Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 6: Thời khắc sống còn nhân tình bộc lộ

Âm thanh của Binh khí rơi xuống đất, tiếng hò hét hoảng sợ xen lẫn vào nhau tạo thành một tràng cảnh hỗn loạn.

Trước cái chết, không một ai có thể giữ được bình tĩnh, nhóm thiếu niên trong đầu lúc này không hề có ý định chiến đấu hay là phản kháng lại Yêu Thú, mà chỉ muốn chạy khỏi nơi này, rời đi đáng sợ hang động.

Trương Hàn khi thấy Yêu Thú xuất hiện cũng đã rút ra khoảng cách khá xa, hắn vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, một khoảng đủ để quan sát sự việc nhưng không bị nhóm người hay Yêu Thú phát hiện.

Hai tay Trương Hàn nắm chặt Trường Thương, cả người không khỏi run rẩy vì sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, lần đầu tiên trong đời hắn lại gần kề cái chết như vậy, hắn tin tưởng nếu như con Yêu Thú đó phát hiện hắn, thì nó sẽ bắt lấy và xé tan hắn.

Trong lòng của hắn như có một giọng nói xúi giục: Chạy khỏi đây! Chạy khỏi đây!

Tử Thần liêm đao gác ngay cổ không phải là cái gì vui vẻ trải nghiệm, Trương Hàn cũng muốn chạy nhưng khi nhìn trong lòng ngực Thanh Hương Quả, hắn lựa chọn tin tưởng Hệ Thống một lần.

"A!" "Chạy khỏi đây nhanh lên!"

Nhóm thiếu niên sắc mặt ai nấy đều tràn đầy sợ hãi, điên cuồng chạy loạn.

Cái kia Tiểu Mai thiếu nữ tay nắm chặt nàng đệ đệ tay nhỏ, có thể vì sức lực của một đứa nhỏ quá yếu, chạy không được nhanh mà bắt đầu có xu thế chậm lại so với đám người.

Tiểu Mai nàng cũng nhận ra, sắc mặt nàng liên tục biến đổi, sau đó lại hơi cúi thấp đầu xuống che đi khuôn mặt bên trên biểu tình, cả người nàng không biết từ đâu ra sức lực liền ôm chặt đứa nhỏ lao lên, tông vào một cái nam của nhóm người.

Cái kia nam bị cự lực va chạm, vốn dĩ đang chạy nhanh hai chân liền vấp ngã, hắn sắc mặt tái nhợt sau đó nhìn chằm chằm hung thủ, sắc mặt điên cuồng cùng dữ tợn nguyền rủa:

"Con chó!!! Ngươi chết không được yên lòng!!!! Ngươi cái con...."

Chưa đợi hắn nói hết, một cái dữ tơn móng vuốt hạ xuống, thân thể của hắn liền bị này móng vuốt sắc nhọn cho chém ra làm đôi, máu tươi, nội tạng văng tứ lung tung.

Khuôn mặt của cái này nam tử tràn đầy một loại không cam lòng, một loại oán hận, nhưng bây giờ lại tái nhợt vô quang, đôi mắt trắng xám vô hồn đã thể hiện một sinh mạng đã ra đi.

Trương Hàn đứng nơi xa có thể quan sát thấy Tiểu Mai đã làm việc gì, trên mặt hắn phác lên một nụ cười khổ.

"Vốn dĩ tình cảm những người này cứ như một gia đình, nhưng đứng trước sinh tử sống còn việc, sợi dây liên kết họ cứ như thế mong manh."

Nhìn hai bàn tay có chút đỏ như muốn chảy máu do nắm quá mạnh Trường Thương, Trương Hàn không khỏi tự nói với chính mình:"Ta cũng không có tư cách phán xét những người này, ta cũng là một cái ích kỷ tư tưởng người a!"

Cái kia đứa nhỏ lúc này nằm trong vòng tay của Tiểu Mai, sắc mặt hắn sợ hãi thì thầm:"Tỷ...Tỷ tỷ, tại sao ngươi lại...làm như thế với ca ca?"

Càng nói về sau giọng nói hắn càng nhỏ, ấp úng khuôn mặt thể hiện lúc này tâm tình của đứa nhỏ này cũng không được tốt.

