Chương 5
Xem kịch vui? Hầu Mặc Khiêm cười cười, chỉ là anh không ngờ, không những anh được xem kịch vui, mà còn may mắn được diễn trò, rời khỏi buổi biểu diễn thời trang, Phương Tư Hàng trực tiếp dẫn anh tới nhà họ Phương.“Con muốn kết hôn, anh ấy là chồng tương lai của con, Hầu Mặc Khiêm.” Phương Tư Hàng cao ngạo lôi kéo Hầu Mặc Khiêm, đứng trước mặt một nhóm người, cô cao giọng tuyên bố.
Tại sao nhà họ Hầu và nhà họ Phương lại đối đầu ư?
Thật ra là, cha của Hầu Mặc Khiêm là Hầu Mặc Kỳ, ông vốn là thuộc hạ của Phương Chấn Đào, không ngờ Hầu Mặc Kỳ lại là người có tài, có năng lực, sau khi rời khỏi Phương Chấn Đào liền tự thành lập công ty riêng, không chỉ buôn bán sinh lời, mà vợ chưa cưới của Phương Chấn Đào còn yêu Hầu Mặc Kỳ.
Dĩ nhiên, Hầu Mặc Kỳ cũng không thích vợ chưa cưới của Phương Chấn Đào, cuối cùng cưới mẹ của Hầu Mặc Khiêm, còn vợ chưa cưới của Phương Chấn Đào lại vì Hầu Mặc Kỳ mà hủy bỏ hôn ước với Phương Chấn Đào rồi một mình đi tới Đài Loan, lấy một Hoa Kiều làm chồng.
Thế là Phương Chấn Đào trở thành đối tượng bị nhạo báng, nói ông buôn bán làm ăn không bằng Hầu Mặc Kỳ, còn nói vợ chưa cưới của ông dù phải rời xa nơi chốn nhau cắt rốn cũng không cần ông, cho nên Phương Chấn Đào hận thấu xương người nhà họ Hầu, mà nay con gái của ông – Phương Tư Hàng lại muốn cưới người nhà họ Hầu mà ông chán ghét nhất, đã không chịu lấy người mà ông giới thiệu cho còn chưa tính, lại nhất định phải cưới con trai của Hầu Mặc Kỳ.
“Không được.” Phương Chấn Đào rống ro, gương mặt già nua cũng vì vậy mà đỏ bừng, “Nếu như con lấy nó, từ nay về sau cũng không cần trở về nhà họ Phương nữa.”
Phương Tư Hàng cầu còn không được nữa là, “Được.”
Phương Tư Kỳ không ở nhà, hai bà vợ của Phương Chấn Đào bị dọa sợ đến gần chết, quên mất thường ngày hai người vẫn đối chọi gay gắt, mỗi người một bên kéo Phương Chấn Đào.
“Cậu Lý vẫn còn ở đây, ông đừng để cho người ta cười nhạo mình.” Vợ cả có ý bảo Phương Chấn Đào mau tỉnh táo lại.
“Anh đừng tức giận, có gì thì từ từ nói.” Vợ bé vỗ nhẹ lên ngực ông.
“Cô Phương, cô nhất định phải lấy anh ta sao?” Vẫn ngồi một bên không nói lời nào cuối cùng Lý Văn cũng lên tiếng, ánh mắt khinh thường bắn về phía Phương Tư Hàng.
Thành thật mà nói, anh đối với cô gái tướng mạo bình thường này hoàn toàn không có hứng thú, gương mặt khó coi, dáng người cũng không có gì đặc biệt, lại thích mặc loại quần áo không ra nam cũng chẳng ra nữ, anh thích những cô gái giống như Phương Tư Kỳ ấy, chỉ là cho anh mười lá gan anh cũng không dám với tới Phương đại tiểu thư, vốn cho là chỉ cần làm qua loa một chút, anh không ngại cưới cô gái không ai muốn lấy – Phương Tư Hàng này, chờ đến khi anh hết khổ rồi, anh sẽ giống như Phương Chấn Đào, trái ôm phải ấp, ngồi hưởng Tề nhân chi phúc.
(Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướиɠ, nhiều thê thϊếp )
Trước khi tới đây Phương Tư Hàng đã thay bộ lễ phục kia ra, bộ lễ phục đó rất dễ gây chú ý cho người khác, cô không thích trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người.
“Không sai.” Phương Tư Hàng kiên định gật đầu một cái, “Tôi muốn kết hôn với anh ấy.”
Hầu Mặc Khiêm đứng một bên á khẩu không nói lên lời, anh thật sự chỉ đến xem trò vui, chỉ khi cô cần anh, anh mới có thể tiến lên làm bia đỡ đạn cho cô, anh thật cũng không ngờ lá gan của cô lại lớn như vậy, dám đưa anh tới nhà họ Phương, lấy khí thế của vạn quân mà lớn tiếng với người nhà họ Phương.
Giờ phút này, anh càng giống như cô dâu mới về nhà chồng, đứng sau lưng cô nhìn cô diễu võ dương oai, anh cũng không cảm thấy như vậy là tổn thương đến tự ái của người đàn ông, đối với anh mà nói, đây là một trải nghiệm đáng quý, từ nhỏ đến lớn, bất cứ việc gì của nhà họ Hầu cũng do anh gánh vác, không ngờ vào giờ phút này, người đáng lý ra phải đứng ở trước là anh, nhưng cô lại đứng ra bảo vệ anh, vẻ mặt anh sáng láng, ánh mắt không khỏi ngày càng trở nên nhu hòa.
“Tiểu tử thối, tôi sẽ không để cho nó lấy cậu.”Mở miệng đầu tiên vẫn là Phương Chấn Đào, “Tôi không thừa nhận cậu là con rể của tôi.”
Cuối cùng cũng đến phiên anh bị dọa rồi, Hầu Mặc Khiêm há hốc mồm, đang muốn nói thì Phương Tư Hàng giơ tay chặn anh lại, “Đùa gì thế, anh ấy là con muốn lấy, cũng không phải là muốn cha lấy, mắc mớ gì tới cha.”
Phương Chấn Đào không muốn nói tiếp với Phương Tư Hàng, tiếp tục nổi giận với Hầu Mặc Khiêm, “Nếu như cậu phải cưới nó, trước tiên phải quỳ trên mặt đất dập đầu lạy tôi ba cái, lúc đó tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Hầu Mặc Khiêm vừa chuẩn bị nghênh kích, “Chuyện này……”
Không ngờ lại bị Phương Tư Hàng ngắt lời.
“Cái rắm á!” Phương Tư Hàng tức giận đến nói tục, “Tôi cho ông biết, tôi tới đây chỉ muốn nói với ông một tiếng tôi muốn kết hôn, không phải trưng cầu sự đồng ý của ông, tôi đã trưởng thành, ông có phản đối cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
Pháp luật luôn đứng về phía cô.
“Cô……” Phương Chấn Đào hất tay của hai bà vợ ra, vọt tới trước mặt Phương Tư Hàng, bàn tay giơ lên thật cao.
Phương Tư Hàng nâng cằm lên, nhìn chằm chằm Phương Chấn Đào, trong mắt viết đầy kiên định.
Trong nháy mắt, bàn tay vọt tới, Hầu Mặc Khiêm giữ tay Phương Chấn Đào lại, Phương Chấn Đào cũng chưa muốn từ bỏ ý định, không ngừng giãy giụa muốn rút tay ra, nhưng mà hơi sức của ông dù sao cũng không thể bằng người trẻ tuổi được, giãy giụa một chút liền thở hồng hộc.
“Cậu buông tay ra.” Hai bà vợ trăm miệng một lời.
Hầu Mặc Khiêm nhìn Phương Tư Hàng một cái, thấy trong mắt cô có một tia lo lắng, anh buông lỏng tay ra, Phương Chấn Đào lảo đảo té xuống đất, nhìn ông rất nhếch nhác.
Ngón trỏ của Hầu Mặc Khiêm mau chóng đưa tới chạm vào môi Phương Tư Hàng, ý bảo cô không cần nói gì nữa.
