-----"Dù ta thật sự sống không được bao lâu, ta cũng không nỡ bỏ ngươi lại cho người khác."-----
Mới đầu, Cố Lưu Tích chỉ đơn giản là muốn xả giận, nhưng sự động chạm sau khi mềm lòng lại làm nàng trở tay không kịp. Trên người Văn Mặc Huyền mát lạnh, da thịt còn mơn mởn, thoang thoảng mùi hương thơm ngát, hiển nhiên là đã tắm rồi.
Cố Lưu Tích vốn chỉ muốn cắn cắn, nhưng khi miệng ngậm lấy miếng thịt thì thấy mềm mềm, còn mang mùi hương đặc thù của Văn Mặc Huyền, ma xui quỷ khiến, nàng lại lè lưỡi liếʍ liếʍ một chút.
Đầu lưỡi mềm mại nóng ướt lướt qua cần cổ mẫn cảm, Văn Mặc Huyền vốn đang cứng người lập tức muốn ngừng thở luôn.
Người bên cạnh giống như lên nghiện, lại bắt đầu di chuyển, mang cảm giác mềm mềm ấy đến bên tai, làm hô hấp của Văn Mặc Huyền đều rối loạn. Nàng cố bình tĩnh lại, nói: "Tích nhi, ngươi làm gì đấy?"
Cố Lưu Tích nghe thấy nàng nói, lập tức ngừng lại. Mắt thấy con ngươi thâm thúy của Văn Mặc Huyền trong bóng tối thể hiện sự đè nén. Một màu đỏ ửng kéo thẳng từ cổ lên đến mang tai nàng.
Nhưng nghĩ đến tình huống lúc này, nàng cũng bình tĩnh lại, nói: "Ta... Ta phạt ngươi."
Văn Mặc Huyền ngẩn người, sau đó khóe miệng nhấc lên một vòng vui vẻ, ngữ điệu tận lực tỏa ra hấp dẫn: "Tích nhi muốn phạt thế nào?"
Nàng ngẩng đầu, hơi thở như lan, khẽ đảo qua bên tai Cố Lưu Tích, làm cho nàng ấy run lên.
Cố Lưu Tích lập tức nói không nên lời, chỉ biết buồn bực mà nhìn nàng chằm chằm.
Thấy khóe môi Văn Mặc Huyền ngày càng cong hơn, đôi mắt Cố Lưu Tích lóe lên, nhỏ giọng nói: "Ngươi chịu rồi thì sẽ biết thôi."
Nói rồi, nàng trở mình đè Văn Mặc Huyền ở dưới, mi mắt không hề chớp mà nhìn Văn Mặc Huyền, muốn trông thấy vẻ bối rối trên mặt nàng ấy.
Cơ mà đúng là, nàng đã đánh giá thấp độ mặt dày của Văn Mặc Huyền rồi. Người dưới thân chỉ hơi ngập ngừng một lát, nhưng vòng cong trên khóe miệng lại không hạ, còn cất lên giọng nói thanh nhã mị hoặc: "Vậy ta sẽ chờ."
Trái tim Cố Lưu Tích dập liên tục, nội lực tu vi ngày càng cao, thị lực của nàng càng thêm xuất chúng, cộng thêm vầng trăng đang treo cao bên ngoài chiếu vào luồng sáng nhàn nhạt trong lành tỏa khắp căn phòng, nét ửng hồng trên gương mặt Văn Mặc Huyền lúc này cùng với biểu hiện mập mờ trên ấy, đều rơi hết vào mắt nàng.
Nhịp thở bắt đầu rối loạn, ánh mắt cũng bắt đầu nóng bỏng lên. Chẳng qua là, đối với một người đã quen kín đáo kiềm chế, và cũng chưa từng trải qua việc này như nàng mà nói, quả thực mờ mịt không biết đường nào mà lần.
Văn Mặc Huyền không có nội lực trong người, chỉ có thể lờ mờ thấy đường nét gương mặt Cố Lưu Tích, nhưng hơi thở dần dần nặng nề kia không thể giấu giếm được nàng. Trong bóng đêm yên tĩnh, một hành động rất nhỏ cũng có thể bị phóng đại lên nhiều lần, huống chi là loại hít thở đầy mập mờ xao động kia.
Trò đùa đang dần dần bị lửa nóng trong lòng thay thế. Cảnh tượng châm mồi lửa lần trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Sau lần cảm xúc bộc phát ấy, thật ra Văn Mặc Huyền đã thấu hiểu một vài chuyện khó nói. Tuy nói chỉ là sơ sơ chút đỉnh, nhưng đã đủ để biến sự rung động không biết tên hóa thành hành động.
