Mạc Dao đã từng tưởng tượng tình cảnh lúc gặp lại Hạ Liên Hương lần nữa, cô sẽ ngửa càm lên như công chúa cao ngạo, khinh miệt liếc nhìn Hạ Liên Hương, sau đó dùng giọng điệu khinh thường nói với cô ta – Đỗ Hạo Vũ cô cứ lấy đi đi, tôi không thèm!
Nhưng, chẳng ai nghĩ tới mười năm sau, họ lại lấy thân phận này gặp mặt.
"Đã lâu không gặp, thật không ngờ là cô!" trên gương mặt trang điểm tỉ mỉ của Hạ Liên Hương vẫn lộ ra mỉm cười tiêu chuẩn, nội tâm lại sớm sóng lớn mãnh liệt, "Thời gian mười năm lại khiến cô từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng, thật không thể tưởng tượng nổi, nếu như không nghiêm túc nhìn, tôi cũng không nhận ra cô." Từng câu từng chữ của cô ta đều có gai, che miệng cười nhạo, đáy mắt đều là miệt thị.
Mạc Dao làm như không thấy sắc mặt châm chọc của cô ta, vẻ mặt trấn định phản kích không chút lưu tình: "Đúng vậy, thật là đã lâu không gặp, mười năm trước Hạ tiểu thư đã lấy thân phận bạn của Hạo Vũ xuất hiện, không ngờ mười năm sau vẫn là thân phận này, thật là không có một chút tiến bộ!"
Cô đưa tay nhẹ nhàng sờ mái tóc, khi giơ tay nhấc chân hiển thị rõ vẻ quyến rũ phong tình vạn chủng.
Sắc mặt ngàn năm không đổi của Hạ Liên Hương, chỉ trắng bệch như tuyết một thoáng, hàm răng cắn chặt môi dưới, thân thể khẽ run, hết sức ẩn nhẫn lửa giận muốn bộc phát, "Tôi không tiến bộ cỡ nào, cũng tốt hơn những người khác từ vịt con xấu xí lập tức biến thành da^ʍ phụ ai cũng có thể làm chồng."
Cô ta khó chịu nên quên sự ưu nhã ngày xưa, từ trong miệng khạc ra ngôn ngữ thô tục không chịu nổi để đả kích Mạc Dao.
"Grace!" Đỗ Hạo Vũ ở một bên quan sát hai người bọn họ nghe Hạ Liên Hương công kích như thế, không nhịn được lớn tiếng gọi tên cô ta.
"Eric, em có nói sai không?" Hạ Liên Hương chuyển sang Đỗ Hạo Vũ, mặt vô tội nhìn anh, "Đây là chuyện tất cả mọi người đều biết, không phải sao?"
"Đủ rồi, Grace, em căn bản không biết sự thật." Nếu như không phải kinh nghiệm của chính bản thân, anh có thể cũng sẽ cho rằng Mạc Dao là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ giống như những người khác, nhưng anh biết đây chỉ là giả tượng, Mạc Dao là một cô gái thuần khiết hiền lành.
"Hôm nay hẹn ra ngoài không phải thảo luận chuyện này, hiện tại em có thể nói cho tôi biết, tại sao hai người quen biết?" Anh nghiêm túc nhìn Hạ Liên Hương, hi vọng cô có thể cho anh một lời giải thích.
"Chuyện tựa như anh thấy, em biết cô ta." Hạ Liên Hương trấn định tự nhiên, gặp chiêu phá chiêu.
"Grace, em biết tôi hỏi gì mà?" giọng nói của Đỗ Hạo Vũ không tốt, tròng mắt đen lóe lửa giận.
"Anh muốn em nói cái gì?" Hạ Liên Hương bị giọng của anh chọc giận, "Tại sao anh không hỏi vị hôn thê của anh, cô ấy mới là người trong cuộc, tại sao lại muốn hỏi người ngoài như em?"
Đỗ Hạo Vũ nhận thấy mình cố tình gây sự, trên mặt liện lộ vẻ áy náy, "Thật xin lỗi, Grace."
Hạ Liên Hương xoay mặt, bưng cà phê lên quấy, Mạc Dao nhìn thấy cảnh tượng như bây giờ, trong lòng có rất nhiều cảm giác, chợt cô cảm thấy buồn cười, ba người bọn họ giống như đang diễn kịch, làm người giải trí cho những người vây xem quanh đây.
"Nếu như hai người hẹn tôi tới để xem hai người gây gổ, như vậy rất xin lỗi, thứ cho tôi không thể theo cùng!" Nói xong, Mạc Dao cầm túi lên muốn đi ra ngoài.
"Dao nhi." Đỗ Hạo Vũ nhanh chóng bắt lấy cánh tay của cô, "Hôm nay không nói rõ ràng, ai cũng không được đi!"
"Được, hôm nay chúng ta liền nói rõ mọi chuyện, em không muốn dây dưa tiếp với anh, thừa dịp hôm nay liền nói rõ đi." Mạc Dao bất cứ giá nào, nội tâm giãy giụa rối rắm khổ sở khiến cô cũng không có tinh lực dây dưa không rõ với Đỗ Hạo Vũ nữa.
