Chiến Hàn Quân xách cô lên, thô bạo quảng cô lên bàn làm việc, kéo cà vạt màu xanh lam của anh ra, buộc hai tay cô vào chân bàn.
Sau đó anh nhặt giẻ lau trên bàn, nhét vào miệng Lạc Thanh Du Lạc Thanh Du chỉ còn hai chân có thể hoạt động, không ngừng đá Chiến Hàn Quân.
Chỉ tiếc, lực lượng chênh lệch khác xa, tất cả sự giấy giụa và phản kháng đều yếu ớt, vô lực.
Trói chặt con mồi sa lưới, khóe miệng Chiến Hàn Quân khẽ nhếch: c Thanh Du, cô ngồi im cho tôi” Anh không chút khách khí đá một phát vào đôi chân không yên của Lạc Thanh Du.
Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, gọi cho con mình, Lúc này, Lạc Thanh Du đầu tóc bù xù, quần áo tả tơi, ngay cả đôi chân cân đối trắng như tuyết của cô cũng đây vết bầm tím.
Cô tức giận nhìn chãm chăm Chiến Hàn Quân, trong miệng phát ra tiếng ú ớ mơ hồ, đương nhiên không phải tiếng khóc.
Nếu như có người nghe hiếu, cũng biết cô đang nguyền rủa Chiến Hàn Quân ra ngoài bị xe đâm chết, đi thuyền gặp phải sóng thần, đi máy bay gặp bão.
Cho đến khi lờ mờ nghe thấy trong điện thoại của Chiến Hàn Quân giọng nói non nớt nhưng hết sức lạnh lùng của trẻ con tiệP Lạc Thanh Du đột nhiên trở nên yên lặng.
Cô trợn mắt đỏ bừng, nhìn chảm chảm vào điện thoại di động của Chiến Hàn Quân.
Chiến Hàn Quân khinh thường nhìn Lạc Thanh Du, áo sơ mi của anh đã bị nới lỏng cà vạt, lộ ra yết hầu gợi cám.
Lạc Thanh Du vốn đang nhìn đang nhìn điện thoại của anh, nhưng từ góc độ của Chiến Hàn Quân, anh cảm thấy ánh mắt của Lạc Thanh Du rơi vào cổ áo của mình.
Chiến Hàn Quân đột nhiên nhớ đến cái đêm năm năm trước.
Mặt anh tự nhiên trầm xuống, lạnh lùng trừng mắt nhìn lại cô.
“Không có việc gì thì đừng làm phiền con, con đang bận” Mãi một lúc không nghe thấy tiếng trả lời của Chiến Hàn Quân, giọng nói lạnh lùng của Chiến Quốc Việt lại truyền đến.
Ngay lúc Chiến Quốc Việt định cúp điện thoại, Chiến Hàn Quân dường như rất hiểu tác phong của con trai mình, nói: ‘Bữa trưa hôm nay con tự giải quyết” “Không!” Chiến Hàn Quân nói xong, trong điện thoại vang lên một một tràng tiếng bíp bíp.
Khuôn mặt điển trai của Chiến Hàn Quân còn đen hơn cả Bao Công.
Trên đời này chỉ có Chiến Quốc Việt dám cúp điện thoại của anh, còn anh thì không làm gì được.
Đồng hồ treo tường trên tường vang tiếng điểm giờ, Chiến Hàn Quân thở dài Ai có thể ngờ, Chiến Hàn Quân cao quý, kiêu ngạo suốt 5 năm qua, lại về nhà đúng giờ để nấu ăn cho cậu con trai Chiến Quốc Việt.
Chiến Quốc Việt có rất nhiều điều kỳ quặc, không chấp nhận bất kỳ người phụ nữ nào vào biệt thự nhà họ, còn nói rất hay là di truyền tính sạch sẽ của bố.
Hơn nữa, Chiến Hàn Quân trừ anh ra, không ăn đồ ăn do người khác nấu.
Lý do rất đơn giản: không hợp khẩu vị, Nếu truy hỏi cậu ấy trong thức ăn thiếu vị gì, cậu còn rất kiêu, quảng cho bạn ánh mắt xem thường: hương vị tình cha.
Chiến Hàn Quân mỗi ngày đều phải vội vàng về nhà sớm hơn một tiếng, lúc nào tạm thời đi công tác, còn phải chuẩn bị trước đồ ăn cho con trai, cất vào tủ lạnh.
Anh cũng từng định dạy Chiến Quốc Việt nấu ăn, là có thể làm một mẻ, khỏe suốt đời. Rõ ràng chỉ số IQ của Chiến Quốc Việt cực cao, nhưng kỹ thuật nấu nướng của cậu ấy cứ như người chậm phát triển trí tuệ.
