Mê Muội

Chương 14: Đồng phục play

Editor: Ai Shiteru

Beta: Heulwen

Mộ Từ uống rượu xong thì cũng chếch choáng say, gan tương đối lớn.

Những kỹ xảo giường chiếu của Mộ Từ đều học từ chỗ Thẩm Như Quy, tuy chỉ có vài lần nhưng đều do anh chỉ đạo, cô là người bị bắt phải học. Đúng là men rượu cho người dũng khí nhưng mà dáng người anh lại quá cao rồi, cô ngẩng đầu ngửa mặt muốn vẹo cổ mà chỉ mới chạm được đến bờ môi mỏng của anh, đầu lưỡi đưa vào trong tìm kiếm đầu lưỡi của anh.

Dưới làn váy đồng phục, hai chân đứng thẳng tắp, đường cong cơ thể xinh đẹp lóa mắt.

Thẩm Như Quy bởi vì sự chủ động của Mộ Từ mà giật mình trong giây lát, nút áo sơ mi đã bị cô cởi bỏ từng viên.

Tay nhỏ mềm mại cũng không yên phận mà lần mò từng cơ bụng của anh đi xuống dưới, ý đồ muốn cởi bỏ khóa thắt lưng của anh, nhưng mãi không biết cách mở.

“Mẹ nó, ai dạy em như vậy?” Thẩm Như Quy cười mắng một tiếng.

Anh đưa tay kéo Mộ Từ đang dính trên người mình ra, dùng chút sức đẩy cô lùi về phía sau, cả người Mộ Từ trực tiếp ngã xuống giường, tâng lên vài cái, mắt nổi đầy sao.

Không đợi Mộ Từ phản ứng, Thẩm Như Quy đã cúi xuống hôn, đầu gối trái đè ở mép giường, một tay chống bên tai cô, một cái tay khác vuốt ve qua lại trên eo cô, đem cô vây ở trong một tấc vuông.

“Tôi đã không muốn em thì thôi, con mẹ nó em dâʍ đãиɠ cái gì, hửm?” Giọng nói người đàn ông trầm khàn gợi cảm, hơi nóng thổi vào tai làm cô bất giác run rẩy.

Còn không phải bởi vì anh biếи ŧɦái sao!!!!!

“Không… không phải lúc trước anh hỏi tôi còn giữ đồng phục cũ không hay hả?” Mộ Từ quay đầu nhìn trần nhà, mắt chuyển động lia lịa, “Tôi

về nhà bà nội tìm, cũng chỉ còn có bộ này… Tuy hơi chật nhưng miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được...”

Nói thật là ngay cả cô cũng không dám soi gương vì sợ một miếng mặt mũi cũng không giữ được.

“Cái đó… ừm... tôi xấu lắm sao?”

Thẩm Như Quy cười nhẹ.

Rất đẹp, không gì sánh được.

Đẹp đến mức tôi

muốn chết ở trên người em.

Khóe miệng Thẩm Như Quy ngậm cười, nhìn chăm chú vào gương mặt sạch sẽ của cô gái nhỏ, giống như trở lại mười năm trước, một sự chiếm hữu độc đoán đang rít gào trong cơ thể.

Ngón tay với từng khớp xương rõ ràng lướt từ cổ cô lên phía trên, giữ chặt hàm dưới của cô, không cho cô xoay tới xoay lui, cúi đầu, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng của cô.

Khác với sự non nớt bỡ ngỡ của Mộ Từ, nụ hôn của Thẩm Như Quy vừa hung hăng vừa thô lỗ, cho đến khi cô không thở nổi anh mới từ từ nhả ra.

Cổ, xương quai xanh, toàn là vệt nước và dấu vết hồng hồng mờ ám.

“Xấu, chưa thấy ai xấu như em.”

Dươиɠ ѵậŧ cương đến đau mà Thẩm Như Quy cũng không chút nào gấp gáp.

Bởi vì anh luyến tiếc, không muốn nhanh như vậy đã cởi bỏ bộ đồng phục của cô.

“Hừ!” Mộ Từ thẹn quá hóa giận.

Cô ngửa đầu cắn thật mạnh lên đầu vai anh, cắn xong vẫn còn giận, tức đến mức muốn bỏ chạy.

Nhưng một chân cô vừa chạm đất đã bị Thẩm Như Quy nắm lấy cổ tay kéo xuống dưới người anh.