Mạc Dao hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Mười năm trước, chúng ta là bạn cùng lớp ở học viện Thụy Tư, đã từng là một đôi người yêu, nhưng sau đó chúng ta chia tay." Đơn giản hai ba câu đã khái quát xong quan hệ của họ.
Mặc dù đoán được quan hệ của bọn họ trước kia, nhưng khi nghe Mạc Dao chính miệng thừa nhận, nội tâm Đỗ Hạo Vũ vẫn không nhịn được kích động, "Tại sao chúng ta chia tay?" Điểm này anh muốn biết nhất.
Mạc Dao dùng một loại ánh mắt khó mà diễn tả bằng lời nhìn anh trầm mặc không nói.
"Dao nhi, tại sao?" Anh đuổi theo, vẻ khẩn cấp trong mắt làm cho người ta cảm thấy áp lực.
"Bởi vì cô ta bắt cá hai tay!" Hạ Liên Hương bên cạnh lành lạnh nói.
"Hạ Liên Hương, cô đừng vừa ăn cướp vừa la làng!" Mạc Dao giận dữ hét cô ta.
"Tôi nói sai sao?" Hạ Liên Hương nhếch lông mày lên, giả bộ làm vẻ mặt vô tội.
"Grace, tôi và Mạc Dao có lời muốn nói, em cứ tự nhiên." Nói xong, lôi tay kéo Mạc Dao rời khỏi nhà hàng.
Hạ Liên Hương hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng đi xa của bọn anh, "Mạc Dao, cô lại về giành với tôi à, lần này tôi nhất định sẽ không nương tay!"
Khách sạn cao cấp XX
Hạ Liên Hương dùng sức đẩy ra người đàn ông nằm ở trên người mình, không chút nào cảm thấy xấu hổ, thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ xuống giường, sau đó ưu nhã đến phòng tắm.
Hồi lâu, cô mặc áo tắm đi ra ngoài, liếc thấy người đàn ông trên giường tựa vào đầu giường hút thuốc, người đàn ông cười gian với cô, "Không ngờ em còn có thể tìm anh?"
Ban đầu khi cô ta đi đến nước Mĩ, đã hung tợn cảnh cáo hắn không cho quấy rầy cô ta nữa, lúc này mới qua mấy tháng lại vội gọi hắn về, xem ra chuyện của cô ta tiến triển không phải rất thuận lợi!
"Em có việc cần anh giúp một tay." Hạ Liên Hương không thèm để ý lời trêu chọc của hắn.
"Thế nào, không giải quyết được Đỗ Hạo Vũ?" Người đàn ông ác ý cười trêu nói.
"Hừ, nếu như không phải con nhỏ xấu xí Mạc Dao, em sớm thành thiếu phu nhân nhà họ Đỗ rồi." Hạ Liên Hương oán giận trừng mắt nhìn hắn.
"Mạc Dao?" Người đàn ông kinh ngạc ngồi dậy, "Không phải mười năm trước bọn họ đã chia tay rồi sao?"
"Mười năm trước nhờ có sự hổ trợ của anh, bọn họ mới chia tay." Hạ Liên Hương cười lạnh nói: "Nhưng mà hiện tại bọn họ lại hợp lại, cho nên mới cần anh giúp em lần nữa." Cô ngã lên người người đàn ông, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua ở trên mặt hắn, thành phần quyến rũ không cần nói cũng biết.
"Em muốn dùng lại trò cũ sao?" Người đàn ông mập mờ cười, bắt lấy cái tay trêu đùa của Hạ Liên Hương, kéo đến bên môi hôn, "Đỗ Hạo Vũ còn có thể bị lừa?"
"Chỉ cần anh làm, anh ấy nhất định sẽ tin tưởng." Hạ Liên Hương cúi đầu hôn l*иg ngực người đàn ông.
"Em đã lên tiếng, anh không thể làm gì khác hơn là cung kính không bằng tuân mệnh." Người đàn ông nghiêng người đè Hạ Liên Hương ở phía dưới, "Nhưng, em nên cho anh chút ngon ngọt chứ."
"Đương nhiên là không có vấn đề, xin hưởng dụng." Cô từ từ bật hơi bên tai người đàn ông, hấp dẫn giác quan của hắn.
"Ha ha, anh thích em như vậy." Tiếng cười phóng đãng của người đàn ông vang vọng trong phòng.
Đỗ Hạo Vũ dẫn Mạc Dao tới một nhà nghỉ mát khang trang, "Nơi này sẽ không có người quấy rầy chúng ta, đủ để em giải thích rõ tất cả."
Mạc Dao bình tĩnh nhìn người đàn ông đang nổi trận lôi đình trước mắt, trong lòng cảm thấy buồn bã, "Em không biết giữa chúng ta còn có gì để nói?"
"Có." Đỗ Hạo Vũ cắn chặt răng, trừng mắt quát chói tai: "Em nợ anh một lời giải thích!"
Nguyên nhân mười năm trước nọn họ chia tay rốt cuộc là gì, tại sao cô có thể phản bội anh? Tất cả anh đều muốn biết rõ ràng, nếu không anh vĩnh viễn đều không bỏ được cô.
"Tại sao muốn phản bội anh?" Đỗ Hạo Vũ không khỏi đau buồn, "Tại sao, anh không tốt với em sao?"