Bàn tay trái vòng lên cổ Cố Lưu Tích, tay phải chậm rãi xoa eo của Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền hơi dùng sức, đã đổi lấy vị trí của Cố Lưu Tích.
Cố Lưu Tích kinh hô một tiếng, thấp giọng nói: "Ngươi... Ngươi, đã nói rồi đấy..."
Văn Mặc Huyền ngắt lời nàng, khẽ cười nói: "Ừm, đã nói là sẽ để ngươi phạt. Thì ta đây liền chịu phạt, hầu hạ tận tình."
Tiếng nói vừa rơi xuống, những cái hôn dịu dàng cũng rơi xuống theo. Lúc đầu Cố Lưu Tích còn giãy giụa, nhưng được người trong lòng dịu dàng đối đãi, nàng rất nhanh liền đầu hàng. Chút ngượng ngùng gượng gạo kia đã sớm tan thành mây khói.
Sau đó chợt thấy bên hông mát lạnh, thì ra là bàn tay lạnh ngắt của Văn Mặc Huyền đang luồng thẳng vào quần áo nàng, thoải mái tự do vuốt ve trên eo nàng.
Nhưng mà những chỗ bàn tay lành lạnh ấy vuốt qua đều như bị dấy lên một đường lửa nóng, làm Cố Lưu Tích cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ khó nhịn nổi. Cái eo cũng như nhũn ra, khóe miệng bật ra vài tiếng rêи ɾỉ đầy ẩn nhẫn.
Luồng nhiệt ý chạy theo nơi nàng lướt tới, hội tụ ở vùng bụng dưới. Thứ cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc ấy, làm mắt Cố Lưu Tích đều đỏ hết lên.
Cảm nhận được sự biến hóa của Cố Lưu Tích, Văn Mặc Huyền càng thêm dịu dàng. Động tác trên tay cũng càng nóng bỏng hơn.
Trong lúc dây dưa, tấm áo mỏng trên người liền đáng thương bị cuộn ở một bên. Da thịt không còn tầng cách trở làm hai người đều run rẩy lên. Ngọn lửa tích tụ đã lâu trong nội tâm, nháy mắt bùng cháy triệt để.
Về mặt tình cảm, hai người đều trong sáng như một tờ giấy trắng, càng khỏi nói đến chuyện giường chiếu. Tuy nói bằng tuổi này rồi, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ biết một chút, nhưng khi thật sự đối mặt, quả nhiên là cực kỳ lơ mơ.
Dù Văn Mặc Huyền đã lặng lẽ đọc lướt qua một chút, nhưng cũng chưa tập được bất kỳ kỹ thuật gì cả. Chẳng qua nàng băn khoăn cảm nhận của Cố Lưu Tích, luôn dịu dàng tỉ mỉ, để cho ngoài chuyện khẩn trương ra, thì Cố Lưu Tích chưa từng thấy khó chịu gì nữa.
Hơn nữa, người thông minh luôn có thể vừa thăm dò, vừa phát hiện những điểm mấu chốt vi diệu. Không bao lâu, Văn Mặc Huyền đã tìm được đúng đường rồi.
Cố Lưu Tích yêu nàng như mạng, một người ngay cả trái tim đều đã thần phục đối phương, thì thân thể càng không có biện pháp chống cự sự dịu dàng của người ấy. Dù cho Văn Mặc Huyền không rành rõi, thế nhưng vẫn có thể dấy lên sự nhiệt tình của Cố Lưu Tích.
Nơi mẫn cảm trên ngực bị người nắm giữ hoàn toàn, Cố Lưu Tích nhịn không được mà cong người lên, ôm chặt lấy người đang châm lửa bên trên, trong miệng bật ra mấy tiếng nức nở, còn có lẩm bẩm gọi tên Văn Mặc Huyền.
Văn Mặc Huyền vừa thương vừa yêu, ôn nhu đáp lời nàng. Bàn tay vẫn dịu dàng như trước, như một con cá bơi lội, lưu luyến lượn quan trong đầm nước. Thẳng đến khi người dưới thân run rẩy ôm chặt nàng, sau đó mềm cuộn trong ngực nàng, nàng mới cẩn thận ôm nàng ấy. Mặt mày đầy vẻ lưu luyến, tiếng nói như nước, dụ dỗ nàng ngủ một giấc yên lành.
