Editor: Hanna
Beta: Heulwen
Lúc này, hơi thở trên người Thẩm Như Quy rất giống với ngày hôm đó Mộ Từ nói sai rồi bị chơi suốt cả đêm, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bỗng nhiên có cảm giác đau đớn nhè nhẹ truyền đến dây thần kinh, hoá ra là chỗ thịt mềm nhạy cảm nhất sau tai bị Thẩm Như Quy cắn rồi day day, Mộ Từ nhớ lại một đêm đó bị chơi đến nỗi không nhìn thấy ánh mặt trời.
Ngã một lần thì tỉnh hơn một chút, dù sao cũng không thể ngã ở một chỗ đến lần thứ hai.
“Chờ chút, chờ chút!” Mộ Từ nâng cánh tay lên gắt gao ôm lấy cổ của người đàn ông cao lớn này, hôn một cái lên khóe môi anh để lấy lòng: “Cho tôi một cơ hội để giải thích, chỉ hai phút…”
Cả người cô ướt sũng, cố ý làm ra vẻ đáng thương.
Nước lạnh cũng không ngăn được lửa lớn, mặc dù Thẩm Như Quy vừa bơi mười mấy lần qua lại, nhưng sự bực bội trong anh không những không giảm bớt, mà còn càng ngày càng phát triển mãnh liệt.
“Giải thích cái gì?”
Anh không đeo mắt kính, Mộ Từ có thể nhìn thấy rõ ràng sự tàn bạo với tính không kiên nhẫn trong đáy mắt anh.
“Anh Thẩm à.” Mộ Từ hơi hơi ngửa đầu lên, đầu lưỡi hồng phấn nộn liếʍ đi một giọt nước đọng dưới cằm của người đàn ông này, giọng nói mềm mại làm nũng: “Đừng nóng giận nha.”
Một bàn tay mò mẫm vào trong nước, lớn mật chạm đến mép quần bơi của đàn ông, lòng bàn tay nhỏ nhắn bao phủ côn ŧᏂịŧ còn chưa cương cứng hoàn toàn.
Đôi mắt đen của Thẩm Như Quy híp lại: “Mộ Từ.”
Ngoại trừ người đàn ông này ra, không còn có bất kỳ một người nào mà vừa gọi tên của cô đã khiến cho cô có cảm giác áp lực như bị bóp chặt cổ hít thở không thông.
Dường như có một con rắn độc đã bò lên xương cụt của cô.
Ưm, không, đó là tay của Thẩm Như Quy, quá lạnh.
“Như, như thế nào? Động tác của tôi quá phận ư? Không quá phận mà…”
“Em thiếu bị thao đúng không?”
Đã cứng lên thì làm gì có chuyện làm đến nửa đường lại vẫy cờ trắng đầu hàng, Mộ Từ âm thầm nuốt nước bọt, cúi đầu tránh né ánh mắt u ám của người đàn ông trước mặt, đã chơi thì chơi tới bến vậy, tự cổ vũ tinh thần cho mình rồi thọc tay vào trong quần bơi của anh.
Mộ Từ không có nhiều kỹ năng, chỉ dựa vào cảm giác để tuốt côn ŧᏂịŧ nóng rực lên xuống liên tục.
Móng tay không cẩn thận sượt qua qυყ đầυ, ngay lập tức, cô rõ ràng cảm thấy cự vật trong lòng bàn tay mình sưng to hơn một vòng, cô khó có thể cầm trọn.
Hơn nữa, lực tay anh véo trên eo cô mạnh hơn rất nhiều, lại véo đúng chỗ vết thương bị bầm tím do đập vào góc bàn vào ngày hôm qua.
Anh rõ ràng đã biết, khẳng định là cố ý!
Mộ Từ bị đau, ác ý trả thù, dùng ngón tay cái ấn mạnh vào đỉnh qυყ đầυ, dùng sức bóp một phát.
Hô hấp của Thẩm Như Quy tăng vọt: “Mộ Từ.”