Tiểu Mai cố gắng nở một nụ cười, nhưng vì quá sợ hãi cũng có thể là do vì hành động hồi nãy của chính mình mà cảm thấy tội lỗi nên nụ cười này rất cứng ngắc, cực kỳ gượng ép cảm giác.

"Đệ đệ này, trên đời chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất, cho dù phải hi sinh đi một số người chung quanh."

Cái kia đứa nhóc nghe những này lời cả thân thể không khỏi run lên, lần đầu tiên trong đời hắn thấy Tỷ tỷ của mình là như thế xa lạ, như thế....Lạnh lùng.

Con kia Yêu Thú vẫn đuổi theo, tốc độ của nó ngày càng càng gần, nghe bên tai rõ ràng bước chân âm thanh, Tiểu Mai không khỏi cắn răng, nhìn phía trước điên cuồng chạy loạn, nhưng lại có phần đuối sức Tiểu Liễu, nàng không khỏi nở một cái quỷ dị nụ cười.

Tiểu Mai định tiếp tục giở trò cũ, nàng lao nhanh tới phía Tiểu Liễu, định va chạm mạnh thêm một lần nữa.

Sắc mặt Tiểu Mai điên cuồng, ngoài miệng thì nói:"Tiểu Liễu cho ta xin lỗi rồi!"

Nhưng trong tưởng tượng Tiểu Liễu bị té ngã không xảy ra, ngược lại Tiểu Liễu nàng thế nhưng né sang một bên, dùng khuôn mặt trêu chọc, cười lạnh nhìn Tiểu Mai.

Không tốt! Tiểu Mai trợn tròn mắt, phát hiện chính mình bị lừa. Nhưng đã muộn, vì dùng quá nhiều lức lao lên, nàng dừng lại không được.

"Rầm!" Tiểu Mai trực tiếp tông thẳng vào vách động, phát ra một tiếng rầm trầm thấp.

Cả người Tiểu Mai đau nhức, nhất là ở chân thế nhưng bị hòn đá cho cắt đứt vào gân, nàng đã không thể tiếp tục chạy được nữa.

Tiểu Mai nhìn thân thể mình trạng huống, sắc mặt lại có phần đờ đẵng, tuyệt vọng.

Đứa nhóc Tiểu Mai đang ôm thì liên tục vùng vẫy, nó sắc mặt sợ hãi nhìn Tiểu Mai hét lên:"Tỷ tỷ bỏ ta ra nhanh! Ta phải chạy trốn!!"

Tiểu Mai nghe đứa nhóc cuồng loạn lời nói, không những không buông ra, còn sắc mặt ôn hòa vuốt đầu nó, nói nhỏ:"Đệ đệ, ta mệt mỏi rồi, những năm qua cuộc sống thực sự quá mệt mỏi rồi..."

Đứa nhóc điên cuồng hét to:"Ngươi buông ta ra!! Ngươi chết thì đi mà tự chết! Đừng kéo theo ta! Buông ta ra! Buông ra!!...."

Tiểu Mai ôm choàng lấy đứa nhóc, sắc mặt bình thản không hề để ý tới lời nói của nó:"Đừng lo, mội việc sẽ nhanh thôi..."

Nhưng đứa nhóc lại cắn răng nghiến lợi, sắc mặt tràn đầy điên cuồng và vặn vẹo, nào có bộ dáng ngoan hiền lúc đầu, trong miệng còn liên tục nói nhỏ:"Con điên! Con điên!!..."

Nhưng một bàn chân hạ xuống, cũng từ đây kết thúc cuộc đời mệt mỏi của hai chị em.

Cái kia Tiểu Liễu không biết lúc nào đã chạy tới bên cạnh A Dũng thiếu niên, sắc mặt như muốn ngợi khen nói:"A Dũng, hai chị em đó ta đã dùng để chặn lại con kia Súc sinh, ta rất tuyệt đúng không?"

A Dũng cúi thấp đầu, trầm thấp mở miệng:"Đúng là rất tuyệt."

"Haha! Tất nhiên rồi, ta là Tiểu Liễu của...." Tiểu Liễu hào hứng nói, nhưng chưa kịp nói xong thì cảm thấy ngực mình đau đớn.

Nàng trực tiếp bị đánh bay ra xa, rớt xuống đất, thấy A Dũng vẫn đang điên cuồng chạy phía xa, nàng khuôn mặt tràn đầy không thể tin.