Một đêm này, Văn Mặc Huyền ngủ rất ngon, mãi đến khi mở mắt ra, khóe miệng nàng vẫn cong nhè nhẹ. Nhưng tấm chăn bên người đã lạnh, nói cho nàng biết, cô nương ban cho nàng mộng đẹp nọ đã sớm rời khỏi từ lâu.
Đôi mày khẽ cau lại, sau đó thì lập tức giãn ra. Với tính tình của Cố Lưu Tích, lúc này sợ là trốn đến đâu đó len lén xấu hổ rồi.
Đêm qua hai người đã thân mật đến nước đó, nhưng nàng vẫn chưa vượt qua bước cuối cùng, cơ mà đổi lại thành nàng là người dậy sau.
Nàng ngồi dậy, tìm quần áo bị quăng ở cuối giường chậm rãi mặc vào, trên mặt lại tràn đầy ý cười. Ngay cả đồ đạc cũng chưa có sắp xếp cho nàng nữa. Xem ra cô nương ngốc ấy đã chạy trối chết rồi.
Đợi đến lúc ăn sáng, Cố Lưu Tích mới tha thướt đi đến. Văn Mặc Huyền đã sớm kêu người đi Trân Tu lâu mua bánh bao canh, thuận tiện còn căn dặn phòng bếp làm canh hạt sen, súp táo đỏ cẩu kỳ. Thấy Cố Lưu Tích bước tới, nàng cũng chỉ bình tĩnh nhìn nàng ấy, dịu dàng nói: "Luyện hồi cả buổi, đói bụng rồi đúng không, mau mau ăn đi."
Vừa thấy Văn Mặc Huyền, sự việc đêm qua ồ ạt tràn về ngập cả đầu, làm Cố Lưu Tích đỏ mặt lên. Nhưng khi thấy nét mặt nàng ấy dịu dàng bình tĩnh, cũng không nhắc đến chuyện đêm qua, tuy rằng trong con ngươi có chút nóng bỏng, lại làm Cố Lưu Tích bình tĩnh trở lại rất nhanh.
Mà khi thấy bàn đồ ăn tinh tế tỉ mỉ hơn bình thường, nhiệt độ trên mặt lại bùng cháy lên.
"Chỉ là đồ ăn sáng thôi, không cần phải tốn công như thế đâu." Nàng mặc dù da mặt mỏng, nhưng đã quyết định ở bên Văn Mặc Huyền rồi, loại chuyện này chỉ vốn dĩ trước sau gì cũng sẽ xảy ra, không nhất thiết phải một mực trốn tránh hay ngại ngùng. Lòng dạ càng thêm nặng nề, nàng bất đắc dĩ nói.
Văn Mặc Huyền cười cười: "Bữa ăn sáng này rất là có ý nghĩa, đương nhiên không thể qua loa được."
Cố Lưu Tích thấy xấu hổ: "Cái gì mà rất có ý nghĩa, đừng nói nhảm."
Văn Mặc Huyền tỏ vẻ vô tội: "Làm sao không phải, hôm qua..." Nàng cố ý kéo dài, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Ta còn chưa nghiêm túc bồi tội với ngươi, bữa sáng này xem như ta thành tâm nói xin lỗi ngươi. Ngày sau ta cam đoan, những quyết định mà có liên quan tới ngươi, dù trực tiếp hay gián tiếp, ta cũng sẽ nói rõ cho ngươi biết. Ngươi đừng giận ta nữa, được không?"
Câu trước nàng chắc chắn là cố ý trêu chọc Cố Lưu Tích, nhưng sau đó giọng điệu rất là trịnh trọng, ánh mắt nhìn Cố Lưu Tích cũng rất nghiêm túc.
Cố Lưu Tích nhìn nàng, sau đó thấp giọng thở dài: "Ta không mong ngươi bày tỏ hết với mình, chỉ hy vọng ngươi đừng mạo hiểm sau lưng ta, cũng đừng gạt ta tự ý làm những chuyện tổn hại đến mình. Đối với ta, ngươi gạt ta, dù ta sẽ khó chịu, nhưng hơn thế nữa chính là sợ ngươi bị thương, ngươi hiểu không?"
Văn Mặc Huyền cảm động: "Ta hiểu rồi."
Cố Lưu Tích ngước mắt nhìn nàng, khẽ nói: "Ngươi giấu giếm ta, chỉ những thứ đó thôi sao?"
