“Hiên Viên Hạo! Hôm nay không chỉ con tiện nhân này mà mày cũng phải chết! Xuống suối vàng mà tạ lỗi với Mộng Phạn đi!”
Hiên Viên Khung Thương rút kiếm từ tay hắc y nhân, hắn tuy không thể dùng nội lực nhưng vẫn muốn tự tay gϊếŧ chết Hiên Viên Hạo. Hiên Viên Hạo giờ đã kiệt sức cũng không màng sống chết nên không khác gì thúc thủ chịu chết.
“Dừng tay!”
Bảy người Tam Hoàng Gia bất ngờ từ dưới hố sâu phá đất đá bay lên cao, vào lúc quyết định không ngờ lại đứng về phía Hiên Viên Hạo, Yến Phi và Từ Tử Lăng cùng lúc xông về phía Hiên Viên Khung Thương, hai hắc y nhân hộ vệ cũng lao ra hộ chủ, một kẻ dùng chưởng một kẻ rút đao.
Chưởng hay đao sao nhanh bằng Phong của Yến Phi? Song chưởng cùng xuất, mặt hai hắc y nhân trúng liền tám chưởng, bị đánh lui ra sau. Tuy đánh lui được kẻ địch nhưng tay của Yến Phi cũng tê rần, công lực hộ thân hai người này cực kỳ hùng hậu, Hiên Viên Khung Thương lại có hai cao thủ cấp số này?
Đêm dài lắm mộng, Yến Phi quyết định tốc chiến tốc quyết, y tăng thêm bảy ngày thuỵ chi lực, song chưởng toả ra khói đỏ rực. Hai hắc y nhân muốn nhanh chóng đến bảo hộ Hiên Viên Khung Thương nhưng áp lực Yến Phi lại tăng mạnh, bọn họ cũng chỉ còn cách đánh bại tảng đá cản đường này.
Bên này Từ Tử Lăng hét lớn nhảy lên cao khoảng một trượng, y lộn một vòng giữa không trung, kết hợp độ cao và sức nặng cả cơ thể đạp một cước Chả Cá từ trên xuống, nhắm vào đầu Hiên Viên Khung Thương.
Chả cá là một món ăn phổ biến không chỉ ở Đại Việt mà còn nhiều nước khác, chả cả là chả làm từ thịt của nhiều loại cá khác nhau.
Chả cá gồm phần thịt cá, muối, nước, bột và các loại gia vị, sau đó chả cá được chiên trong dầu nóng đến khi vàng đều thì có thể thưởng thức ngay hoặc gói lại bảo quản để sử dụng sau.
Ở Đại Việt có hai cách chế biến chả cá phổ biến:
Một là chả làm từ phần thịt cá như cá thu, cá chàm, cá nhồng, cá thát lát, cá ba sa... băm hoặc xay nhuyễn, trộn với rau thơm và gia vị như tiêu, muối, đường, nặn viên tròn hoặc ép dẹt sau đó có thể hấp hoặc chiên vàng. Chả cá loại này thường được ăn kèm với cơm hoặc bún.
Hai là chả làm từ các loại cá như cá lóc, cá tra, cá lăng... lóc xương thái lát miếng, tẩm ướp gia vị như nghệ, riềng, mắm tôm nướng sơ sau đó đảo trong chảo mỡ với thì là, hành. Ăn kèm với bún, mắm tôm, đậu rang và hành ngâm giấm.
Cước lực cực mạnh, Hiên Viên Khung Thương lại không thể dùng nội lực thảm bị đạp đầu lún xuống đất, mặt đất cũng bị nứt nẻ tạo thành một cái hố lớn, uy lực một thối Chả Cá thật đáng sợ.
ẦM!!!
Chiến tuyến của Yến Phi cũng đã ngã ngũ, hai hắc y nhân mặt, ngực và bụng cùng lúc trúng chưởng bị bắn về sau, tông sập bức tường và mười mấy thân cây lớn mới dừng lại được, không thấy cử động xem ra đã bất tỉnh.
