Ông Xã Ngày Ngày Gửi Đơn Ly Hôn Cho Tôi

Chương 8: Nửa Bước Khó Đi

Không thể không nói, bà vợ chú hai đã vừa nhanh vừa chuẩn đâm một dao vào nỗi đau của Tâm. Người trong dòng họ đã vậy, nếu những chuyện này truyền ra ngoài, không biết người ngoài sẽ nhìn nhà cô với con mắt khinh thường đến thế nào nữa.

Cô lạnh mặt cảnh cáo bà ta:

"Tôi nhắc lại một lần nữa, thím không có tư cách xen vào chuyện của tôi. Đừng quên, cơ nghiệp của nhà họ Tô trước giờ đều là do bố tôi gánh vác, chú thím, chẳng qua chỉ là những kẻ vô dụng bất tài mà thôi. Còn về hôn sự của tôi, cả bố mẹ tôi đều không có ý kiến gì, gia đình bên kia cũng đồng ý. Thím nghĩ mình là ai mà dám ở đây chỉ trỏ?"

Bà ta thấy vậy, siết chặt tay, quát ầm lên:

"Nói chuyện với người lớn như thế à? Tao là thím của mày chứ không phải là cháu mày, để mày nói chuyện với tao bằng cái giọng đấy! Hừ, đúng là loại có cha sinh không có mẹ dạy.

Chả trách người ta cũng chỉ coi mày là thế thân. Đợi Dương trở về, mày sớm muộn cũng bị đá thôi!"

Tâm định lên tiếng cãi lại thì mẹ cô đứng dậy, kéo tay, ngăn cản cô tiếp tục phản bác bà thím.

"Thôi đi, làm con làm cháu, đừng cãi lại chú thím nữa. Em trai con ở nước ngoài vẫn còn đang nhờ chú thím giúp đỡ."

Quay sang bên chú thím, bà nói tiếp:

"Chú thím thông cảm, cháu còn nhỏ không hiểu chuyện..."

Bà thím liếc mắt, nguýt dài.

"Làm vợ người ta rồi còn không hiểu chuyện cái gì? Thôi, tôi cũng chẳng so đo với mẹ con nhà chị nữa."

Ông Chính chồng bà ta cũng gật gật đầu, nhìn anh trai đang nằm trên giường bệnh rồi lại nhìn chị dâu và cháu gái.

"Thôi, anh Triết đang nghỉ ngơi, vợ chồng tôi cũng không làm phiền nữa. Cháu Tâm đến chơi thì ngồi với bố mẹ cháu một lát đi. Đừng gây sự cãi cọ để người ngoài nhìn vào không hay.

Còn chị Vân, chuyện tôi đề nghị chị nhớ suy nghĩ kĩ đi nhé, có gì gọi điện báo cho tôi. Vợ chồng tôi xin phép về trước."

Bà Vân cười cười, tiễn hai vợ chồng nhà đó ra tận cửa khoa rồi mới đi vào.

Tâm không ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, mà đi ra cửa phòng bệnh, nhìn ngắm xung quanh. Cô không mấy thân thiết với bố mẹ, nên chung đυ.ng với họ trong một khoảng không gian chật hẹp luôn khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Ngày còn bé cũng thế, mà bây giờ thì càng như thế.

Vừa rồi, nếu không phải ý đồ của hai vợ chồng nhà chú thím hai quá là quá đáng, thì cô cũng không lên tiếng. Dù ít dù nhiều cũng là tài sản thuộc về mẹ cô, con gái có không thân thiết với bố mẹ đến đâu, cũng không thể nhìn thấy người ta nửa ép buộc nửa dụ dỗ lấy hết cổ phần trong tay mẹ mà không nói gì được.

Mẹ cô tiễn người xong thì quay lại, nhìn thấy cô đang đứng ngoài cửa, liền nói:

"Đến thăm bố thì vào trong, nếu chi có mặt để diễn cho người ngoài xem thì lần sau cũng không cần đến nữa."

Cô thở dài, không hiểu sao mẹ cô luôn có những thành kiến như vậy. Cái gì mà không coi trọng gia đình, không quan tâm người trong nhà, diễn kịch cho người ngoài xem... Từ nhỏ đến lớn, không biết bà đã vì những lý do như vậy để trách mắng cô bao nhiêu lần.

"Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Chuyện vừa rồi, nổi nóng trong phòng bệnh của bố, rồi cãi nhau với thím hai là con không đúng. Nhưng không nói gì thì chẳng lẽ để chú thím nuốt hết cổ phần trong tay mẹ? Sau này mẹ biết trông cậy vào cái gì?"

Không giải thích thì thôi, cô vừa mở miệng giải thích, đã lại bị bà mắng:

"Cổ phần, cổ phần, con nói như vậy, chẳng lẽ không phải vì con cũng đang nhằm nhe cố phần trong tay mẹ à? Sau này mẹ chết rồi thì kiểu gì con cũng có một phần. Con đang nghĩ thế đúng không? Sao không nghĩ đến bố con đang nằm viện đây, hàng ngày tốn bao nhiêu tiền, em trai con đang học ở nước ngoài, tiền ăn tiền học là bao nhiêu. Bây giờ cả tiền lo cho bố con, em con, đều phải dựa vào chú hai. Con tranh cãi với thím thì con không sao, nhưng người chịu thiệt là em con với bố con đấy!"

Cô ôm vai bà, muốn bà bình tĩnh lại, nhưng vừa gọi một tiếng “Mẹ.." đã lại bị cắt ngang.

"Không cần nói gì nữa, bản thân con không lo được cho gia đình thì cũng đừng hại người nhà như vậy.."

Mẹ cô dạy dỗ cô cũng không được tính là nghiêm khắc, lúc nhỏ thì không lo chuyện học hành, lớn lên cũng không lo chuyện cưới gả, càng không quan tâm tính tình cô như thế nào, ra ngoài có bị bắt nạt hay không. Nhưng trách mắng thì trước giờ chưa từng thiếu. Bất cứ chuyện gì không hay xảy ra, bà đều có thể tìm lý do trên người cô, để trách mắng một trận.

Người ta luôn nói rằng mẹ là người có thể hi sinh tất cả mọi thứ, kể cả mạng sống, vì con. Nhưng ở nhà cô, thì không phải.

Bà còn định nói thêm gì đó nữa, nhưng người nằm trên giường bệnh đã mở mắt, trầm giọng quát:

"Im cả đi."

Bà thấy chồng đã tỉnh dậy, liền bỏ qua chuyện trách mắng con gái, chạy đến bên giường. Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, bà cầm lấy tay ông, hỏi han đủ chuyện.

"Anh đã dậy rồi à? Hôm nay anh thấy trong người thế nào?

Có đỡ hơn chút nào không? Có khó chịu ở đâu không? Em đi gọi bác sĩ nhé."

Tâm đưa mắt sang giường bệnh, nhìn bố. Người đàn ông nằm trên giường đã không còn vẻ uy nghiêm thường ngày, làn da nhăn nheo, vàng vọt đầy bệnh trạng, đôi mắt lờ đờ thiếu sức sống, đôi môi khô khốc mấp máy. Đến bàn tay đang được mẹ cô cầm lên, cũng run run chứ không còn mạnh mẽ như mọi khi.

"Bố thấy đỡ hơn chưa?"

Ông lắc đầu, không trả lời câu hỏi của ai, chỉ nhìn chằm chằm vào Tâm. Thái độ kì quái của ông khiến bà Vân hơi cảm thấy bất an, bà nắm chặt tay ông.

"Anh sao vậy? Con Tâm nó đến thăm anh. Lúc nãy vợ chồng chú Chính thím Hà cũng ở đây, nhưng thấy anh vẫn đang nằm nghỉ chưa dậy nên chú thím về rồi."

Bàn tay gầy guộc của ông cũng siết chặt lấy tay bà, nhẹ nhàng trấn an.

"Không sao, tôi đã tỉnh từ lúc chú thím ở đây, nhưng hơi mệt nên không mở mắt thôi."

Dứt lời, đôi mắt đυ.c mờ nhuốm đầy vẻ mệt mỏi của ông ta lại nhìn về phía Tâm, lắc đầu thở dài. Dường như rất thất vọng với đứa con gái này. Ông ta vẫn luôn cảm thấy, trong mấy đứa con cả trai lẫn gái, chỉ có mình đứa này là không giống ông ta chút nào. Cũng không hề thân thiết, nũng nịu với ông như chị nó.

