Ngoài xe bỗng truyền đến vài tiếng ho nhẹ của gã sai vặt. Ninh Vọng Thư chợt nắm chặt đao, đầu ngón tay hơi trắng, nàng có thể cảm giác được xe ngựa thoáng chậm —— có người bên ngoài!
Vài làn khói nhẹ khó nhận ra xuyên qua màn xe bay vào.
Ninh Vọng Thư nhanh mắt, kinh hãi, ngừng thở, cũng không kịp nghĩ nhiều, duỗi tay
ra, nhanh chóng che miệng mũi của Nam Cung Nhược Hư.
Trong nháy mắt chạm vào da hắn, hai người đồng thời giật mình.
Bốn mắt gần trong gang tấc, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đều không tự giác mà đỏ mặt.
“Đừng hít vào!” Nàng dùng khẩu hình nói cho hắn.
Hắn gật gật đầu.
Nàng buông ra tay, tiếp tục nắm chuôi đao.
Xe ngựa không biết đã ngừng lại khi nào, bên ngoài im ắng, chỉ còn
tiếng chim bay về tổ.
Ninh Vọng Thư biết Nam Cung Nhược Hư không bằng người tập võ, hơn nữa cơ thể yếu ớt, hắn không thể bế khí lâu. Vừa nghĩ, vừa
cầm lấy những viên trà Lâm Vũ Phi tặng, bóp nát trong tay, ngay sau đó dùng vỏ đao hất màn xe, bàn tay trắng nõn giơ lên, trà vụn bắn nhanh ra ngoài…
Bế khí: nín thở.
Lập tức, nàng kéo Nam Cung Nhược Hư, nhảy ra xe ngựa.
Bốn gã sai vặt đi cùng ngã trái ngã phải phía ngoài xe, không biết sống chết ra sao. Cách đó không xa có một người mang khăn che mặt màu xanh, lạnh lùng nhìn bọn họ chằm chằm.
Làn khói nhẹ khi nãy thật lợi hại, lúc nhảy ra ngoài Nam Cung Nhược Hư vô ý hít vào một ít, lập tức
cảm thấy tay chân vô lực, choáng váng muốn ngã, tựa lên trên cây không ngừng thở dốc.
Ninh Vọng Thư thấy hắn như vậy, gấp đến độ dậm chân, giận dữ nói với người nọ: “Ngươi vì ta mà đến, cần gì phải làm tổn thương tính mạng bọn họ!”
“Đó chỉ là khói mê.” Giọng nói khàn khàn phát ra từ phía dưới khăn, hiển nhiên là cố ý ngụy trang.
“Huynh
thấy sao rồi?” Ninh Vọng Thư giúp Nam Cung Nhược Hư dựa cây ngồi xuống, tuy không hoàn toàn tin lời người nọ, nhưng thấy sắc mặt hắn không có dấu hiệu trúng độc, trái tim cũng hạ xuống một nửa.
“Ta không sao.” Hắn cố nén cảm giác hoa mắt chóng mặt, miễn cưỡng nói, “Nếu hắn dùng khói mê, chắc không nghĩ sẽ đả thương người. Cô
không cần lo lắng cho ta, đi mau đi.”
Ninh Vọng Thư đứng lên, cất cao giọng nói: “Chuyện kia, hắn hoàn toàn không biết, ngươi không thể làm
hắn bị thương.” Mặc dù nàng đoán người này là Vương Nhân Tương, lại không nói ra, chỉ sợ vì thân phận bại lộ mà hắn
không thể không hại Nam Cung Nhược Hư.
Nam Cung Nhược Hư chống đỡ cơ thể, cố gắng nói: “Ta khuyên huynh đài hãy cân nhắc, bản đồ lăng mộ đã sớm vẽ xong, nếu hôm nay chúng ta gặp chuyện không may, không tới ba ngày, thành Cô Tô sẽ náo loạn một chút.”