Hiên Viên Hạo đang đau khổ.
Cõi lòng của hắn dường như đã chết.
Đột nhiên tim hắn nhói lên một cái, một lưỡi kiếm không màu đang từ từ nhuộm đỏ xuyên qua lưng hắn đâm thẳng ra trước, cán kiếm màu vàng, đốc kiếm màu vàng, đốc kiếm và hộ thủ là hai nhành hoa vẫn còn nụ.
Thanh kiếm thứ hai của Thoa Thoa, nàng cuối cùng cũng sử dụng đến thanh kiếm thứ hai.
Thanh kiếm này có tên là Mạn Thù Sa Kiếm, Bỉ Ngạn Hoa màu vàng còn được gọi là Mạn Thù Sa Hoa.
Thoa Thoa mỉm cười:
“Huynh phá huỷ gia trang của ta, đả thương gia đình của ta, chỉ đâm huynh một kiếm thì đã quá lời cho huynh rồi!”
Hiên Viên Hạo phát hiện thân thể mình đang tan rã, hóa thành các cánh hoa bay trong gió, cảnh tượng không gì tưởng tượng nổi.
Thân thể tan rã nhưng tinh thần vẫn còn, hắn vẫn có thể cảm nhận sự việc xung quanh.
Trước mặt Hiên Viên Hạo trở nên trắng xóa.
Khung cảnh chỉ một màu trắng xóa.
Tất cả đã biến mất, Tam Hoàng Gia Trang, Vương Tiểu Hổ, Yến Phi, Từ Tử Lăng, Thoa Thoa, Tuyết Dạ Linh Băng, Quỷ Thần Tịch Dịch, Lục Thiên Hoa đã biến mất, tất cả chỉ còn lại một màu trắng xóa vô tận.
Đột nhiên một giọng nói vang lên:
"Hiên Viên huynh, xin mời qua bên này thưởng trà!"
Hiên Viên Hạo nhanh chóng quay đầu lại, bây giờ hắn mới phát hiện thân thể đã tan rã của mình vẫn nguyên vẹn như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trước mặt Hiên Viên Hạo thấp thoáng một bóng người, người đó đang ngồi nhàn nhã rót trà, bên cạnh là một bộ bàn ghế bằng đá đỏ rực.
Người đó là Thoa Thoa.
Trong khoảng không gian trắng xóa vô tận chỉ có Thoa Thoa, Hiên Viên Hạo và một bộ bàn ghế vàng rực rỡ, bộ bàn ghế này nhìn kỹ thì ra bao gồm rất nhiều đoá Bỉ Ngạn vàng tạo thành.
Hiên Viên Hạo dù nghi kỵ vẫn có thái độ hoàng giả bước lại gần Thoa Thoa, mắt rồng nhướng lên:
"Thoa muội lại đưa ta đi đâu đây?”
Thoa Thoa điềm đạm rót một tách trà, đưa sang cho Hiên Viên Hạo. Nàng nhẹ nhàng thốt:
"Đây là tâm của huynh!”
Tâm của Hiên Viên Hạo?
“Cũng là thế giới ký ức của huynh!”
Hiên Viên Hạo cười nhạt, thản nhiên ngồi xuống ghế đón lấy tách trà.
"Ta nghe nói ba thanh kiếm của muội có dị năng đặc biệt, hôm nay được tận mục sở thị ta vẫn không dám tin!”
Kiếm của Thoa Thoa có dị năng còn dị năng gì thì không một ai biết, mấy lời đồn thổi trên giang hồ quả thực không đáng tin.
Thoa Thoa không khỏi bội phục Hiên Viên Hạo, gặp người khác đã sợ hãi mà rơi vào hoảng loạn không ngờ Hiên Viên Hạo vẫn có thể bình tĩnh suy xét tình hình như vậy. Thoa Thoa mỉm cười đáp lời:
"Hiên Viên huynh quá khen, muội không dám nhận."