Mạc Dao nhắm mắt lại, đè xuống nước mắt trong hốc mắt, cảm giác khổ sở tuyệt vọng lan tràn toàn thân, giờ này ngày này, anh vẫn nhận định cô là người phản bội, cô còn có gì để nói?
"Tôi không có lời nào để nói, cũng không có bất kỳ giải thích gì." Cô bỏ qua, hiện tại tất cả giải thích đều là uổng công, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì rồi.
"Một câu không lời nào để nói, chính là đáp án em cho anh?" Đỗ Hạo Vũ nắm chặt cổ tay của cô, ép buộc Mạc Dao nhìn vào đôi mắt sắc bén của anh, "Đây chính là tình cảm em dành cho anh sao?" Vẻ mặt lạnh lùng, dường như muốn hủy cô nuốt vào trong bụng.
"Đúng!" Mạc Dao cắn chặt môi dưới, nhịn đau nói ra lời tuyệt tình.
"Tại sao khóc?" lòng ngón tay Đỗ Hạo Vũ nhẹ nhàng xẹt qua khóe mắt cô, sau đó ngậm ngón tay vào trong miệng mυ'ŧ nước mắt phía trên, mùi vị mặn mặn hòa tan trong miệng anh, giống như vị đau đớn trong lòng anh.
Mạc Dao quật cường quay đầu, trầm mặc không nói; đối với chuyện trước kia, cô lựa chọn lặng im, giải thích nhiều hơn nữa cũng không cải biến được sự thật, bọn họ không trở về được ngày trước rồi.
"Tại sao không nói lời nào?" Đỗ Hạo Vũ cưỡng chế chuyển qua thân thể của cô, tròng mắt đen nhìn thẳng hai mắt của cô, không để cho cô có cơ hội tránh né.
"Đến hôm nay, tôi đã không muốn giải thích cái gì, Đỗ Hạo Vũ, nói nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì? Chúng ta đã không trở về được, tất cả tới đó là hết thôi."
"Có ích hay không, tự anh quyết định." Đỗ Hạo Vũ giận dữ, gầm nhẹ nói: "Em chỉ cần giải thích rõ tất cả là được."
"Anh muốn tôi giải thích cái gì, giải thích anh mới là người phản bội tình cảm ư, giải thích tất cả đều là do anh và Hạ Liên Hương dây dưa không rõ, mới tạo thành kết cục hôm nay?" Trí nhớ khổ sở lại hiện lên trái tim, nước mắt Mạc Dao rớt xuống đất rào rào.
"Anh và Grace? Điều này sao có thể, anh yêu em mà!" Đỗ Hạo Vũ không hiểu làm sao lại nhấc lên Hạ Liên Hương.
"Hai người không phải người tình đầu sao?"
"Dao nhi, chúng tôi đã từng là người yêu, nhưng đã sớm chia tay, anh và cô ấy không thể nào!" Đỗ Hạo Vũ giải thích.
"Nhưng tôi tận mắt thấy hai người ôm hôn nhau." Đôi mắt Mạc Dao đẫm lệ mờ mịt, kêu gào.
"Không thể nào!" Cái gì cũng có thể, nhưng anh và Hạ Liên Hương ở chung thì tuyệt đối không thể nào.
"Vậy em thấy cái gì, em xảy ra tai nạn xe cộ là vì cái gì?" Mạc Dao không kìm chế được nỗi nòngliều chết đánh l*иg ngực của anh.
Lần đầu tiên thấy cô giống như phát điên, đánh anh mà không để ý mình có bị thương hay không, Đỗ Hạo Vũ rốt cuộc không nhịn được yêu thương cô, dừng lại việc ép hỏi cô, "Đừng khóc, anh không hỏi, không hỏi."
"Hu –" Mạc Dao khóc té ở trong ngực anh.
Chẳng lẽ là anh hiểu lầm cô, không sai, lần đầu tiên cô đều cho mình, sao lại phản bội anh? Chẳng lẽ anh sai lầm rồi?
Đỗ Hạo Vũ ôm giai nhân thật chặc, cảm thấy hơi hơi đau lòng, người phụ nữ này vẫn luôn thuộc về anh!
Ngày hôm sau, Mạc Dao vừa mở ra mắt liền nhìn thấy Đỗ Hạo Vũ ngồi ở bên giường, dùng ánh mắt thâm tình và áy náy nhìn chằm chằm vào cô.
"Sao dậy sớm như thế?" Anh chuyển qua phía sau cô vững vàng ôm chặt cô, khí nóng không ngừng truyền đến trên người cô, dính thật sát vào cô, một chút khe hở cũng không để lại.
Tối hôm qua, khi anh thấy kết quả điều tra bạn tốt fax lại đây, tay của anh không ngừng run rẩy, tờ giấy thật mỏng bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay, hốc mắt không ngừng toát ra hơi nước, không nhịn được rơi xuống.
Anh lại khiến người phụ nữ mình yêu bị thương lớn như vậy, khiến cô biến thành hoa hồ điệp trong miệng mọi người, tất cả đều là lỗi của anh!
Nếu như anh tin tưởng nhiều hơn chút, nếu như anh vào thời điểm kia xông lên phía trước cho người đàn ông kia một quyền, cũng sẽ không có kết quả ngày hôm nay, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua mười năm.