Anh từng cầm tay chỉ dạy cậu vô số lần, nhưng đồ ăn mà Chiến Hàn Quân làm ra vẫn xếp vào thảm họa ẩm thực.
Ngay cả Chiến Quốc Việt cũng không thể tự ăn nổi đồ mình nấu.
Cuối cùng, sau khi hai bố con đấu trí so dũng mấy hiệp, Chiến Quốc Việt đành miễn cưỡng chấp thức ăn do ông bà chuẩn bị Có một người con trai kiêu ngạo và biếи ŧɦái như vậy, Chiến Hàn Quân có thể nói là khổ không thể tả.
Liếc nhìn người phụ nữ đang dính vào chân bàn, lửa giận trong lòng lại dâng trào.
Nếu không phải vì người phụ nữ chết tiệt này thì cuộc đời của anh đã không thảm như vậy.
Trước tới giờ Chiến Hàn Quân không phải người tốt lành gì, bẩm sinh anh ta là người bụng dạ hẹp hòi. Chỉ mấy giây, trong đầu nổi ra một kế hoạch.
“Lạc Thanh Du” Anh đi tới trước mặt Lạc Thanh Du, cơ thể cao ráo ngồi xuống Lạc Thanh Du thấy thấy nụ cười tà ác trong mắt anh, toàn thân sợ run.
Chiến Hàn Quân tháo giẻ khỏi miệng cô, ác độc nói: ‘Cô thật may mắn. Tôi tạm thời có việc phải đi.
Cô tốt nhất nên cầu nguyện tình nhân nhỏ của cô mau đến cứu cô. Nếu như tôi quay lại mà cô vẫn ở đây, cô biết đấy, cô sẽ chết rất khó coil” “Đồ khốn nạn!” Lạc Thanh Du vừa hét lên, Chiến Hàn Quân lại nhét giẻ vào miệng cô.
Sau đó đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn gỗ lê bỏ đi Lạc Thanh Du nghe thấy Chiến Hàn Quân nói với vệ sĩ ở cửa: “Ở đây không cần canh giữ. Không ai có thể mở khóa vân tay này. Đi hết đi” “Vâng, thưa giám đốc” Khóa vân tay? Lạc Thanh Du sửng sốt trong giây lát, nhất thời nghiêm túc suy xét mãi một vấn đề.
Dấu vân tay của trẻ sinh đôi cùng trứng có giống nhau không? Sinh đôi cùng trứng hoàn toàn sao chép cùng gen, vì vậy dấu vân tay chắc cũng giống nhau nhỉ? Hiện tại, trước cửa bệnh viện Á Châu.
Một bóng dáng nhỏ nhản ôm xe trượt nhanh chóng nhảy ra khỏi grab, phóng thẳng về phía bệnh viện.
Sau khi bước vào sảnh khám ngoại trú của bệnh viện, cậu chàng giơ cố tay lên, bấm chiếc đồng hồ xanh lam, bật hệ thống theo dõi vị trí.
Nhìn thấy mục tiêu đã ở rất gần mình, cậu nhỏ nhất thời le lưỡi.
Chẳng qua đang đeo khẩu trang lớn, đầu lưỡi vô tình liếʍ phải lớp vải không đệt, bất giác trợn mắt buồn nôn.
Cậu lần theo đường trên đông hồ, qua hành lang của phòng khám ngoại trú, đến trước cửa một tòa nhà chọc trời xây bằng vô số đá.
Cậu nhỏ không khỏi nghĩ, đây là bệnh viện xa hoa nhất mà cậu từng thấy. Chủ của bệnh viện chắc chản rất giàu có. Những người có thể đến đây khám ệnh cũng rất giàu.
Đến tột cùng là ai bắt cóc mẹ chứ? Một kẻ bất cóc giàu có? Là ai được chứ? Sau khi vào cửa xoay, cậu chàng bỏ xe trượt xuống, đạp ván lướt như bay vào trong thang máy.
Bên cạnh thang máy treo một bản đô vàng chỉ đường các tầng.
Từ tâng một đến tầng năm là phòng bệnh, tâng sáu đến tâng tám là các phòng dịch vụ hậu cần, tầng chín là khu VỊP tối cao, từ tâng chín trở lên lại là các khu dịch vụ hậu cần, phía trên nữa lại là các phòng bệnh.
“Lớn vậy á? Mình tìm kiểu gì đây?” Cậu chàng nhìn bản đồ.