Thoa Thoa chỉ về phía trước, trắng xóa:
"Đây không chỉ là trái tim của huynh mà còn là ký ức của huynh. Huynh có muốn xem trái tim của mình có gì không?"
Hiên Viên Hạo nghi hoặc nhìn về phía ngón tay Thoa Thoa chỉ, khoảng trắng xóa hiện lên một tấm gương. Tấm gương này rất lớn, cao bằng thân người, bệ đỡ điêu khắc phù điêu vô số hài cốt, các hài cốt này hai tay đều đang cố gắng đỡ tấm gương, hai bên còn có hắc bạch vô thường bộ dạng đanh ác, vô cùng sống động.
Tấm gương này tựa như trồi lên từ mười tám tầng địa ngục, toả ra khí tức vô cùng dị nguỵ, làm cho người ta không rét mà run.
Thoa Thoa giải thích:
"Đây là Nghiệt Kính Đài, mời huynh hãy nhìn vào nó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ!"
Tương truyền trước khi bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, linh hồn tội nhân bị giải tới trước Nghiệt Kính đài soi rõ những tội lỗi đã làm nơi dương gian, để không chối cãi vào đâu được.
Nghiệt Kính Đài do linh khí trời đất kết tụ thành, khi linh hồn tội nhân nhìn vào sẽ đem mọi chuyện của một kiếp người chiếu rọi rõ ra, phàm là kẻ làm điều ác sẽ không thể giấu giếm.
Không lẽ Nghiệt Kính Đài của Thoa Thoa cũng có thể làm được điều này?
Hiên Viên Hạo nhìn vào Nghiệt Kính Đài, Nghiệt Kính Đài đang trắng xóa đột nhiên phản chiếu một khung cảnh.
Một cậu bé khoảng khôi ngô tuấn tú bốn năm tuổi đang chơi đùa cùng một cô bé trạc tuổi cậu bé trong một vườn hoa, cả hai đang chơi đuổi bắt, nụ cười rực rỡ nở trên môi hai cô cậu bé.
Hiên Viên Hạo khẽ nhăn mặt, hắn nhìn về phía Thoa Thoa, Thoa Thoa không nói gì. Hiên Viên Hạo lại quay sang nhìn Nghiệt Kính Đài.
Cảnh tượng vẫn đang tiếp diễn, hai cậu cô đang chơi đùa vui vẻ đột nhiên cô bé vấp phải một cục đá, ngã lăn ra khóc ầm lên. Cậu bé vội vàng chạy lại dỗ dành:
"Không khóc không khóc, cục đá đáng ghét dám làm Nguyệt nhi của ta khóc. Ta đánh chết ngưởi! Ta đánh chết ngươi!"
Cô bé nín ngay, nũng nịu:
"Thiên ca, sau này huynh nhất định không được ức hϊếp Nguyệt nhi."
Cậu bé được gọi Thiên ca vỗ ngực huỳnh huỵch:
"Muội yên tâm. Hiên Viên Hạo Thiên ta thề trước trời đất, Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt suốt đời suốt kiếp!”
Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt, suốt đời suốt kiếp!
Hiên Viên Dạ Nguyệt nghe thế cười híp mắt.
Cậu bé Hiên Viên Hạo Thiên nhẹ nhàng đặt lên má cô bé Hiên Viên Dạ Nguyệt một nụ hôn, nụ hôn ngây thơ hồn nhiên của một cậu bé năm tuổi.
Hiên Viên Hạo đang đứng xem cũng thoáng đỏ mặt, hắn cau mày quay sang Thoa Thoa:
"Thoa Thoa, muội..."