Chỉ vì một hiểu lầm, anh mất đi cô mười năm, quên mất tất cả thuộc về cô, thật là quá đáng chết rồi, người yêu vì thế còn trả giá thê thảm, trời ạ, anh đã làm gì cô, lúc cô ấy khổ sở, mình lại không biết gì cả! Đỗ Hạo Vũ hận không thể gϊếŧ chết mình ngay, người mà mình thề muốn mến yêu cả đời, cuối cùng lại bị mình làm cho vết thương chồng chất.
"Dao nhi, thật xin lỗi!" Anh ôm cô thật chặc, chỉ sợ sẽ mất đi cô .
"Anh –" Mạc Dao muốn quay đầu nhìn anh.
"Đừng quay đầu, cứ như vậy nghe anh nói." Anh không muốn cho cô nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình, "Anh đã nhớ ra, tất cả tất cả, Dao nhi, những điều em thấy đều là giả, trước đó anh thấy em và một người đàn ông hôn môi ở phía sau thư viện, anh nghĩ em phản bội anh, cho nên anh đi uống rượu với Grace, lúc đó anh uống say, căn bản không biết Grace làm cái gì với anh, nhưng mà anh có thể thề với em, người anh yêu là em, vẫn luôn là em!"
Mạc Dao che miệng khóc khẽ, hiểu lầm nhiều năm qua rốt cuộc sáng tỏ, bọn họ bởi vì một hiểu lầm nho nhỏ này mà bỏ lỡ mười năm!
"Tên đại bại hoại, tên khốn kiếp –" Mạc Dao vừa khóc vừa đánh anh, phát tiết uất ức nhiều năm qua ra ngoài.
"Đúng, anh khốn kiếp!" Anh mặc cho cô đánh chửi, hai cánh tay ôm chặt cô không thả.
"Dao nhi, là anh không đúng, là anh hiểu lầm em, tất cả đều là lỗi của anh, khiến em bị tổn thương to lớn." tim của Đỗ Hạo Vũ giống như bị đao cắt, vì tổn thương cô đã trải qua, cũng vì sự ngu xuẩn của mình
"Hu – anh không biết em hận anh cỡ nào, sao anh lại phản bội em lúc em cần anh nhất?" Mạc Dao vươn tay nhỏ đánh vào ngực anh, khóc lóc chất vấn: "Tại sao có thể, tại sao có thể –"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi –" nhiều tiếng xin lỗi đều vô pháp biểu đạt ra sự áy náy anh dành cho cô.
"Em không hề có lỗi với anh, là hắn ta cường hôn em đấy, em không hề có lỗi với anh, không có –" Mạc Dao cơ hồ khóc không thành tiếng giống như trở lại quá khứ làm cô khổ sở khó chịu.
"Anh biết rõ, anh biết rõ, em không hề có lỗi với anh, không có!" Anh ôm sát người yêu, "Dao nhi, tất cả đã là quá khứ, chúng ta làm lại từ đầu, có được hay không?"
"Anh yêu em, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi." Đỗ Hạo Vũ nâng cái cằm xinh xắn của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, di chuyển từ từ đến đôi môi đỏ mềm mại.
"Hạo Vũ, em cũng yêu anh, chưa từng thay đổi." Đón nhận nụ hôn của anh, Mạc Dao thâm tình ngắm nhìn tròng mắt đen của anh.
Than nhẹ một tiếng, anh ôm chặt thân thể nhỏ nhắn của cô, đưa bàn tay ra giữ lấy ót cô, khiến nụ hôn sâu thêm, đầu lưỡi của anh ở trong bờ môi của cô tạo ra cơn sóng ngập trời, bừa bãi hấp thu ngọt ngào của cô.
Mạc Dao ngưng nức nở, ngửa đầu nghênh hợp nụ hôn nóng bỏng, tình cảm thâm thiết lan tràn giữa hai người, bọn họ quên mình đang ở chỗ nào, quên tất cả quanh mình, thế giới giống như ngưng vận chuyển dưới sự nhiệt tình của họ, bốn mắt nhìn nhau sắp, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của đối phương trong đáy mắt nhau.
Nụ hôn đốt người của anh vẫn không chịu buông lỏng, từ môi của cô chuyển qua trên cổ trắng nõn mềm mại của cô, cũng liếʍ hôn da thịt nhạy cảm của cô.
"Ừ a –" cảm giác tê tê dại dại trải qua toàn thân cô, kɧoáı ©ảʍ giống như chạm điện khiến cô không thể kiềm chế phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tất cả đều mất đi khống chế, khi tay anh xoa nắn bộ ngực tròn trịa của cô thì lý trí của anh sớm bị du͙© vọиɠ thay thế, trong đôi mắt và trong đầu tràn đầy dung nhan của cô, bóng dáng của cô, mùi của cô và vẻ mỹ lệ của cô.
"Dao nhi –" tiếng thở dốc nặng nề lất phất ở cạnh lỗ tai cô, anh liếʍ hôn theo cổ cô, cảm thấy một luồng khí nóng trong cơ thể đang lẻn thẳng xuống một chỗ nào đó dưới bụng.