Hầu Mặc Khiêm cao cao tại thượng xoay người, lạnh lẽo liếc nhìn người nhà họ Phương, từng chữ, từng chữ rõ ràng: “Chủ Tịch Phương, Phương Tư Hàng là vợ chưa cưới của tôi, không phải người ông muốn đánh là có thể đánh.”
Cô là của anh, chỉ để anh thương, để anh cưng chiều, không phải để cho người khác ức hϊếp.
Nói xong anh xoay người, ôm hông Phương Tư Hàng, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Kịch vui này vô cùng thối nát, tuyệt đối không đẹp mắt.
Ban đêm, gió biển rất lạnh làm cho hàm răng người ta run lên, Phương Tư Hàng nhìn Hầu Mặc Khiêm đứng bên bờ biển.
Anh kéo cô ra khỏi nhà họ Phương liền trực tiếp lái xe đưa cô đến đây, hai tay cô ôm ngực, lạnh đến mức mắt cũng nheo lại rồi.
Mà Hầu Mặc Khiêm vẫn im lặng đứng bên bờ biển, từng đợt sóng nhỏ làm ướt giày và ống quần của anh.
Anh đang nghĩ gì? Phương Tư Hàng không thể giải thích được vì sao nên bĩu môi với anh, đợi được nửa giờ thì cô không chịu nổi nữa, chạy đến bên cạnh anh, “Hầu Mặc Khiêm!”, Cô quát to một tiếng.
Hầu Mặc Khiêm xoay người, cởi cúc áo vest, vạt áo vì vậy bay bay trong gió, lúc còn trên xe anh đã cởi cà vạt ra để trong xe rồi, anh cởi tiếp mấy cái cúc trước ngực của áo sơ mi, lộ ra l*иg ngực rắn chắc.
Cô dừng bước, nhất thời ngây dại, thiết kế của cô lấy nam trang làm chủ, mà nam trang do cô thiết kế lại chọn phong cách ưu nhã, giờ phút này, trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ, cô muốn vì anh mà thiết kế nam trang.
Bây giờ anh rất hấp dẫn, rất mê người, cô không phải là người gặp trai đẹp liền la to hét lớn, hai mắt biến thành hai trái tim hồng, nhưng giờ khắc này, không cần soi gương cô cũng có thể đoán được bộ dạng của mình si ngốc đến mức nào, dù biết là vậy nhưng cô không có cách nào khống chế mình.
Phương Tư Hàng bất giác đưa tay lên vuốt theo đường cong hoàn mỹ trên gương mặt anh, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, sống mũi anh cao thẳng giống như tượng đá, chỉ khác là khi chạm vào lại ấm áp hơn.
Môi của anh, môi của anh đã từng hôn cô, nhưng mà, cảm giác khi lấy tay chạm vào và khi hai người hôn môi hoàn toàn khác nhau, môi của anh rất mềm, rất mỏng, bị gió thổi qua có chút lạnh, tay của cô tiếp tục di chuyển đến cằm của anh, đường cong hoàn mỹ này khiến hai mắt cô sáng lên, tay cô xoa xoa cằm anh giống như đang trêu chọc chú mèo con.
Cuối cùng cô tò mò vuốt cổ của anh, đó là đặc trưng riêng của người đàn ông, mặc dù người ta nói cô giống đàn ông, nhưng lúc này cô lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó, cô không có những đặc trưng của người đàn ông như anh.
Cổ của anh hơi thô sáp, di chuyển theo từng động tác nuốt ừng ực của anh, trong lòng cô bỗng nhiên có ý nghĩ muốn trêu chọc người đàn ông này, cả xương quai xanh của anh cũng không bỏ qua, từ từ lướt xuống, cho đến khi tay của cô đặt lên l*иg ngực tinh tráng của anh, anh giơ tay giữ tay cô lại.
Phương Tư Hàng ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen thẳm của Hầu Mặc Khiêm, cô bối rối, hô hấp cũng chậm lại, “Tôi……….”
Cô vội vã luống cuống, không thể phủ nhận, động tác vừa rồi của cô giống như một người phụ nữ đang khao khát du͙© vọиɠ.