Thoa Thoa không quan tâm đến thái độ của hắn, nàng nói tiếp:
"Đây là ký ức của huynh năm năm tuổi, còn đây là ký ức của huynh lúc mười sáu tuổi."
Nghiệt Kính Đài như nhòa đi sau đó lại phản chiếu ra một khung cảnh khác.
Cảnh tượng lần này là bên một cái hồ nhỏ, có ba bóng người, một già hai trẻ, một người trung niên bá khí nhϊếp người, một nam thiếu niên phong tư trác tuyệt cùng một nữ thiếu niên dung mạo xinh đẹp.
Người trung niên lên tiếng:
"Hiên Viên Hạo Thiên, Hiên Viên Dạ Nguyệt trong số con cái của ta thì hai con là có tư chất nhất, hôm nay ta sẽ truyền cho hai con Hiên Viên Thần Công thiên hạ vô địch của Hiên Viên hoàng tộc chúng ta. Hai con nhất định phải làm rạng danh Hiên Viên gia tộc cũng như Hiên Viên Thần Triều!”
Hai thiếu niên đồng thanh đáp:
"Vâng thưa phụ hoàng!”
Sau đó Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt dưới sự dạy bảo của Hiên Viên Hoàng Đế tập luyện võ công cùng nhau, mỗi ngày đều đối chiêu qua lại, mỗi lần đối chiêu đều trao nhau một cái nhìn ấm áp.
Một cái nhìn hơn ngàn vạn lời nói.
Một tình yêu chớm nở.
Hiên Viên Hạo bên ngoài khẽ thở dài. Khung cảnh vui vẻ như thế sao hắn lại thở dài?
Thoa Thoa vẫn không quan tâm đến Hiên Viên Hạo, nàng tiếp tục nói:
"Và cuối cùng là ký ức của huynh lúc mười tám tuổi."
Nghiệt Kình Đài lại tiếp tục phản chiếu một khung cảnh khác, bầu trời xám xịt, mưa rơi không dứt.
Bên trong một túp lều tranh dột nát, hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, phủ trên người họ chỉ có một lớp rơm rạ mỏng manh.
Nữ nhân tuy khuôn mặt bê bết máu nhưng vẫn không giấu được nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, nàng thì thào:
"Thiên ca, chúng ta quay về thôi. Phụ hoàng chắc đang rất lo lắng cho chúng ta."
Nam nhân hổ mục lấp lánh tinh quang, khóe miệng còn vương máu cương quyết:
"Chúng ta không thể quay về được, phụ hoàng nhất định không đồng ý chuyện của hai chúng ta. Ta đã phải ác chiến với Tứ Đại Thiên Vương và Thiên Địa Tướng Quân mới thoát khỏi hoàng cung, muội nghĩ phụ hoàng có thể tha cho chúng ta hay sao?"
Nữ nhân nhìn nam nhân trìu mến, nàng vuốt ve gò má hắn:
"Muội dù sao cũng chỉ là một cô nhi được phụ hoàng nhặt về nuôi, may mắn được ngài xem như con ruột. Muội được sinh ra trên đời thực sự đã rất hạnh phúc rồi, có thể được gặp được huynh muội thật, thật sự rất hạnh phúc."
Nam nhân nắm lấy bàn tay nàng, nhẹ nhàng cọ cọ má cảm nhận hơi ấm. Nữ nhân cười híp cả mắt lại:
"Nghe muội, huynh đừng chống đối phụ hoàng nữa. Huynh đã được phong là Thái Tử, tương lai sau này phải gánh vác cả Thần Triều đừng vì một mình muội mà từ bỏ tất cả."
Nam nhân cười lớn:
"Nguyệt! Hiên Viên Hạo ta từng hứa sẽ bảo vệ muội mãi mãi!"
Hiên Viên Hạo Thiên sẽ bảo vệ Hiên Viên Dạ Nguyệt, suốt đời suốt kiếp!