Trong ánh mắt của anh có tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, hiện tại vô luận cái gì cũng không lọt nổi mắt xanh của anh, kéo không trở về lý trí của anh, anh chỉ muốn chiếm thân thể xinh đẹp phía dưới thành của mình.
Tham muốn giữ lấy mãnh liệt vô cùng, khiến anh thô bạo cởi ra áo của hai người, nhìn da thịt trắng noãn dần dần phơi bày của cô, hai mắt của anh càng phát ra ánh sáng nóng bỏng hơn, môi của anh không kịp chờ đợi in lên làn da như tuyết của cô, bàn tay mang theo kí©ɧ ŧìиɧ, đặt lên trước ngực mềm mại của cô, cũng bừa bãi xoa nắn, khiến nó càng đứng thẳng.
Cái miệng nhỏ của cô không ngừng ngâm nga ra tiếng, không tự chủ được giãy dụa thân thể mềm mại, anh không muốn dễ dàng thả cô, lè lưỡi liếʍ phần đẫy đà của cô, đôi tay mơn trớn da thịt vô cùng mịn màng mỹ lệ khắp người cô.
"Ừm –" Mạc Dao chưa từng trải qua kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt như thế, cô cảm thấy trong cơ thể giống như có một ngọn lửa nóng bỏng đang thiêu đốt, bộ vị riêng tư nóng bỏng khát cầu muốn có được thổ lộ.
Cô nửa khép mắt, nhìn thấy anh nằm ở trên người mình muốn làm gì thì làm, cái miệng nhỏ nhắn càng thêm không thể khống chế phát ra tiếng rêи ɾỉ liên tiếp mà ngay cả mình nghe cũng tim đập đỏ mặt.
"Hạo Vũ –"
Cô kêu tên đổi lấy nụ cười gian của anh, "Thích không? Anh bảo đảm, kế tiếp em sẽ thích hơn."
Đỗ Hạo Vũ chậm rãi cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng của cô, nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt cô, chưa từng rời đi.
Con ngươi nóng bỏng kia, tản ra vô cùng khêu gợi hấp dẫn, khiến cho cô mê say, chỉ có thể càng không ngừng gọi anh, dùng điều này nói lên khát vọng dành cho anh, người đàn ông quyến rũ lại gian xảo này, thật không ngờ vừa trêu đùa cô vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, khiến cô không cách nào chống cự lưới ma của anh.
Khi miệng của anh giống như như trẻ con tham lam mυ'ŧ nụ hoa của cô thì cô cảm thấy kɧoáı ©ảʍ khác thường truyền khắp toàn thân, làm cô cũng nhịn không được nữa hô to ra du͙© vọиɠ trung thực nhất của mình: "A –"
Bàn tay của anh không ngừng dao động ở trên thân thể mềm mại của cô, chế tạo ra một luồng sóng làm người ta khó có thể chống đỡ ham muốn, khiến cho thân thể của cô khẽ run; tiếp đó, ngón tay của anh đi tới giữa hai chân cô, khi nó xâm nhập vào nơi nữ tính mềm mại của cô thì cô theo trực giác muốn tránh né loại xâm phạm xa lạ này, nhưng anh lại kiên trì tiến vào trong cơ thể cô, bắt đầu khuấy động, khiến cô có nhiều xuân triều hơn, say mê với anh.
"Ưmh –"
Anh nhiệt liệt hôn môi của cô, không ngừng mυ'ŧ, bàn tay vỗ về chơi đùa nụ hoa của cô, ngón tay linh xảo xoa nắn ở cái đỉnh đứng thẳng của cô, khiến nó trở nên đỏ tươi ướŧ áŧ hơn.
Cô khó có thể chống đỡ sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của anh, thân thể căng thẳng dần dần buông lỏng.
Ngón tay anh giống như mang theo ma lực, đút vào ở trong cơ thể cô, cho đến khi nơi chặt chẽ của cô tràn ra từng dòng xuân triều, dính ướt ngón tay của anh, cũng hòa tan tất cả lý trí của cô.
Tìиɧ ɖu͙© của cô hoàn toàn bị anh nhấc lên, xuân ý viết ở đáy mắt cô, ửng hồng hiện ra ở trên má, đỏ ửng mê người trải rộng trên thân thể mềm mại trắng như tuyết của cô, mà sự ẩm ướt trên tay anh nói cho anh biết, thân thể của cô đã chuẩn bị tốt tiếp nạp anh.
Vì vậy, Đỗ Hạo Vũ đưa người vào giữa hai chân cô, đưa phần phái nam đã sớm bởi vì du͙© vọиɠ mà đau đớn không chịu nổi của mình vào trong hoa tâm của cô.
"Đừng có ngừng!" Mạc Dao đã loạn tâm trí, bị lửa dục trong cơ thể đốt cháy phải khổ sở khó nhịn, nâng mông trắng lên không ngừng đong đưa.
Đỗ Hạo Vũ bị cử động của cô, làm cho thình lình hít một ngụm khí lạnh, "Dao nhi, đừng lộn xộn, em quá chặt."
