, người này Hoàng đế cũng biết, không thể khinh động.
Nói xong, nàng nhìn biểu cảm của Tấn Vương lại nghĩ tới một khả năng khác. Bộc Dương cảm thấy căng thẳng, nếu như tam hoàng huynh không phải muốn trả thù mà là muốn tới lôi kéo người thì sao?
Tấn Vương giỏi nhất là làm bộ làm tịch, thích chiêu mộ tất cả ẩn sĩ, tỏ vẻ hắn là người hiền đức, có thể khiến cho nhiều sơn lâm ẩn sĩ đều tự nguyện trở thành môn hạ của hắn.
Tuy rằng xác định Vệ Tú chướng mắt hắn, nhưng Bộc Dương vẫn rất cảnh giác, mỉm cười làm như không chút để ý nói.
“Ta từng thấy vị ẩn sĩ đó khá trẻ tuổi, có lẽ mới cập quan(7), đi đứng có chút bất tiện, phải ngồi xe lăn.”
(7): lễ đội mũ/ lễ trưởng thành của nam tử.
Tấn Vương quả thật đã động tâm muốn chiêu mộ người, không hẳn chỉ là muốn có hiền tài phò tá, mà còn có thể thuận tiện hỏi việc của Bộc Dương lúc còn ở Mang Sơn. Hiện tại lại nghe thấy là người trẻ tuổi, hắn lại nghĩ là trẻ người non dạ, thân thể còn không trọn vẹn, có lẽ là do gia tộc từ bỏ nên ở trên núi. Người như vậy không đáng để hắn bỏ nhiều công sức.
Nghĩ như vậy, Tấn Vương cũng bỏ chuyện này sang bên, cùng Bộc Dương nói đến chuyện khác.
Bộc Dương thấy hắn không cố chấp liền thấy hài lòng. Tiên sinh là của nàng, ai cũng không thể giành! Phải bóp chết ý niệm đó từ khi nó mới sinh ra!
Bởi vì Tấn Vương không còn để ý lôi kéo Vệ Tú, thái độ của Bộc Dương đối với hắn càng nhu hòa.
Điều này khiến cho Tấn Vương đến lúc rời đi vẫn không hiểu rõ được, nàng rốt cuộc có biết hắn là chủ mưu hay không. Dựa theo sự nhanh nhạy của nàng, gián điệp đều có thể nhổ sạch, không thể nào không biết. Nhưng nếu đã biết, tại sao không hề có chút nào đề phòng hắn. Bộc Dương đối với hắn vẫn là như trước kia không thay đổi.
Thật sự kì lạ.
Nếu thật sự là Bộc Dương của năm mười bảy tuổi, suy nghĩ của nàng có lẽ không thể dấu được, nhưng nàng lại không phải là Bộc Dương mười bảy tuổi. Tiễn Tấn Vương ra đến ngoài cửa điện, Bộc Dương nhìn hắn đi xa, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh.
Sau đó, Hoàng đế cũng tới hỏi về việc của ẩn sĩ, Bộc Dương cũng làm giống như đã nói với Tấn Vương để thoái thác với Hoàng đế. Nhưng Hoàng đế không phải người dễ dàng cho qua như vậy, Bộc Dương liền theo đó nói tiếp.
“Hiện tại còn trẻ, có lẽ vẫn chưa dùng được nhưng phụ hoàng có thể ghi nhớ, vài năm sau lại xem xét lại. Nếu người đó thật sự có tài sẽ có hiền danh truyền ra. Đến lúc đó, mới đi tới chiêu mộ cũng không muộn.”
Hoàng đế nghe cũng cảm thấy có đạo lý.
Còn có Vương Cổn, ông ấy đã gặp qua liền không thể không chú ý. Khi mợ của nàng tới thăm cũng có hỏi qua một chút.
Bộc Dương hơi nhíu mày. Tất cả những người này đều muốn cướp người của nàng, chuyện này không có được. Nàng tin tưởng sự kiên định của tiên sinh, nhưng nàng không tin những người khác.
Ngay khi bình phục, Bộc Dương lập tức xin Hoàng đế cho nàng xuất cung tới Mang Sơn để đáp tạ người đã cứu mình.
————–
Tác giả có lời muốn nói:
Công chúa (không vui): Bọn họ đều để ý tới ngươi.
Ẩn sĩ: Để ý như thế nào?
Công chúa (cảnh giác): Ngươi hỏi cái này làm gì?
Ẩn sĩ: Hàng so ba nhà. (mua hàng là phải so sánh ba chỗ mới chọn được hàng tốt)
Công chúa: ︽⊙_⊙︽ đã muộn, đều bị ta ép buộc buông tay rồi! Chỉ có ta đây một nhà.
Ẩn sĩ: ╮(╯_╰)╭
————–