Thoa Thoa nở một nụ cười, nụ cười của Thoa Thoa không gì diễn tả được, không gì có thể sánh bằng:
"Trong tâm của huynh chỉ có ba ký ức này là ngài cảm thấy vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Đây cũng là ba đoạn ký ức huynh muốn quên đi nhất, lại không muốn quên đi nhất!"
Thoa Thoa quay lại nhìn Nghiệt Kính Đài, trên môi vẫn nở một nụ cười:
"Trong tim huynh còn lưu giữ rất nhiều ký ức khác, những ký ức mà huynh đã lãng quên từ lâu, những ký ức mà ngài đã cố chối bỏ."
Hiên Viên Hạo gầm lên:
"Thoa Thoa!”
Nghiệt Kính Đài lúc này phản chiếu rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh sự việc nối tiếp nhau lướt qua mặt Hiên Viên Hạo như một giấc mộng.
Thương hải tang điền.
Đao quang kiếm ảnh, anh hùng gió sương chẳng quan ngại. Chỉ sợ nơi chân trời xa xôi, người đã không còn nữa.
Hiên Viên Hạo là con trai thứ tư của Hiên Viên Hoàng Đế Đệ Thập, Tứ hoàng tử Hiên Viên Hạo.
Nàng là một cô nhi được Hiên Viên Hoàng Đế nhặt về nuôi, trở thành con gái út, Thập tứ công chúa Hiên Viên Dạ Nguyệt.
Nàng và hắn gặp nhau lần đầu tiên lúc bốn tuổi, ngay lần đều tiên hắn đã quyết định sau này nhất định phải lấy nàng nàng vợ!
Từ đó nàng và hắn trở thành thanh mai trúc mã, như hình với bóng, tình cảm cực kỳ thân thiết. Nàng ngây thơ không hiểu tình cảm của hắn.
Nhưng hắn là Hiên Viên Hạo, tứ hoàng tử của Hiên Viên Thần Triều, phải đối mặt với tranh đấu thảm khốc trong hoàng tộc. Hiên Viên hoàng tộc mạnh được yếu thua, từ năm năm tuổi hắn đã phải tạm rời xa Hiên Viên Dạ Nguyệt theo phụ thân đối mặt với những đợt tập luyện gian khổ nhất, tàn khốc nhất.
Kí ức năm tuổi vui đùa cùng nàng trở thành kí ức đẹp nhất của Hiên Viên Hạo.
Đến năm mười sáu tuổi khi luyện thành Hiên Viên Thần Công đệ thập bát trùng thiên hắn mới được gặp lại nàng, nàng lúc này đã lớn, càng lớn càng xinh đẹp, càng nhìn càng yêu.
Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt được đích thân Hiên Viên Hoàng Đế truyền dạy, Hiên Viên Hạo được dạy Hiên Viên Song Tuyệt: Lôi Đình Quyền, Thiểm Điện Thối còn Hiên Viên Dạ Nguyệt được dạy Cửu Thiên Huyền Nữ Công. Khi đó Hiên Viên Hạo đã tích cực theo đuổi Hiên Viên Dạ Nguyệt, hy vọng nàng có thể nhận ra tình cảm của hắn nhưng nàng vẫn xem hắn là một vị ca ca.
Điều này khiến cho Hiên Viên Hoàng Đế không vui nên ông hạ lệnh cho Hiên Viên Hạo gia nhập giang hồ, gọi là rèn giũa kinh nghiệm thực ra là muốn tách hai người ra.
Hiên Viên Hạo không muốn phụ kì vọng của phụ thân, chỉ trong một năm đã nổi danh giang hồ, trở thành người đứng đầu Thập Kiệt. Khi đã công thành danh toại, y trở về Hiên Viên Thần Triều hy vọng được gặp lại Hiên Viên Dạ Nguyệt nhưng khi hỏi đến Hiên Viên Dạ Nguyệt thì không một ai hay biết, Hiên Viên Dạ Nguyệt dường như chưa bao giờ tồn tại.