“Ngươi có biết…” Khuôn mặt dưới khăn vặn vẹo một chút, “Ngươi đang uy hϊếp ta?”
“Ta chỉ khuyên huynh đài hãy lo lắng một chút.”
“Bây giờ không phải lúc lo lắng, gϊếŧ các ngươi rồi tính sau.” Hắn chậm rãi đi về phía bọn họ, hiển nhiên không muốn để bọn hắn tiếp tục kéo dài thời gian.
“Chờ một chút!” Ninh Vọng Thư cất cao giọng nói, “Hai người chúng ta đấu với một mình ngươi, không khỏi có chút không công bằng, đánh đơn đi. Miễn đến khi chúng ta thắng ngươi, cũng là thắng chi không võ.” Không đợi hắn mở miệng, lại nói, “Để công bằng, ngươi đánh với ta trước, thắng ta rồi đánh với hắn.”
Thắng chi không võ: lấy mạnh hϊếp yếu, cho dù thắng cũng không có gì là vẻ vang.
“Là gϊếŧ ngươi.” Hắn lạnh lùng sửa lại.
Nàng cũng cười lạnh: “Chưa hẳn vậy. Nhưng ngươi đừng quên, thắng ta mới có thể đánh với hắn.”
“Được thôi, chẳng có gì khác nhau cả.”
Bên cạnh, Nam Cung Nhược Hư nhẹ nhàng nắm tay nàng, ấm áp mềm mại.
“Ta biết khinh công của cô
tốt lắm…” Hắn vừa mở miệng đã bị nàng ngắt lời.
“Ta biết huynh
chạy không nhanh,” giọng nàng rất thấp, nói chuyện vừa nhanh vừa vội, “Nhưng lần này huynh
hãy liều mạng mà chạy, chờ lúc ta đánh với hắn, chạy đi.”
Dứt lời, nàng giương mắt, nhìn thấy đôi con ngươi sâu
như trời đêm…
“Ta thích ở lại đây.” Hắn nói.
Thật ra hắn không cần phải nói, khi bốn mắt giao nhau, bọn họ đã biết, đều sẽ không bỏ đối phương lại.
Nàng mỉm cười, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người xé một góc quần áo, không đợi hắn phản ứng, liền bịt kín mắt hắn lại.
“Khi đánh nhau ta rất thô lỗ, huynh
đừng nhìn thì hơn.” Ninh Vọng Thư nhẹ giọng nói. Nàng biết rõ mạch tượng của Nam Cung Nhược Hư rất yếu, nếu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ sợ sẽ phát bệnh, đánh nhau tất nhiên vô cùng nguy hiểm, nàng không muốn hắn lo lắng.
Nam Cung Nhược Hư làm sao không biết ý của nàng, hắn không cản nàng, tùy ý để một mảnh vải xanh nhạt che lại mắt mình. Hắn không thể giúp nàng, việc có thể làm, chỉ là cố gắng không ảnh hưởng đến nàng.
Nàng chậm rãi tiến hai bước, có lẽ do lá khô rụng xuống, tiếng bước chân của nàng nghe có vẻ nặng nề hơn mọi khi.
Chợt, như tiếng kim loại va chạm nhau rồi nổ tung, đâm vào màng tai đến đau đớn, là tiếng đao ra khỏi vỏ!
Một loan đao xinh đẹp như trăng non, thân đao trong suốt như tuyết, cả đao phát ra hào quang rực rỡ bức người, hầu như không thể nhìn thẳng. Tiếng đao ra khỏi vỏ vọng trong rừng, một chớp mắt kia, ngay cả người bịt mặt cũng e ngại, còn có chút hoảng hốt.
Cô gái cầm đao trước ngực, lẳng lặng đứng thẳng, không nóng lòng ra chiêu, yên tĩnh trầm lặng, so với đêm đó hoảng sợ mà tiếp chiêu, cuối cùng phải nhảy xuống nước bơi đi cứ như hai người.