"Đừng có ngừng, cầu xin anh." Không chiếm được thư giản khiến cô nũng nịu cầu khẩn nói.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ giãy giụa của cô, lý trí của Đỗ Hạo Vũ từ từ bay khỏi đầu, cảm giác tốt đẹp khi chôn sâu trong con đường u tối ấm áp khiến anh không cách nào rời đi, vì vậy anh không ngừng hôn môi của cô, dùng động tác tứ chi an ủi cô, cũng tiếp tục ra vào trong cơ thể cô.
Mạc Dao có thể cảm thấy, khi đau đớn qua đi, một luồng sóng vui thích mãnh liệt theo cử động của anh đánh về phía cô, tiếp thân thể tùy theo ý thức phối hợp với anh.
Đỗ Hạo Vũ thấy thế, biết cô đã nếm đến sự vui thích trong tình yêu, vì vậy không còn cố kỵ, tăng nhanh động tác phía dưới, mãnh liệt chạy nước rút ở trong cơ thể cô.
Cho đến khi cao triều lại tới, bọn họ hô hào ra tiếng, để sóng lớn du͙© vọиɠ bao phủ hai người –
Khách sạn cao cấp XX
Bên trong căn phòng một mảnh hổn độn, mà người đàn ông tựa tại cạnh cửa thì thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hạ Liên Hương ném vỡ đồ ở bên trong phòng, hắn thấy không sao cả, dù sao người trả tiền cũng không phải hắn, mặc kệ Hạ đại tiểu thư cô muốn đập thế nào.
"Anh nói bọn họ ở nhà nghỉ mát một tuần lễ chưa rời đi?" giọng nói kiều mỵ của Hạ Liên Hương có vẻ cực kỳ âm trầm, mắt đẹp híp lại, ánh sáng hung ác bắn ra từ đáy mắt cô ta.
"Không sai." người đàn ông cạnh cửa giữ vững động tác lúc đầu không thay đổi, "Người mà anh phái đi theo dõi bọn họ vẫn canh giữ ở ngoài nhà nghỉ mát, xác định bọn họ cả tuần lễ này chưa từng rời đi."
"Chỉ cần Mạc Dao rời khỏi Đỗ Hạo Vũ, tôi muốn anh lập tức thực hành theo kế hoạch của tôi, có nghe hay không!" Hạ Liên Hương lạnh lùng ác độc ra lệnh cho người đàn ông.
"Tuân lệnh, nữ vương của anh." Người đàn ông khẽ nhún đầu gối chào Hạ Liên Hương, sau đó chậm rãi đi về phía cô, vẻ mặt mập mờ lưu chuyển ở trên người cô, "Nhưng trước đó, anh muốn thu một chút thù lao trước." Nói xong, người đàn ông ẵm Hạ Liên Hương lên bước tới giường lớn, mục đích trong ngôn hành cử chỉ không cần nói cũng biết.
Hơn một tuần lễ ở chung triền miên khiến quan hệ của hai người càng thêm trở nên thân mật, cho tới nay, bọn họ chỉ buồn bực tình yêu của mình quá mỏng manh, tin tưởng đối phương quá ít, cho nên lần này cô phải học tin tưởng Đỗ Hạo Vũ, tin tưởng mình!
"Anh đưa em về nhà trước đi, em đã thật lâu chưa có trở về nhà." Mạc Dao quay đầu nhờ vả Đỗ Hạo Vũ đang lái xe.
"Anh biết rồi." Đỗ Hạo Vũ suy nghĩ một chút, "Dao nhi, tin tưởng anh, lần này, anh nhất định sẽ có thể biết rõ đầu đuôi sự tình, mặc kệ xảy ra ra chuyện gì, em chỉ cần nhớ một chuyện, đó chính là anh yêu em!"
Hai tay đặt ở trên đầu gối của Mạc Dao, xoắn chặt chung một chỗ.
Hồi lâu sau mới nghe được cô nói: "Em tin tưởng anh, em sẽ chờ anh tới đón em về nhà."
Đỗ Hạo Vũ cười, không cười ra tiếng, nhưng khóe môi lại cong ra nụ cười rất tươi, tròng mắt đen lấp lánh tỏa sáng, nhìn thẳng phía trước, "Anh nhất định sẽ đi đón em về nhà!" Bảo đảm vang vang có lực, giống như là thề non hẹn biển với cô.
Xe vững vàng dừng trước cửa nhà họ Mạc, "Đừng chỉ lo vẽ tranh mà quên ăn cơm, chăm sóc mình thật tốt." Đỗ Hạo Vũ êm ái ôm khuôn mặt nhỏ của cô thân mật dặn dò.
"Làm sao anh biết?" Mạc Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, kỳ quái anh làm sao biết chuyện vẽ tranh.
"Bí mật, đợi về sau sẽ chậm chậm nói cho em nghe." Anh tự tay ôm cô vào lòng, dùng cằm nhẹ nhàng cọ xát mấy cái ở trên xoáy tóc của cô, "Chờ anh."
Anh cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng mềm mại của cô, nóng bỏng mυ'ŧ vào ngọt ngào trong miệng cô, cuồng mãnh mà nhiệt liệt, lâu như đã qua một thế kỷ, Đỗ Hạo Vũ mới lưu luyến không rời buông cô ra, sau đó xoay người lên xe nhanh chóng rời đi.
