Lạc Tích

Chương 48: Bệnh tình

"Vâng." Thái y thử thăm dò đưa tay tiếp cận Bạch Lạc Tích, vừa mới đυ.ng vào đã bị nhiệt độ lạnh lẽo hù dọa, tuy nói trong phòng giam chung quanh gió lùa, nhưng cũng không đến nỗi..

"Khụ." Bạch Lạc Tích thấy thái y sững sờ, nhẹ giọng ho khan nhắc nhở.

Thái y phục hồi tinh thần lại, chuyên tâm bắt mạch, sau một chốc, lông mày sâu sắc khóa chặt, Vinh Thiển cách đến rất gần, đương nhiên thấy được biểu hiện của lão thái y, thân là người đứng đầu Thái Y Viện, y thuật đương nhiên không cần phải nói, rất hiếm thấy được lão thái y nghiêm túc như thế.

"Điện hạ, đầu của ngài có từng chịu va chạm hay không." Lại qua một lát, lão thái y thu hồi tay bắt mạch.

"Ừm" Bạch Lạc Tích nhàn nhạt đáp lại.

"Vậy thì đúng rồi, phía sau ngài chỉ là bị thương ngoài da, cũng không lo ngại. Chỉ là đầu bởi va chạm, máu ứ lưu lại, dẫn đến huyết mạch không thông." Lão thái y dừng một chút, quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Yến

"Tiếp tục." Người sau lạnh lùng dặn dò.

"Vâng, loại đau đầu này sẽ nhiều lần phát tác, đau đớn kịch liệt, thỉnh thoảng sẽ có thêm tim đập nhanh."

"Ừm." Bạch Lạc Tích gật gật đầu, những bệnh trạng này quả thật có.

"Điện hạ, lão thần kê cho ngài phương thuốc, đúng hạn dùng có thể giảm bớt đau đớn, giảm thiểu số lần phát tác." Thái y đi tới bên cạnh bàn.

"Khi nào thì bắt đầu?" Tiêu Yến lâu không lên tiếng chậm rãi đi tới gần.

".. Được mấy năm rồi." Bạch Lạc Tích nhớ lại lần truy sát của bốn năm trước kia, chỉ có mình và Tiểu An, trong núi rừng đêm khuya, một đám hắc y nhân đuổi tận cùng không buông, trong hốt hoảng không cẩn thận ngã vào vực sâu, may mà rơi xuống trong đầm nước mới bảo vệ tính mạng, chỉ là đầu ở trong quá trình rơi xuống bị kịch liệt va chạm, sau đó hôn mê mười mấy ngày, khi tỉnh lại chỉ thấy được sư phụ, không biết là nên cảm tạ hay là thù hận, đoạn ký ức này nàng vẫn chôn ở đáy lòng, đồng thời cũng yên lặng nhớ kỹ tên của một người, Tiêu Lạc Hàm.