Một hàng nhiệt lệ chảy xuống má của nàng, miệng còn thì thầm:"Ngươi...thật...là...A...Dũng...sao?"

"Rầm!"

Bàn tay to của Yêu Thú rớt xuống, cũng từ đây kết thúc cho sinh mạng của Tiểu Liễu, một cô nương bị mù quáng về tình yêu...

Yêu Thú thấy hai người kia chạy đã xa, thì dừng lại, hít thật sâu một ngụm, sau đó gầm lên thật to.

"Rống!!!!"

Trương Hàn đứng cách xa, bên tai ẩn ẩn nghe thấy Yêu Thú rống giận âm thanh, thậm chí là càng ngày càng to.

"Keng! Ký Chủ hãy dùng hai tay đóng lại lỗ tai của mình, nếu không sẽ bị công kích Linh Hồn làm cho bị choáng một quãng thời gian! Đây là Sống Chỉ Dẫn!"

Trong lòng hắn vang lên Hệ Thống âm thanh, Trương Hàn biến sắc, nhanh chóng che lại hai tai của mình.

Dù vậy đi nữa, hắn vẫn nghe được một tiếng động lớn, lỗ tai thậm chí có chút rì rì cảm giác, bất quá không có bị choáng giống như Hệ Thống nói.

Nhưng hai người A Dũng và cường tráng thiếu niên lại không có như vậy may mắn, họ bị tiếng rống làm cho hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, tại chỗ liền ngất đi.

Cái kia Yêu Thú chạy vội tới, phân biệt dùng móng vuốt gϊếŧ chết hai người, Trương Hàn trốn ở một góc không khỏi lạnh run, nếu như hồi nãy hắn ngất đi nhất định sẽ bị phát hiện, kết cục sẽ giống như này nhóm người!

"Gầm gầm gầm! Rống!!"

Yêu Thú hai tay đánh ngực, rống lên hưng phấn, như thế là vì chiến tích của chính mình mà hưng phấn.

Đồng thời lúc này Hệ Thống âm thanh vang lên:

"Keng! Chỉ Dẫn: Hệ Thống Chỉ Dẫn Bảng sẽ lần lượt đưa ra 3,2,1 số đếm, nếu đếm xong hãy ném Thanh Hương Quả vào miệng Yêu Thú!"

Trương Hàn hai tay có chút run rẩy lấy ra Thanh Hương Quả, hít sâu một hơi trấn tỉnh lại trạng tái của chính mình.

Hắn bãi ra tư thế, tay phải nắm chặt Thanh Hương Quả, cơ bắp thì không có, nhưng có khí thế.

Yêu Thú lúc này bỗng nhiên cầm lấy thân thể của A Dũng, đồng thời Chỉ Dẫn Bảng cũng xuất hiện với số 3.

Chỉ Dẫn Bảng đổi sang số 2, Yêu Thú đã nắm thân thể của A Dũng lên gần miệng.

Trương Hàn trên trán mồ hôi chảy xuống, lúc này là lúc quyết định mọi việc, nếu như hắn sơ sót không đủ lực ném thì mọi việc sẽ thành công cốc.

Chỉ Dẫn Bảng đổi sang số 1, Yeu Thú mở ra huyết tinh mồm to.

Trương Hàn cắn răng ném mạnh Thanh Hương Quả vào mồm nó, Chỉ Dẫn Bảng cũng thay đổi thanh màu đỏ.

[Nguy Hiểm Chỉ Dẫn! Xin mời Ký Chủ rút ra khỏi Vô Danh Động Quật ngay lập tức, nếu không sẽ phải chôn xác nơi này!!]

Thanh Hương Quả rơi vào miệng của Yêu Thú, nó nuốt một cái liền vào bụng, nhưng đồng thời cũng phát hiện một cái nhân loại còn sống ở đây.

Trương Hàn vì khoảng cách Yêu Thú khá xa, miệng hang cũng khá gần nơi này, nên hắn chạy vội một cái là đi ra ngay.

Mặc kệ sau lưng Yêu Thú tiếng rống giận, Trương Hàn điên cuồng chạy vào cánh rừng, không biết bao lâu, thì Hệ Thống âm thanh lại vang lên:"Keng! Ký Chủ đã an toàn! Xin hãy tiếp tục đợi, để lấy được cơ duyên!"