“Đàn ông và phụ nữ không giống nhau.” Giọng Hầu Mặc Khiêm khàn khàn, “Đàn ông không chịu nổi trêu đùa.”
Ý của anh là anh bị cô trêu đùa sao?
Phương Tư Hàng rút cánh tay bé nhỏ đang bị anh nắm về, “Sao anh lại đứng ngẩn người ở đây, tôi lạnh sắp chết rồi.” Cô nói sang chuyện khác.
Đúng rồi, rất lạnh, Hầu Mặc Khiêm thích ngắm biển, gió biển làm anh thấy thoải mái hơn, chỉ cần nhìn biển rộng, tất cả những phiền muộn của anh cũng sẽ theo gió bay đi, trước kia anh vẫn làm như vậy, có những khi tâm trạng không tốt, cũng có những khi chỉ đơn giản là đến ngắm biển, đến cảm nhận cái lạnh của gió biển, nhưng hôm nay anh lại phát hiện ra, anh không giống như trước kia nữa.
Nhìn biển đen mênh mông bát ngát, gió biến có thổi thế nào cũng không cuốn đi được hình ảnh của cô trong tâm trí anh, không cuốn đi được hình ảnh cô đứng trước bảo vệ anh khi ở nhà họ Phương.
Đàn ông sợ phụ nữ hung dữ, nhưng Phương Tư Hàng không phải là cô gái hung dữ, cô đang bảo vệ anh, thì ra một người đàn ông mạnh mẽ đến đâu cũng cần được bảo vệ, anh thậm chí còn cảm thấy mình nhỏ bé đi một chút cũng đâu có sao.
Hầu Mặc Khiêm dang hai cánh tay ra nhìn về phía Phương Tư Hàng, lúc đầu cô hơi sững sờ, một hồi lâu mới thẹn thùng đi tới trong ngực anh, tay của anh khép lại ôm cô thật chặt.
Mặc dù cô nhỏ nhắn hơn anh, lại rất có dũng khí đứng ở trước bảo vệ anh, mặc dù anh vui vì cô làm vậy, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, chủ nghĩa đại nam nhân trong lòng anh bắt đầu nhộn nhạo, muốn ôm cô vào trong ngực, muốn bảo vệ cô.
Như vậy cô mới có thể tin tưởng anh, tin tưởng anh không phải nhất thời vui đùa, mà là anh rất nghiêm túc.
Phương Tư Hàng vẫn im lặng, tránh cho lại bị anh ăn, kết quả, đến khi cô lên xe, Hầu Mặc Khiêm vẫn không làm bất kỳ hành động bất chính nào.
“Ngày mai em xin nghỉ đi.” Anh nói.
“Tại sao?”
“Đi đóng dấu.”
Bọn họ ngồi trong xe đợi cả đêm, cô muốn về nhà, nhưng Hầu Mặc Khiêm lại dựa đầu vào vai cô mà ngủ, cô căn bản là trốn không được, đến khi trời sáng Phương Tư Hàng mới phát hiện xe của anh đã dừng lại trước cửa ủy ban nhân dân rồi.
Bọn là đôi tình nhân đến ủy ban sớm nhất, cũng là người ghi danh đầu tiên, mấy nhân viên của ủy ban cứ nhìn cô cười cười, cô thật rất muốn về nhà, sau khi rời khỏi ủy ban, Hầu Mặc Khiêm chở cô đi ăn sáng.
“Chúng ta kết hôn rồi?” Phương Tư Hàng cảm thấy như mình đang nằm mơ, cô thậm chí còn hoài nghi, có phải cô còn chưa tỉnh ngủ hay không, nhưng cô chưa bao giờ mơ giấc mơ như thế này mà.
“Đúng, chúng ta đã kết hôn.” Hầu Mặc Khiêm kéo cánh tay cô, hôn lên môi cô một cái.
“Cho nên……..”
“Cho nên chúng ta nên về nhà thôi, hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên, Hầu phu nhân.” Hầu Mặc Khiêm ôm cô lên xe, còn cài dây nịt an toàn cho cô.