Mạc Dao đứng tại chỗ, nhìn xe đi xa, cho đến khi biến mất ở trong tầm mắt của cô, đến thời khắc này, trong lòng Mạc Dao mới chân chân chánh chánh cảm nhận được mình yêu Đỗ Hạo Vũ cỡ nào, nguyện ý vứt bỏ tất cả chỉ vì ở lại bên cạnh anh.
"Trời ạ! Dao Dao trở lại." Mẹ Mạc vui mừng nhìn con gái vào cửa, lần trước nhìn thấy con gái hình như là chuyện trước đây thật lâu.
"Dao Dao, sao con trở lại, không phải Đỗ thiếu gia nói chuyện giải trừ hôn ước là giả sao, có phải con cãi nhau với cậu ta không?"
Ba Mạc nghe được tiếng thét của mẹ Mạc liền từ phòng sách chạy ra.
Lần trước cô trở lại nói giải trừ hôn ước rồi, làm hại ba Mạc lập tức gọi điện thoại cho Đỗ Hạo Vũ hỏi rõ ràng, ai ngờ Đỗ Hạo Vũ nói cho ông biết chỉ là đùa mà thôi, thật là hù dọa ông đổ mồ hôi đầy người.
"Cha, anh ấy nói với cha giải trừ hôn ước là giả sao?"
"Đúng vậy, cậu ta nói chỉ là hai đứa gây gổ nói đùa, không thể tin." Ba Mạc nghi ngờ hỏi: "Thì sao, có vấn đề gì không? Các con lại cãi nhau?"
"Không có, con và anh ấy không có gây hổ, chỉ rất là lâu chưa về, muốn về ở một thời gian ngắn." Mạc Dao không muốn cha mẹ quan tâm, cho nên bỏ qua chuyện vài ngày trước đó.
"Con mệt mỏi, lúc ăn cơm tối sẽ tán gẫu tiếp." Không hề trả lời vấn đề của cha mẹ nữa, đi thẳng lên lầu trở về phòng của mình.
"Ông xã, anh nói con gái thật không có chuyện gì sao?" Mẹ Mạc vẫn có chút không yên lòng.
"Cho dù có chuyện, hiện tại nó cũng sẽ không nói, hay là chờ buổi tối rồi hãy nói." Ba Mạc khoát khoát tay với vợ, xoay người trở về phòng sách tiếp tục nghiên cứu đầu tư.
"Mạc Dao về nhà." Người đàn ông tựa vào trên ghế sa lon, một đôi chân tùy ý khoác lên trên khay trà lười biếng mở miệng.
"Là thật?" âm thanh của Hạ Liên Hương đột nhiên đề cao, ngay sau đó lộ ra một nụ cười quỷ dị, "Nếu như vậy thật sự là tốt quá, lập tức thực hành kế hoạch của tôi."
"Biết đại tiểu thư, để anh đi làm." Người đàn ông lưu manh nháy mắt với cô ta, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng.
Hạ Liên Hương lắc lắc ly rượu trong tay, "Mạc Dao, thứ tôi không lấy được, cô cũng đừng mơ có được!"
Buổi tối, vợ chồng họ Mạc cẩn thận từng li từng tí liếc trộm con gái đang nghiêm túc ăn cơm, bộ dáng muốn nói lại thôi của hai người, khiến Mạc Dao không thể không để chén đũa trong tay xuống.
"Ba mẹ, có lời gì cứ nói thẳng đi."
"Dao Dao, con và Đỗ thiếu gia thật không có chuyện gì sao?" Ba Mạc nghe xong lời này liền vội vàng đặt câu hỏi.
"Con gái, chuyện giải trừ hôn ước thật giải quyết sao?" Mẹ Mạc cũng không kịp chờ đợi muốn biết kết quả.
Mạc Dao than thở thật sâu ở trong lòng, "Chúng con không có việc gì, hôn ước cũng không có giải trừ, đáp án như vậy hai người hài lòng chưa." Cô đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đối mặt thẩm vấn của cha mẹ cô đã mất đi khẩu vị rồi, "Hai người từ từ ăn, con đi nghỉ trước."
Lấy được bảo đảm của con gái, trái tim lo lắng đã lâu của vợ chồng họ Mạc rốt cuộc rơi xuống đất, không có phát hiện vẻ mặt lạnh nhạt và hết cách khác thường của con gái, hai người lại vui vẻ tiếp tục ăn cơm, trong mắt đều là ước mơ tốt đẹp đối với tương lai.
Ha ha, rể rùa vàng của bọn họ không có chạy, cuộc sống thật tốt vẫn còn ở phía sau chờ bọn họ, ba Mạc tưởng tượng thấy công ty mình không ngừng mở rộng, mà mẹ Mạc thì ảo tưởng mỗi ngày đeo châu báu đắt giá lấy le trước mặt các phu nhân khác, hai vợ chồng đều đắm chìm trong giấc mộng mình tự dệt.
Tập đoàn Đỗ thị
"Em rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện tôi không biết?" Đỗ Hạo Vũ nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn chăm chú người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
Thân thể ưu nhã của Hạ Liên Hương cứng đờ, sắc mặt tái xanh, sự vui sướиɠ vì gặp anh, trong nháy mắt hóa thành hư không.