Hiên Viên Hoàng Đế có tám người hoàng tử và sáu nàng công chúa, nhưng bây giờ chỉ có tám hoàng tử và năm nàng công chúa, sau này thế nhân cùng chỉ biết có thế.
Hiên Viên Hạo bất chấp tất cả chất vấn Hiên Viên Hoàng Đế, hắn nhất định phải có câu trả lời thỏa đáng.
Hiên Viên Hoàng Đế cho hắn một câu trả lời:
"Nam tử hán đại trượng phu muốn thành đại nghiệp phải vô tình, sao có thể vì chuyện nhi nữ tình trường?"
Hiên Viên Hạo từ đó không hỏi nữa, cũng không nói gì về Hiên Viên Dạ Nguyệt. Hiên Viên Hạo từ đó dốc toàn lực cho Hiên Viên Thần Triều, thành tựu còn vượt trên cả đại hoàng tử Hiên Viên Thiên Hạ và nhị hoàng tử Hiên Viên Giang Sơn, được phong làm Thái Tử.
Nhưng những ngày sống vô nghĩa, vùi đầu vào công việc để quên đi hình bóng một người là những ký ức tẻ nhạt và đáng sợ nhất của Hiên Viên Hạo.
Kí ức năm mười sáu tuổi có thể bên nàng là những ký ức vui vẻ nhất.
Năm hai mươi tuổi, Hiên Viên Hạo nhận được một tin: Hiên Viên Dạ Nguyệt vẫn còn sống! Người cho hắn biết tin đó chính là thập tam hoàng tử Hiên Viên Khung Thương.
Hiên Viên Dạ Nguyệt thực ra chưa chết, cách đây hai năm Hiên Viên Hoàng Đế gặp riêng nàng nói chuyện, không biết hai người nói chuyện gì chỉ biết sau đó Hiên Viên Dạ Nguyệt tình nguyện từ chức Thập tứ công chúa và bị giam trong Thiên Lao.
Hiên Viên Khung Thương nói thêm nhưng hắn nói dối việc nàng bị giam trong Thiên Lao, thực ra nàng đã trở thành một thành phần trong Sát Tổ, phụ trách việc thanh lý môn hộ, trừ khử các thành phần phản bội. Hiên Viên Dạ Nguyệt từ đó có biệt danh là Tam Thập Lục.
Hiên Viên Hạo biết được tin đó lập tức tìm đến Hiên Viên Hoàng Đế chất vấn. Tại sao phụ hoàng lại ép nàng ấy từ chức Thập tứ công chúa? Tại sao phụ hoàng lại bắt giam nàng? Tại sao phụ hoàng lại nói dối nàng đã chết? Tại sao? Tại sao?
Lần này hắn nhận được một câu trả lời:
"Vì con yêu cô ta!"
Hiên Viên Hạo sững sờ.
"Dù cô ta là cô nhi được ta nhặt về, với con không có quan hệ máu mủ. Nhưng chuyện của hai đứa ta nhất định không đồng ý!"
Hiên Viên Hạo điên cuồng bỏ chạy khỏi Hiên Viên Cung.
Hiên Viên Hạo điên cuồng xông vào Thiên Lao, Hiên Viên Hạo điên cuồng cướp Hiên Viên Dạ Nguyệt đi.
Hiên Viên Hạo điên cuồng đánh bại thiên binh thiên tướng, Hiên Viên Hạo điên cuồng ác chiến Tứ Đại Thiên Vương và Thiên Tướng Quân, Địa Tướng Quân hai trong Thập Đại Tướng Quân.
Hiên Viên Hạo thực sự điên cuồng!
Hiên Viên Hạo điên vì tình.
Sau đó Hiên Viên Hạo cùng Hiên Viên Dạ Nguyệt trốn thoát khỏi tổng bộ Hiên Viên Thần Triều, thực ra tất cả tướng sĩ đã được lệnh không được làm tổn thương Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt.
