Chồng Già Vợ Trẻ Trêu Nhau Hàng Ngày

Chương 49: Chương 18.1: Tôi Gả Cho Một Lão Già ᗷiếи Ŧɦái!

Liên Hi Hoàn về nhà thì Giang Mộng Nhàn mới thu liễm lại, may mắn là mình còn có một tầng thân phận là sinh viên của đại học Kinh Đô, đại học Kinh Đô là trường đại học đỉnh cao của Trung Quốc, rất chú trọng việc bồi dưỡng sinh viên trường mình, cho nên sinh viên trường đại học Kinh Đô không thể tùy tiện trốn học cúp tiết như những trường khác.

Đại học Kinh Đô là trường đại học có nội quy cùng chế độ học tập vô cùng nghiêm khắc, những sinh viên làm trái với nội quy trường học, không hoàn thành học phần, coi rẻ trường học, phá hoại kỷ cương trường học, đều phải cút đi, bất kể là ai đi chăng nữa!

Cho dù là người có tiền, một khi bị đại học Kinh Đô đuổi đi thì nhất định sẽ mất hết tiền đồ.

Có thêm tầng thân phận là sinh viên đại học Kinh Đô này, Giang Mộng Nhàn cũng nhiều thêm mấy phần cảm giác an toàn, Liên Hi Hoàn sẽ không thể cưỡng chế bắt ép cô về nhà, nếu thật sự đùa chết cô, trường học mà tham gia vào điều tra, anh chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm, mỗi một sinh viên của trường đều được trải qua sàng lọc tuyển chọn, đặc biệt là đám sinh viên bình dân dựa vào thành tích để vào trường như bọn họ, nhặt bừa ra một người cũng có thể trở thành thủ khoa đầu vào của trường khác.

Ban ngày chính là thời gian tự do hoạt động của Giang Mộng Nhàn, cô quyết định có thể ở lì tại trường học bao lâu thì sẽ ở lì nơi này bấy lâu, thế là cô quyết định một hơi đăng ký vào ba bốn câu lạc bộ, xong lại còn đăng ký học thêm ba môn vào lớp học buổi tối, lịch tập luyện tại phòng tập thể hình cũng được xếp kín mít.

Nhìn thời khóa biểu không còn một chỗ trống của mình, từ 7 giờ sáng cho đến 9 tối muộn đều là lịch học cùng lịch huấn luyện, cô có thể quang minh chính đại ở lại trường học không về nhà, hoặc là cô có thể trực tiếp xin Liên Hi Hoàn cho cô được trọ lại trường học, dù sao lái xe từ nhà đến trường học cũng phải mất những nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa đường xá kinh đô buổi tối tắc đường có khi mất cả tiếng đồng hồ còn chưa về đến nhà.

Có thể kéo dài ngày nào thì hay ngày nấy.

Giang Mộng Nhàn mang theo vẻ mặt thỏa mãn, bởi vì không mang theo em Yamaha đến cho nên cô chỉ có thể dẫm lên ván trượt băng qua khuôn viên trường học, lúc này cô cảm thấy mình giống con chim vui vẻ bay nhảy tự do, Liên Hi Hoàn chính là một ông già nuôi chim, lúc nào cũng cầm sẵn cái l*иg chỉ trực chờ có thể nhốt cô vào trong l*иg.

Cô cầm theo thời khóa biểu vừa mới bị mình nhồi nhét kín lịch mò đến lịch học ngày hôm nay rồi theo chỉ dẫn đi đến phòng học, nhưng không biết tại sao cô cứ có cảm giác sau lưng có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm mình, có điều vừa quay đầu lại thì chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả.

Hôm nay từ lúc bắt đầu tiến vào trường học, cô đã có cảm giác lông tơ toàn thân dựng đứng, giống như có một đôi mắt âm thầm đang chăm chú theo dõi từng hành động của cô vậy.

Chẳng lẽ là người nhà họ Trương sao?

Nhưng nơi này là đại học Kinh Đô, bọn họ cũng không có cái lá gan dám ra tay trong trường học.

Có thể là vì ông chồng biếи ŧɦái trở về dẫn đến áp lực tâm lý của cô quá lớn, cho nên mới xuất hiện ảo giác thôi.

Giang Mộng Nhàn nghĩ đến đây thì quyết định không để ở trong lòng nữa.

………