Văn Mặc Huyền khẽ giật mình, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng nói: "Còn có hai chuyện, một là, ta... ta bí mật đi tìm tin tức của cha mẹ ngươi. Mẹ ngươi đã không còn tin tức từ... mười sáu năm trước. Lúc ấy bởi vì lấy bị người đuổi gϊếŧ, nên mới bất đắc dĩ đưa ngươi cho cặp vợ chồng kia, cũng để tiền lại... Chẳng qua hai người kia tâm địa quá ác, đối đãi với ngươi như thế. Về phần cha ngươi... Ông ta"
Thấy sự bối rối và giằng xé nội tâm trong mắt Văn Mặc Huyền, Cố Lưu Tích chợt nhớ tới dáng vẻ Văn Mặc Huyền mỏi mệt sa sút mấy ngày nay, lập tức nhận ra những câu tiếp theo không phải điều nàng muốn nghe, thậm chí là nàng không thể tiếp nhận. Vội vàng đưa tay bụm miệng Văn Mặc Huyền lại: "Đừng nói, ngươi có chỗ khó nói thì ta cũng không muốn biết. Ngươi đừng nói!"
"Tích nhi, ngươi..."
"Mặc Huyền, ta hôm nay như vậy đã rất tốt rồi, ta không muốn nhận lại một người cha mà khiến ngươi khó xử. Nay ta đã có ngươi, còn có sư phụ thương yêu, nuôi dạy ta từ nhỏ, còn có sư tỷ, sư huynh đệ, ta trôi qua rất tốt, cũng không muốn thay đổi. Ta tin ngươi, ngươi điều tra ra ông ta, lại không dám lập tức nói với ta, tất nhiên là ông ta không tốt. Một người không tốt như thế, ta không muốn biết tới." Cố Lưu Tích có chút luống cuống, nhưng giọng nói vẫn rất là kiên định.
Văn Mặc Huyền mấp máy môi, ôm nàng vào trong lòng: "Được, ta không nói. Ta cũng biết ông ta là ai, mặc kệ ngươi là con ai, ta biết chỉ ngươi là tức phụ của ta là đủ rồi, đúng không?"
Cố Lưu Tích gật đầu liên tục, sau đó nói nhỏ: "Chuyện còn lại là?"
Văn Mặc Huyền có chút dở khóc dở cười: "Đã như vậy rồi mà ngươi còn nhớ."
Cố Lưu Tích chỉ dùng ánh mắt chờ mong nhìn nàng.
Văn Mặc Huyền cúi xuống nhìn nàng, trong mắt có chút đắng chát. Sau một lúc lâu nàng mới cẩn thận nói: "Còn có một việc, là về huyết tuyến cổ. Cổ trên người ta, vẫn không thể giải, hơn nữa có lẽ..."
"Lúc trước ta đã biết rồi."
Văn Mặc Huyền khá kinh ngạc, lập tức trong lòng ngũ vị trần tạp, chỉ nhìn Cố Lưu Tích mà trầm mặc không nói.
"Cho nên... đêm qua ngươi không có đi đến bước cuối cùng... là bởi vì chuyện này?"
Văn Mặc Huyền sững sờ mà nhìn Cố Lưu Tích. Lúc ấy nàng đúng là có băn khoăn, nhưng Văn Mặc Huyền nàng không phải thánh nhân, thực chất nàng cũng là người ích kỷ.
Nàng hy vọng Cố Lưu Tích được sống tốt, thậm chí cũng từng nghĩ nếu mình thật sự không thể ở bên nàng ấy cả đời, thì hy vọng ngày sau nàng ấy có thể gặp được một người đối đãi nàng ấy thật lòng.
Thế nhưng mỗi khi nghĩ đến việc Cố Lưu Tích có lẽ sẽ săn sóc dịu dàng với một nào đó khác, thậm chí còn cùng người nọ đi đến già, ngậm kẹo đùa cháu, nàng sẽ ghen ghét đến phát điên.
Cho nên ý nghĩ ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Thấy người thương tỏ vẻ oán giận, Văn Mặc Huyền lắc đầu: "Mới đầu từng có ý nghĩ ấy, nhưng cho tới bây giờ, dù ta thật sự sống không được bao lâu, ta cũng không nỡ bỏ ngươi lại cho người khác."
-------
Editor có lời muốn nói: Dạo này mình khá bận, cho nên lâu lâu mới có thể đăng chương, mong các bạn thông cảm~~ OTL