Đêm hôm đó, Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt đã có một đêm yên bình nhất trong cuộc đời dưới một mái nhà tranh dột nát.
Hiên Viên Hạo cầu hôn Hiên Viên Dạ Nguyệt.
Hiên Viên Dạ Nguyệt đồng ý với Hiên Viên Hạo.
Nguyện sống đầu bạc răng long.
Lấy đất làm giường, lấy trời làm chăn, trăng sao chứng giám, đôi phu thê động phòng phòng hoa chúc.
Ân ái một đêm.
Ngày hôm sau, Hiên Viên Hoàng Đế đích thân áp giải Hiên Viên Hạo và Hiên Viên Dạ Nguyệt về Hiên Viên Thần Triều. Hiên Viên Hạo vẫn làm Thái Tử, Hiên Viên Dạ Nguyệt bị tống vào Thiên Lao, mãi mãi không được trả tự do.
Hiên Viên Hạo cũng bỏ chữ “Thiên” trong tên mình, từ Hiên Viên Hạo Thiên thành Hiên Viên Hạo như bây giờ.
Nhưng ngày tháng cay đắng đó, Hiên Viên Hạo không thể nào quên.
Đến năm hai mươi hai tuổi, Hiên Viên Hoàng Đế giao cho Hiên Viên Hạo một nhiệm vụ, đến Tam Hoàng Gia Trang ở Đại Việt lấy lại một thứ. Nếu thành công hắn sẽ được gặp lại Hiên Viên Dạ Nguyệt.
Nên lần tiến công Tam Hoàng Gia Trang này, Hiên Viên Hạo đã đặt cược tất cả, quyết phải hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Nhưng hắn không ngờ Hiên Viên Hoàng Đế lại giao cho Hiên Viên Dạ Nguyệt cùng Sát Tổ đi tập kích Từ Tử Lăng, không may mắn tập kích thất bại, Sát Tổ bị Hiên Viên Khung Thương gϊếŧ người diệt khẩu. Hiên Viên Dạ Nguyệt may mắn được Từ Tử Lăng cứu thoát.
Từ Tử Lăng cứu Hiên Viên Dạ Nguyệt vì y không thấy sát khí trong tâm nàng, y thấy được tâm nàng chỉ là một mảnh tình cảm bị tan vỡ.
Cuối cùng nàng chết dưới độc và phi đao của hắc y nhân, vì Hiên Viên Hạo mà chết.
Thoa Thoa tiếp tục câu chuyện của Nghiệt Kính Đài:
"Trong cuộc đời của ngài, ngoài ba ký ức được bên Hiên Viên Dạ Nguyệt là những ký ức đẹp nhất, vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất. Nhưng bây giờ những ký ức đấy..."
Nghiệt Kính Đài lúc này phản chiếu ba ký ức tốt đẹp nhất của Hiên Viên Hạo, lời Thoa Thoa chưa dứt, ba đoạn ký ức đã tan vỡ.
Nghiệt Kính Đài đã tan vỡ.
Loảng xoảng!
Là tiếng Nghiệt Kính Đài rơi vỡ hay là trái tim của Hiên Viên Hạo đang vụn vỡ?
Nhưng ký ức đẹp nhất nay trở thành nhưng ký ức thương tâm nhất, thương tâm đến chết.
Nghiệt Kính Đài là một dị năng của Mạn Thù Sa Kiếm, có thể chiếu rọi mọi ký ức của con người, có thể định tội con người cũng có thể khiến người ta nhìn lại toàn bộ những gì mình đã làm.
Trừng phạt và ăn năn.
Hiên Viên Hạo ngửa mặt lên trời gầm lớn:
"Thoa Thoa, câm mồm!"