“Về nhà làm gì?” Phương Tư Hàng không hiểu nhìn anh.
Hầu Mặc Khiêm gõ nhẹ lên đầu cô, “Về đóng dấu.”
Không phải mới đóng dấu sao? Xin hỏi nơi nào cần đóng dấu nữa?
Hầu Mặc Khiêm lái xe về biệt thự nhà họ Hầu, Phương Tư Hàng bị anh kéo xuống xe, anh đi rất nhanh, vì để đuổi kịp bước chân của anh mà cô suýt chút nữa thì té.
“Anh hai…….” Hầu Quả Quả đang đi ra ngoài, “Tư Hàng?”
“Gọi chị dâu.” Hầu Mặc Khiêm chỉ bỏ lại một câu như vậy, tiếp tục lôi kéo Phương Tư Hàng đi về phía phòng ngủ.
“Chị dâu?” Hầu Quả Quả không hiểu chuyện gì, anh hai cô bị làm sao thế? Cả đêm không về nhà còn chưa tính, vừa trở về liền muốn cô gọi chị dâu, đợi chút, chị dâu, Tư Hàng, chị dâu…...Có lẽ nào?
Hầu Quả Quả vừa mới xuống giường trong nháy mắt lại cứng đờ tại chỗ, cả gương mặt cũng xanh mét, không thể nào? Một người là anh hai của cô, một người là bạn thân nhất của cô, hai người họ từ khi nào thì đi chung với nhau?
“Quả Quả, cậu cứ gọi tên mình đi, mình nghe quen rồi, nếu gọi là chị dâu, mình nghe giống như là………….A!”
Phương Tư Hàng còn chưa nói hết lời, Hầu Mặc Khiêm đã kéo cô vào trong phòng của anh, mùi đàn ông quen thuộc lập tức bao vây xung quanh cô, đây là phòng của anh sao?
Anh nói muốn đóng dấu, mà lúc này bọn họ lại đứng trong phòng của anh, mặc dù còn cách giường lớn một đoạn, nhưng………Hơi thở nóng bỏng của Hầu Mặc Khiêm phả vào mặt cô, “Tư Tư”
Phương Tư Hàng không thích cách xưng hô này, cách gọi này quá nữ tính, tuyệt đối không phù hợp với cô.
Nghĩ kỹ rồi mới làm, đây là ý nghĩa của tên của cô, mẹ cô hi vọng trước khi cô làm việc gì cũng suy nghĩ cho thật kỹ, mà cô cũng không phải là người dễ xúc động, nhưng ngày hôm qua cô đã làm rất nhiều chuyện theo cảm tính.
Cô cư nhiên mặc váy, trời mới biết cô ghét váy đến cỡ nào, vô cùng vô cùng chán ghét, cô cầu hôn với anh rồi, nguyên nhân là cô không muốn bị người nhà ép cưới, sau đó cô và anh kết hôn, bây giờ cô trở thành “Tiểu Bạch Thỏ” mặc anh chém gϊếŧ.
Hầu Mặc Khiêm bế cô lên dựa vào tường, phái nam cứng rắn của anh căng phồng hung hăng dán vào bắp đùi của cô, chậm dãi di chuyển.
“Anh……….” Có phải anh đói bụng không?
“Hư.” Hầu Mặc Khiêm hôn môi cô, “Tư Tư, ngoan.”
Bị anh gọi một tiếng thân mật như vậy, cả người cô đột nhiên nóng bừng, hạ thân cũng mềm nhũn, cơ thể cô đã quen với sự tiếp xúc thân mật của anh, nhưng đối với chuyện sắp xảy ra lại hoàn toàn xa lạ với cô, cô hoàn toàn không có biện pháp thích ứng, thậm chí cô còn thấy sợ.
“Tin tưởng anh.” Hầu Mặc Khiêm nói như vậy.
Cô nhắm mắt lại, giao mình cho anh.
Giày của cô, quần áo của anh bị ném trên mặt đất, áo ngực màu trắng bị anh tiện tay ném qua một bên, rớt trên ghế sofa trong phòng, còn qυầи иᏂỏ viền ren vẫn mặc trên người cô.
