Người Vá Xác

Chương 33: Quỷ bà

Tôi vội dừng bước, dường như Thất Thất và bà lão kia chẳng nói gì đã đi vào trong.

Sau đó thì cửa đóng lại, tôi cũng vội đứng dậy. Lúc tôi tới trước cửa phòng nhỏ thì sắc trời cũng đã sáng hửng, mặt trời bắt đầu ló dạng rồi.

Tôi ghé mắt vào khe cửa, lén quan sát bên trong, chỉ thấy Thất Thất đi tới một cái lều cỏ ở phía trái sân.

Bà lão quay lưng về phía cửa sân, đứng bên trong cửa phòng. Tôi quan sát thấy bà ấy bó chân, dường như chỉ đứng bằng mũi chân.

Lưng bà cụ hơi còng, hai tay không có chút sức lực nào buông thỏng hai bên, cổ cũng bị lệch, đầu cúi xuống, hình như có thể ngã xuống đất bất kỳ lúc nào.

Thất Thất đột nhiên dừng lại nói với bà cụ:

"Đúng rồi bà, hôm nay lão quỷ kia đã dẫn con với Đầu Kim tới một phần mộ, bảo Đầu Kim đưa tay vào trong một cái hốc".

Người bà lão khẽ cử động: "Cậu ấy có đưa vào không?"

Bọn họ nói chuyện rất khẽ, nghe cực kỳ xa xăm.

"Con kịp thời phát hiện nên ngăn Đầu Kim lại rồi ạ", Thất Thất nói.

Bà lão gật đầu: "Ừm, làm vậy là đúng, nếu không Đầu Kim sẽ giống như chúng nó mất".

Bà lão nói xong thì hơi nghiêng người nhìn về phía Thất Thất, ánh mắt của Thất Thất dừng lại trên mình hai con dê ở dưới đất.

Hai con dê đó cứ đi qua đi lại trong sân không mục đích gì, động tác cứng nhắc, không kêu một tiếng nào, hệt như dê giả vậy.

Tôi giống dê sao?!

Ngay lúc này, một tia nắng chiếu vào trong sân, cũng phủ lên người tôi.

Tôi chỉ cảm thấy thật chói mắt, mắt còn thấy hơi trương lên đau nhức, tôi không khỏi nheo mắt lại, đứng thẳng người lên.

Sau khi tôi dụi mắt xong nhìn vào trong lại thì không thấy bà lão và Thất Thất đâu nữa, đến hai con dê kia cũng không còn.

Trong sân vốn dĩ cực kỳ sạch sẽ, giờ đây lại đầy cỏ dại, lá rụng và bụi đất chất đống.

Bây giờ tôi mới chắc chắn bà cụ kia cũng là ma, trời vừa sáng thì không thấy bà ấy và Thất Thất đâu cả, hai con dê kia cũng là dê ma.

Nhớ tới hai con dê ma kia, tôi dựng hết cả tóc gáy.

Điều khiến tôi tò mò nhất là bà lão kia là ai? Thất Thất có quan hệ gì với bà ấy?

Thất Thất nói với bà ấy về phần mộ của lão quỷ, từ phản ứng của bà lão có thể thấy hai người họ đều biết là chuyện gì.

Đương nhiên Thất Thất sẽ không hại tôi, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng tôi, cô ấy đã giấu giếm điều gì đấy về cái hốc rắn độc kia.

Tôi đẩy cửa ra rồi bước vào bên trong mảnh sân hoang vu.

Trong sân có một cây liễu to, bên trái có một cái lều cỏ, xem ra là lều cho gia súc, bên phải là một cái nhà kề nhỏ không có cửa sổ nhưng trên nóc nhà có ống khói.

Tôi bước tới trước phòng nhỏ, khẽ đẩy thì cánh cửa gỗ màu đen đã mở ra. Tường bên trong bị hun đen thùi lùi, có một bếp lò bằng gạch nung, xem ra là nhà bếp.

Rời khỏi căn nhà kề nhỏ, tôi lại tới trước cửa gian phòng chính, dưới mái hiên, trên cửa chính có treo một bức hoành.

Không có chữ gì trên đó cả, còn bị lệch.

Tôi thử đẩy cửa, cửa không mở, bấy giờ mới thấy cửa phòng có một cái khóa đồng to.

Tôi lại tới bên cửa sổ, nhìn vào phòng qua cánh cửa sổ đã nát.

Đâu đâu cũng là bụi bặm, vừa bẩn vừa lộn xộn.

Tôi đang nhìn về phía giường thì đột nhiên có người vỗ vai tôi.

Tôi giật mình, thót tim, quay người lại.

Tôi thấy bố Cẩu Tử vác một cái cuốc trên vai đứng sau lưng tôi, sắc mặt cực kỳ khó coi.

"Đầu Kim, cháu ở đây làm gì thế?"

"Hả? Cháu...", tôi gãi đầu, chỉ vào cái nhà này, nhất thời nghẹn họng nên hỏi ngược lại bố Cẩu Tử: "Chú, sao chú cũng ở đây?"

Bố Cẩu Tử thở dài: "Haiz, chú mơ thấy Cẩu Tử, ngủ không được nên xách cuốc ra đồng lao động tay chân. Nhà chú cũng ở gần đây mà".

Ông ấy mới chịu nỗi đau mất con, chắc chắn rất đau khổ.

Tôi gật đầu, đang định an ủi ông ấy thì ông ấy giành nói trước:

"Vừa nãy chú thấy cháu lén la lén lút đi vào trong nhà này thì theo cháu vào đầy. Chú còn gọi cháu mấy lần mà chẳng thấy cháu ơi hỡi gì cả".

Hôm nay Thất Thất cũng nói đã gọi tôi mấy lần mà tôi không đáp lại. Kỳ lạ thật, tự nhiên tôi bị lãng tai rồi à?

"Không có việc gì cháu đến đây làm gì?", bố Cẩu Tử hỏi.

Tôi lại gãi đầu: "À, cháu cũng không ngủ được, đi dạo quanh ruộng rồi đi tới đây, nên cháu vào thăm thú thử ấy mà".

Sắc mặt bố Cẩu Tử lúc xanh lúc trắng, ông ấy nhìn quanh quất rồi kéo tôi đi ra ngoài.

Đến khi ra khỏi nhà đó rồi tôi mới hỏi bố Cẩu Tử là có chuyện gì thế.

Ông ấy cũng chẳng nói chẳng rằng gì cả, kéo tôi đi mãi cho đến khi ra tới đường lớn, tôi quay đầu nhìn lại thì căn nhà kia đã cách rất xa rồi.

Bố Cẩu Tử cực kỳ nghiêm túc nói với tôi: "Sau này tuyệt đối đừng tới đây nữa".

"Chú, rốt cuộc là nhà kia sao thế?"

"Nghe nói căn nhà đó hung dữ lắm! Trước đây hay có người chạy tới căn nhà đó như bị trúng tà vậy, kết quả bọn họ về nhà chưa được mấy ngày là đã chết rồi, mãi cho đến mấy năm gần đây mới không có người chết nữa..."

--------------------