Mộ Từ nghĩ, nếu bây giờ cô không nói gì thì chắc chắn đêm nay sẽ không có cơ hội nói nữa.
Cô sợ là sẽ bị chơi đến ngất mất.
“Thẩm Như Quy anh bao nhiêu tuổi rồi, có thể nghe xong lời tôi nói rồi hãy làm không! Cứ cho là phương pháp diễn đạt của tôi không đúng, nhưng anh lợi hại như vậy thì không thể tự mình một lần để tâm đến lời tôi nói ư?”
Mộ Từ không phải không phân biệt được tốt xấu, cô biết sự tức giận của Thẩm Như Quy là do việc cô đã làm vào lúc chiều.
Mặc dù anh không hỏi cũng không nói.
“Cố Sanh ăn thiệt thòi sẽ về nhà cáo trạng với người lớn, tuy cô ta không dám chọc anh, nhưng người nhà họ Cố…”
Những câu trước đó Mộ Từ có thể thét lên một hơi mà không thèm thở gấp, nhưng đến đây, giọng nói bỗng nhiên lại hạ thấp: “Người đứng đầu quân khu của nhà họ Cố…”
Khí thế hừng hực đang bùng cháy sau lưng của Thẩm Như Quy lặng lẽ biến mất.
“Lo lắng cho tôi?” Giọng nói khàn khàn thâm trầm xen lẫn ý cười nhẹ của anh vang lên.
Cánh tay dài vòng đến sau lưng người phụ nữ, mò đến móc khóa áo ngực được giấu kín, một ngón tay nhẹ nhàng gạt một cái, giải phóng đôi nhũ hoa kiêu ngạo ưỡn thẳng, nước mát lạnh, đầṳ ѵú lộ ra trong không khí run run rẩy rẩy, anh cúi đầu xuống ngậm một quả anh đào.
Những lí do lí trấu thoái thác đã chuẩn bị tốt của Mộ Từ bị rối loạn ngay lập tức.
Người đàn ông này rất giỏi mê hoặc lòng người, lại hiểu rõ cơ thể của cô như lòng bàn tay.
“Ưm…” Chỗ mẫn cảm được đặc biệt chăm sóc, Mộ Từ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức chỉ có thể ‘ô ô’ nức nở nghẹn ngào, nói không nên lời.
Chỉ vuốt ve đã không thể thỏa mãn được Thẩm Như Quy, tay anh mò xuống dưới, lòng bàn tay bắt lấy tay Mộ Từ, hướng dẫn tay cô đỡ lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng của mình nhắm vào lỗ hoa huyệt của cô, chậm rãi mà mạnh mẽ không cho chống cự, từng chút từng chút một cắm sâu vào trong.
Động tác rất chậm, Mộ Từ có thể cảm nhận rõ ràng từng nếp gấp trên vách tường thịt bị côn ŧᏂịŧ từ từ banh căng ra.
Nước thì lạnh, nhưng côn ŧᏂịŧ lại nóng bỏng, tiểu huyệt bị phỏng đến phát run.
Sau khi anh cắm hết vào, hơi rút ra một chút, giây tiếp theo lại đột ngột thúc mạnh vào.
Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ xa lạ, Mộ Từ ngửa đầu cong người ra sau, chiếc cổ thon dài như thiên nga cong thành một vòng cung xinh đẹp, đầu óc choáng váng mê mang, cô nghe được Thẩm Như Quy nói với mình:
“Mộ Từ, trên đời này người hận tôi không thể chết còn rất nhiều, quá nhiều.”
“Nhưng tôi còn sống một ngày, em có thể kiêu ngạo càn rỡ không kiêng nể ai mà sống một ngày, đã hiểu chưa?”
______________________
Lời tác giả:
( nhỏ giọng thì thầm: Tuy tính tình của đại ca xấu, nhưng siêu cấp dễ dỗ! Tôi cũng yêu hắn yêu hắn yêu hắn! )