Hầu Mặc Khiêm cũng chỉ mặc qυầи ɭóŧ tôn lên phái nam cứng rắn đang cương cứng, nhìn môi cô bị anh hôn đến đỏ ửng rồi cúi người xuống, ngậm lấy nhũ hoa của cô, đầu lưỡi ác ý chậm chạp khẽ liếʍ nhũ hoa, trêu chọc cô.
Một bàn tay khác nắm trọn lấy, an ủi bên còn lại đang cô đơn kia, anh xoa lúc mạnh lúc nhẹ, bụng Phương Tư Hàng bắt đầu dâng lên một đám lửa nhỏ, cô khó chịu ngọ nguậy, phát ra tiếng “ưm” nhè nhẹ.
Đầu lưỡi Hầu Mặc Khiêm đảo quanh đầu v* của cô, từng cái từng cái giống như đang liếʍ kẹo que, đầu ngón tay ở bên còn lại cũng khẽ túm lấy nhũ hoa của cô, ngón trỏ và ngón cái không ngừng mạnh mẽ xoa nắn, cô ngửa cổ nặng nề thở dốc, hai chân dùng sức cọ cọ hạ thân đang mềm nhũn, cảm nhận được hạ thân có chút ướŧ áŧ, cô kinh hãi kẹp chặt chân lại.
Hầu Mặc Khiêm phát hiện ý đồ của cô, bàn tay lập tức di chuyển xuống bắp đùi cô, chen vào giữa hai bắp đùi, lớn mật lấy phái nam tráng kiện đè ở miệng hoa huy*t của cô.
“Chờ một chút.” Phương Tư Hàng rất sợ anh sẽ tiến vào, không ngừng lắc lắc cái eo, muốn thoát khỏi tay anh.
Anh không để ý sự chống cự của cô, đưa tay nắm chặt hông cô, khiến cho miệng hoa huy*t của cô chấp nhận từng cái chà xát nhẹ nhàng của anh, từng cái, từng cái đem hoa huy*t khép chặt của cô từ từ mở ra.
Phương Tư Hàng sợ đau nên nhắm chặt hai mắt, sau đó lại từ từ mở ra, chẳng biết tay Hầu Mặc Khiêm đã đặt lên hoa huy*t của cô từ khi nào, đầu ngón tay của anh nhẹ nhàng xoa xoa hoa châu của cô, để cho cô rêи ɾỉ thành tiếng, toàn thân mềm nhũn, miệng của cô đặt trên bờ ngực vững chắc của anh không ngừng thở gấp.
“Hầu Mặc Khiêm……”
“Khiêm.” Anh muốn cô đổi cách gọi.
Phương Tư Hàng không đổi cách xưng hô được, vẻ mặt uất ức, mang theo tiếng khóc nức nở nhẹ giọng gọi: “Khiêm.”
Ái dịch ngày càng nhiều, hạ thân cô ngày càng ướŧ áŧ, càng khó chịu, mà đôi tay Hầu Mặc Khiêm vẫn không ngừng trêu chọc cơ thể cô, trêu chọc hoa huy*t cô, ngực trắng tuyết bị anh trêu đến vừa đỏ vừa ướt, cánh môi nhỏ của cô cũng bị anh hôn đến sưng đỏ.
Hai mắt Phương Tư Hàng tràn ngập khát vọng, đầu óc hốt hoảng vội gọi: “Khiêm”
Giọng cô rất nhẹ, thậm chí còn chủ động giơ hai chân lên quấn chặt quanh hông của anh, đôi tay quàng qua cổ của anh, Hầu Mặc Khiêm nặng nề thở gấp, phái nam của anh còn chưa hoàn toàn tiến vào cô mà anh đã sắp không nhịn được nữa, anh nhẹ nhàng tiến vào hoa huy*t ướŧ áŧ của cô.
Đau đớn bỗng chốc lan tràn trong cơ thể cô, trong nháy mắt trở thành phụ nữ đó, cô giống như phá kén chui ra.
