Tiêu Yến lẳng lặng nhìn kỹ lấy ba người sóng vai mà dưới điện, như đang suy tư mỉm cười, đánh giá một lát.
"Đều là tráng niên tuấn kiệt, trẫm thật là hài lòng, Quý đại nhân cực khổ rồi."
"Thần không dám, phận sự chức trách mà thôi." Quý Điển ra khỏi hàng gật đầu đáp lời.
"Dựa theo thông lệ, trước tiên vào Hàn Lâm viện đi." Tiêu Yến khẽ mỉm cười.
"Tạ ơn hoàng thượng." Ba người lễ bái tạ ân.
"Chờ một chút, Thám Hoa, trẫm muốn an bài khác." Tiêu Yến cắt lời.
"Binh Bộ Thượng Thư Nhϊếp đại nhân có ở đó không?" Tiêu Yến biết rõ còn hỏi.
"Có thần."
Một thanh âm xa lạ vang lên, quỳ ở một bên. Tiêu Yến lập tức mở miệng, trong đại điện nhất thời yên tĩnh, không có nửa điểm âm thanh. Hai người bên cạnh lặng lẽ đưa tới ánh mắt đau buồn âm thầm từng tầng tới cho Bạch Lạc Tích.
Bạch Lạc Tích giờ khắc này cũng mờ mịt luống cuống, bao năm qua tiến sĩ một giáp đều là vào Hàn Lâm viện trước, nàng không biết Tiêu Yến có dụng ý gì, âm thầm nắm chặt song quyền, lòng bàn tay từng tia thấm mồ hôi. Có lẽ cũng không lâu lắm, cảm giác cũng không dài lâu hơn, ở trong trường hợp này bị hơn trăm người nhìn kỹ, mỗi một giây cũng giống như dày vò. Nàng không dám ngẩng đầu, sợ ánh mắt của chính mình sẽ tiết lộ tâm tư, gắt gao nhìn chằm chằm sàn nhà ngọc thạch dưới gối.
"Nhϊếp đại nhân, trẫm đem người giao cho ngươi như thế nào?" Tiêu Yến cuối cùng mở miệng, làm như dò hỏi nhưng không dung từ chối.
"Thần tuân chỉ, chỉ là không biết đảm nhiệm chức vị gì?" Nhϊếp đại nhân cũng là lão thần triều đại, tự mình trải qua chính biến năm đó, hơn nữa cùng Bạch gia giao tình không ít, tất nhiên là sẽ không từ chối.
"Trước hết an bài chủ sự đi." Tiêu Yến thuận miệng nói ra, chúng thần trong điện đã bắt đầu nói nhỏ, loại an bài không bình thường này vô ý đem Bạch Lạc Tích đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
"Không có chuyện gì thì bãi triều." Tiêu Yến nói tiếp, thấy mọi người cũng không dị nghị, khép lại ống tay áo đứng dậy rời khỏi.
Chờ Tiêu Yến đi rồi, chúng thần không còn cố kỵ nữa, tùy ý bắt đầu nghị luận, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lạc Tích cũng mỗi người không giống, trong lòng nàng nghi hoặc, không biết Tiêu Yến an bài như vậy mục đích là cái gì, Binh bộ.. Hẳn là nơi nàng muốn rời xa, Bạch gia tuy ngã rồi, nhưng bây giờ chức vị quan trọng Binh bộ đều là do các môn sinh bạn tốt của chiến trường chém gϊếŧ năm đó, giao tình bao lớn có thể vượt qua tính mạng, Tiêu Yến một mực..
"Đây là Cần Chính Điện, các vị tất cả giải tán đi." Tiêu Lạc Vân để lại một câu nói, trước tiên phẩy tay áo bỏ đi, người khác thấy thế cũng dồn dập tản đi, lưu lại ba người vừa được phong thưởng hai mặt nhìn nhau, hai người khác là bị bầu không khí vừa rồi hù dọa, đây là bọn họ lần đầu tiên cảm thụ được loại áp bức đến từ vương giả. Bạch Lạc Tích thì là sau khi suy tư con đường phải tiếp tục đi như thế nào.
"Khoa thi cùng năm, lưu danh trên bảng, chúng ta cũng coi như là có duyên phận, chi bằng cùng nhau ngồi một chút?" Một người trong đó mời.
"Được." Bạch Lạc Tích sảng khoái đáp ứng, hào hiệp như nàng, làm sao từ chối lời mời thiện ý của người khác.