"Dương rất ngoan ngoãn, lễ phép, quan hệ với mọi người trong dòng họ cũng rất tốt. Nếu là con bé, chắc chắn không vì chuyện nhỏ mà hỗn hào với bậc cha chú như vậy.."

Nói đi nói lại, Dương vẫn là đứa con gái được ông thương yêu cưng chiều từ nhỏ, cũng luôn nghe lời, ngoan ngoãn và hợp tính ông. Còn Tâm thì hoàn toàn trái ngược, lạnh nhạt với gia đình, không quan tâm mọi người.

Bà Vân nhìn ông, muốn nói lại thôi, sau đó nuốt nước bọt vài lần, mới lên tiếng.

"Anh nhắc làm em nhớ con bé quá, không biết ở đó có đói rét gì không, có bị ai bắt nạt không. Lần trước em vào thăm, con bé gầy lắm, sắc mặt không tốt còn an ủi em nói ở trong đó thoải mái lắm, chúng ta ở ngoài không cần lo lắng gì cả."

Bố cô gật đầu.

"Ừ, con bé trước giờ vẫn biết suy nghĩ. Chỉ vì một phút xúc động mà phải chịu cảnh vào tù ra tội thế này. Nếu không phải..

Đáng ra ngay từ đầu, nên để con Tâm nhận tội, để nó ngồi tù thay cho chị gái mới đúng. Dù sao mọi chuyện cũng từ nó mà ra."

Tâm sửng sốt, nhìn bố cô trân trân, cô kinh ngạc đến mức không biết phản bác thế nào. Dương vào tù với tội danh gϊếŧ người, là cố ý gϊếŧ người. Chỉ ngồi tù sáu năm đã là quá nhẹ nhàng rồi. Tuy cô luôn cảm thấy mình có lỗi với chị gái, nhưng chuyện gϊếŧ người này, rõ ràng là do Dương tự gây ra. Làm sao có thể bắt cô gánh tội thay cho chị được? Mà câu nói của bố cô, rõ ràng đã trải qua suy nghĩ kĩ càng, chứ không phải thuận miệng nói ra.

Đã vậy, mẹ cô nương theo lời nói của ông, cũng nhìn cô bằng ánh mắt như thể nhìn kẻ tội đồ của gia đình.

"Bố con nói đúng đấy, con nợ con bé Dương quá nhiều.

Chuyện cướp chồng thì thôi đi, coi như cũng là vì cứu tập đoàn.

Nhưng con bé vì bảo vệ con mà bị kết tội, ngồi tù sáu năm, làm em gái thì ít nhất cũng phải thường xuyên vào thăm hỏi chị mình chứ. Con nhởn nhơ sống ở bên ngoài, có bao giờ nghĩ đến chị con đang khổ sở trong lao ngục không?"

Tâm không hiểu nổi, tại sao cả bố cô, mẹ cô, chồng cô, và tất cả mọi người xung quanh đều nhận định tất cả sai lầm, tội lỗi đều là do cô gây ra, và tất cả hậu quả, đáng ra đều để cô gánh chịu? Coi như người ngoài nhìn vào không hiểu rõ mọi chuyện. Nhưng còn bố mẹ cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy?

Họ chứng kiến cô lớn lên, cô tốt hay xấu, họ cũng là người rõ nhất. Nhưng khi xảy ra chuyện, điều đầu tiên họ nghĩ đến, là phải bảo vệ chị gái, đẩy cô ra làm kẻ chết thay. Họ không nghĩ cho cảm nhận của cô, không nghĩ cho tương lai của cô, không cần biết cô sẽ đau khổ thế nào khi nghe những lời vô tình đến thế từ các bậc sinh thành.

Cùng là con gái trong nhà, nhưng cách họ đối xử với hai người lại khác nhau hoàn toàn. Lẽ nào vì cô không mấy thân thiết với mọi người, nên họ coi như cô không phải con gái họ?

Một đứa con gái chưa từng được cha bế ẵm, được mẹ vuốt ve, một đứa con gái luôn luôn bị mang ra so sánh... Dường như, đối với họ, tất cả mọi việc cô làm, Bao gồm cả tồn tại trên đời này, cũng đều là sai trái. Đau khổ của cô, chưa từng có ai thấu hiểu, cảm thông. Họ chỉ nhận định, là cô làm sai, là cô có lỗi, là cô mắc nợ chị cô.

Trên đời này, chưa từng có ai thật lòng thương yêu cô cả.