Đau đớn qua đi, một cảm giác xôn xao nhộn nhạo từ hạ thân truyền tới, cô khẽ cắn môi, “Khiêm, em……….”
“Hả? Em làm sao?” Anh nghĩ cô bị bức muốn điên rồi, nhưng anh muốn nghe cô nói.
“Em muốn…..A!”
Thân Thể lại một lần nữa bị anh hung hăng xỏ xuyên qua, sức lực toàn thân nhanh chóng bị rút hết, cô lắc đầu, những sợi tóc ngắn ngủn dính vào gương mặt cô, giống như chỉ đen quấn trên hoa hồng trắng.
“A, nhẹ một chút.” Cô thét lên, nhưng trong tâm lại thấy thật thoải mái.
Phương Tư Hàng khẩn trương khiến hạ thân cô càng thêm căng cứng, ngay tiếp đó phái nam của Hầu Mặc Khiêm cũng bị cô quấn lấy, cô càng cố tình dây dưa, anh càng có lực, hoa huy*t của cô rất chặt, một vòng lại một vòng cuốn lấy anh, anh căn bản không có cách nào không chế mình, anh bị lạc trong gió lốc du͙© vọиɠ, nghe cô yêu kiều rêи ɾỉ, nghe cô cầu xin anh, anh sẽ không dừng lại, chỉ cho cô nhiều hơn nữa.
Hai chân cô vẫn quấn chặt lấy hông của anh, còn anh hung hăng ra vào nơi mềm mại của cô, cô vô lực lắc đầu, lòng bàn chân trắng nõn lắc lắc giữa không trung, mông của cô bị anh nâng lên, chỗ kín vĩnh viễn không có điểm dừng vây chặt phái nam to lớn của anh, một lần lại một lần, lòng tham của anh càng ngày càng lớn.
“A” Phương Tư Hàng khẽ rêи ɾỉ, “Khiêm.”
Đàn ông, phụ nữ, một cứng rắn, một mềm mại, kết hợp lại tạo nên một tổ hợp hoàn chỉnh, mà bọn họ lấy luật động nguyên thủy diễn trò tình yêu nam nữ.
“Tư Tư.” Hầu Mặc Khiêm gầm nhẹ, cúi người hôn giọt mồ hôi trước ngực cô, lưu lại một chút ướŧ áŧ, phái nam đang trong cơ thể cô càng ngày càng lớn, mà cô bị anh căng cứng đến tận cùng, lại vẫn có thể chứa chấp phần cứng rắn của anh.
Ý thức của Phương Tư Hàng dần dần tan rã, cánh hoa tham ăn cũng bắt đầu không còn chút sức lực nào, thân thể co rút, kɧoáı ©ảʍ không ngừng đánh về phía cô, cô co rút thật chặt khiến Hầu Mặc Khiêm nhấp có chút khó khăn, nhưng sức lực lại càng mãnh liệt hơn, du͙© vọиɠ lại càng tiến càng sâu.
Anh thở hổn hển, hạ thân không ngừng luật động ngày càng nhanh, xâm nhập hoa huy*t của cô càng ngày càng sâu, anh gầm nhẹ, ôm lấy cô thật chặt, muốn hai người hợp làm một.
Hầu Mặc Khiêm nhắm mắt lại, bàn tay khẽ vuốt ve thân thể cô, cô không phải người con gái ngực lớn eo nhỏ, nhưng anh lại cực kỳ yêu thích thân thể cô, mỗi mộc tấc trên cơ thể cô đều rất thỏa mãn nhu cầu của anh.
Phương Tư Hàng mờ mịt, mở mắt nhìn anh, “Khiêm…..”
“Anh ở đây.” Cô gọi một tiếng, hoan ái đã cuốn đi toàn bộ sức lực của cô, cô nhắm mắt lại, không bao lâu đã ngủ say.
Hầu Mặc Khiêm ôm lấy thân thể của cô, du͙© vọиɠ vẫn nóng như lửa kêu gào muốn cô, nhưng anh cũng không nóng lòng, cô là bà xã của anh, ngủ cùng giường với anh, còn nhiều thời gian.