"Lại bởi vì Mạc Dao?"
"Tôi đã nhớ ra chuyện mười năm trước, nhưng vì cái gì Dao nhi sẽ cho rằng chúng ta ở chung?" Đỗ Hạo Vũ không nháy mắt mà nhìn chằm chằm vào cô, "Tại sao cô ấy nói mười năm trước nhìn thấy chúng ta hôn môi trong xe hơi, Garce, tôi chưa từng có trí nhớ như vậy, có lẽ em có thể nói cho tôi biết là chuyện gì xảy ra?"
"Em làm sao biết?" Hạ Liên Hương khẩn trương đến âm thanh cũng có chút run rẩy: "Tại sao anh lại cho là em có thể nói cho anh biết cái gì chứ ?"
"Bằng vào em vẫn luôn nói láo với tôi!" Đỗ Hạo Vũ đề cao âm thanh giận dữ hét với cô.
"Em không có!"
"Em có! Từ khi em trở về nước đến bây giờ, chuyện em nói với tôi về Mạc Dao đều không phải thật, chẳng lẽ việc này còn chưa đủ để chứng minh lời nói dối của em sao?" Đỗ Hạo Vũ khổ sở nhìn cô, anh vẫn coi cô như bạn tốt, lại không nghĩ rằng cô ở trong bóng tối ngăn trở anh và Mạc Dao.
"Tại sao phải chế tạo cho Mạc Dao hình ảnh giả chúng ta là một cặp người yêu chưa dứt tơ tình?" Ban đầu là chính cô nói chia tay, tại sao lại tới phá hư tình yêu của anh.
"Tại sao?" nụ cười thê lương của Hạ Liên Hương hiện lên ở bên môi, "Anh không biết? Em yêu anh, vẫn luôn chưa từng thay đổi."
"Garce, chúng em đã sớm chia tay, hơn nữa còn là em nói lên trước, không phải sao?" Đỗ Hạo Vũ trợn to hai mắt, kinh ngạc vì lời của cô.
"Đúng, đúng em nói chia tay trước, nhưng đó là bởi vì em quá yêu anh, mà anh đối với em cũng chỉ giống như người bình thường, một chút cảm giác người yêu cũng không có, chia tay chỉ là muốn để anh trở nên quan tâm em hơn chút, nhưng anh lại thản nhiên tiếp nhận việc chia tay, không có một chút ý giữ lại." ban đầu Hạ Liên Hương chỉ muốn lợi dụng chia tay khiến anh chú ý, không ngờ cuối cùng anh lại tưởng thật, "Eric, em chưa từng thật sự muốn chia tay, em cho rằng anh sẽ cự tuyệt, nhưng anh không có."
Đỗ Hạo Vũ không biết cô vẫn có ý nghĩ này, "Garce, em tùy ý lấy tình cảm thử nghiệm, cuối cùng còn muốn làm cho người ta chờ đợi em... em thật ích kỷ!" Anh đột nhiên phát hiện mình cho tới bây giờ chưa từng hiểu rõ người phụ nữ này, Hạ Liên Hương trước mắt thật xa lạ, là cô quá biết ẩn núp, hay là hai mắt của mình mù?
"Đi ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!" Anh lạnh lẽo không mang theo tình cảm hạ lệnh đuổi khách.
"Eric, anh không thể đối xử với em như vậy, bác sẽ không để cho anh làm như vậy." Hạ Liên Hương bỗng dưng cảm thấy sợ hãi, vội vàng mang ra ba Đỗ làm kim bài miễn chết.
"Cô yên tâm, chỗ ba tôi, tôi sẽ tự mình đi giải thích, cô về nước Mỹ đi, về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Đỗ Hạo Vũ hoàn toàn không quan tâm uy hϊếp của cô.
"Không, em không đồng ý!" Hạ Liên Hương kinh hoảng kêu to.
Đỗ Hạo Vũ không để ý tới cô, gọi điện thoại nội tuyến bảo thư ký Vương đi vào.
"Thư ký Vương, mời Hạ tiểu thư đi ra ngoài, thuận tiện thông báo bộ tài vụ kết toán tiền lương cho cô ta, công việc của Hạ tiểu thư làm đến hôm nay thôi."
Anh bình tĩnh ra lệnh với thư ký Vương.
"Vâng" thư ký Vương cung kính trả lời.
"Hạ tiểu thư, mời tới bên này." thư ký Vương kính cẩn lễ phép mời Hạ Liên Hương đi ra ngoài.
Hạ Liên Hương hất tay không để ý tới cô, cuối cùng Đỗ Hạo Vũ không thể làm gì khác hơn là gọi bảo vệ đến, dẫn cô ta đi ra ngoài.
"Không, Eric, anh không thể làm như vậy, nếu không anh sẽ phải hối hận!" Hạ Liên Hương bị dẫn đi ra hoàn toàn mất đi vẻ ưu nhã ngày xưa, kêu loạn như người đàn bà chanh chua.
Đỗ Hạo Vũ bảo thư ký Vương nhanh chóng đóng cửa lại, mắt điếc tai ngơ đối với kêu gào của Hạ Liên Hương, vùi đầu tiếp tục làm hết công việc chất đống như núi, sau đó đi đón người mình yêu mến trở về.