Sóng âm cực kỳ mạnh mẽ, quỷ khốc thần hào, lập tức chấn nát khoảng không gian trắng xóa cùng Thoa Thoa đang lạnh lùng nhìn Hiên Viên Hạo, cả Hiên Viên Hạo cũng vỡ nát.
Tất cả như một mảnh gương vỡ.
Vỡ tan tành.
Sau một sát na, Hiên Viên Hạo khôi phục được tri giác. Lúc này mọi chuyện lại trở lại như cũ, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra, vết thương ngay tim cũng biến mất như chưa từng xuất hiện.
Một kiếm Nghiệt Kính Đài là đánh vào “tâm” chứ không phải tim, vết thương ở trong lòng còn đau đớn hơn bất kỳ vết thương trên cơ thể nào.
Hiên Viên Hạo nhìn Thoa Thoa lúc này đã thu kiếm, trên môi nở một nụ cười u sầu.
"Thoa Thoa...”
Thoa Thoa nhẹ nhàng gật đầu.
Hiên Viên Hạo đưa tay đặt lên mặt nạ của Hiên Viên Dạ Nguyệt, trước lúc chết nàng đã cầu xin hắn đừng bao giờ tháo mặt nạ của nàng xuống. Hiên Viên Hạo cau mày, một lúc sau hắn đã ra quyết định, quyết định tháo mặt nạ xuống.
Hiên Viên Hạo sắc mặt sa sầm, ngay cả người ngoài cuộc Thoa Thoa, Từ Tử Lăng và Tuyết Dạ Linh Băng cũng phải cau mày.
Dung nhan Hiên Viên Dạ Nguyệt vẫn xinh đẹp như ngày nào, đây là khuôn mặt mà Hiên Viên Hạo ngày nhớ đêm mong, ngay cả trong giấc mơ cũng thấy được.
Nhưng than ôi, dung nhan ấy chỉ còn một nửa, nửa bên trái đã bị huỷ dung.
Sát Tổ cả đời phải đeo mặt nạ, huỷ dung cũng chính là vì lý do này, trở thành thành viên Sát Tổ là đánh mất mọi thứ, nhân tính, cảm xúc, gia đình, bản thân cũng như khuôn mặt.
Hiên Viên Dạ Nguyệt cầu xin Hiên Viên Hạo đừng bao giờ tháo mặt nạ nàng xuống vì nàng muốn nàng trong ký ức của hắn là lúc xinh đẹp nhất. Có người con gái nào muốn mình xấu xí trước mặt người mình yêu?
Hiên Viên Hạo rơi lệ, nhưng nước mắt đã cạn. Hắn ngửa cổ cười một tràng dài:
"Hiên Viên Hạo ta thần công cái thế nhưng người con gái mình yêu cũng không thể bảo vệ được! Hiên Viên Hạo ta bại, bại dưới tay chính bản thân mình!"
Thoa Thoa nhẹ nhàng lắc đầu:
"Huynh bại bởi người con gái mà ngài yêu thương nhất!"
Tam Hoàng gia trang nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết chờ diễn biến tiếp theo.
Hiên Viên Hạo bế Hiên Viên Dạ Nguyệt trên tay, chậm rãi đi về phía Tam Hoàng Gia Trang đang chìm trong biển lửa.
"Người con gái mà ta yêu thương nhất đã chết, ta cũng không cần thiết phải sống nữa. Tam Hoàng Gia Trang, các ngươi thắng rồi!"
Bóng Hiên Viên Hạo dần khuất trong biển lửa, Thoa Thoa cau mày gọi theo:
"Khoan đã! Cuộc chiến sau này vẫn cần có huynh..."
Trong không trung vẫn còn vang vọng giọng nói của Hiên Viên Hạo.
"Nếu Tam Hoàng các ngươi may mắn gặp được phụ hoàng ta, nhắn giúp hài từ bất hiếu đã phụ kỳ vọng của phụ hoàng!"