“Ngực không lớn mà tính khí lớn nhỉ.” Thẩm Như Quy cười nhạo.

Từ giọng nói có thể nghe ra là anh đang vui vẻ.

“Anh anh anh…” Mộ Từ run rẩy chỉ vào mặt Thẩm Như Quy, mặt đỏ bừng, “anh” một hồi lâu sau mới nặn ra được một câu, “Chê nhỏ thì đừng có sờ!!”

“Đừng tự ti, em còn có thể phát triển nữa mà, để tôi

sờ cho nó lớn.” Thẩm Như Quy đưa tay kéo áo ra khỏi váy, tay sờ vào phía bên trong, đẩy áσ ɭóŧ lên cao, bắt lấy ngực cô vuốt ve.

Thật ra dáng ngực của Mộ Từ rất đẹp, vừa tròn vừa đầy, cầm rất vừa tay.

Cô kìm lòng không được mà ưỡn người lên, một bên ngực khác vừa vặn đưa đến trước miệng anh, Thẩm Như Quy không chút khách khí ngậm lấy, đầu lưỡi trêu đùa với nụ hoa cách một lớp vải áo mỏng.

“Ưʍ.” Cảm giác ẩm ướt ấm áp cùng với kɧoáı ©ảʍ bên trong cơ thể làm da đầu Mộ Từ tê dại.

Cơ thể cô như tan thành nước, vặn vẹo, cong đầu gối lên cọ vào du͙© vọиɠ của người đàn ông, nhưng cô đã nhanh chóng bị chặn lại, không thể động đậy.

Như là có người cầm một cọng lông vũ khều khều cô.

“Thẩm Như Quy.” Du͙© vọиɠ của cô đang dâng trào, âm thanh của Mộ Từ như cào vào lòng người, lại giống như đang làm nũng, “Chúng ta làm đi mà.”

Người đẹp cầu hoan, Thẩm Như Quy lại bình tĩnh như Thái Sơn, chỉ sủng ái duy nhất đôi gò bồng đào kia thôi, “Làm cái gì?”

Mộ Từ: “…”

Anh muốn giả ngây với cô?

Đừng mà, cứ trực tiếp đâm vào một cái không phải là được hay sao.

“Tôi khó chịu lắm.” Mộ Từ trong lòng chùng xuống, dùng sức trở mình, đẩy ngã người đàn ông, giạng chân ngồi xuống trên người anh.

Một tiếng trống trong lòng làm tinh thần hăng hái thêm, kéo khóa kéo quần tây của anh, đem cây gậy thịt đang cứng đến đỏ tím móc ra ngoài, trên đầu nắm to lớn đã có chất lỏng trong suốt chảy ra.

Thẩm Như Quy, tài đại khí thô.

Tuy rằng Mộ Từ đủ ướt, nhưng muốn hoàn toàn nuốt vào cũng khó khăn.

Nhìn chằm chằm cái cây gậy thịt thô cứng kia làm Mộ Từ nhớ tới lần đầu tiên xé rách đầy đau đớn của cô, không khỏi có chút khϊếp sợ nhưng cũng đã đi đến bước này…

Bà đây tư chất trời sinh, có thể làm!

Mắt nhắm lại, tim đập một nhịp, bày ra tư thế như lên Lương Sơn chịu chết, nhưng mà cô còn chưa kịp làm động tác gì đã bị Thẩm Như Quy ôm eo kéo lên giường, xoay người chặn cô lại.

“Cuối cùng anh có làm hay không! Anh không làm tôi đi tìm người khác!” Mộ Từ kích động, “Cọ tới cọ lui lề mà lề mề có phải đàn ông hay không vậy…”

Thẩm Như Quy mở hai chân của cô ra, hạ thấp eo, dươиɠ ѵậŧ cắm vào hoa huyệt ướt lầy lội.

“... A!” Âm cuối cùng mất kiên nhẫn của cô đã biến thành một tiếng hô.

Cô bị ép ngẩng cao người, ga trải giường ở dưới cơ thể nhăn lại một nhúm.

Thẩm Như Quy kéo cái áo sơ mi nhăn nhúm lẫn với áσ ɭóŧ không ra hình dạng gì của cô xuống, ném trên thảm sàn.

Qυყ đầυ tròn đẩy ra từng lớp thịt chồng chất, nhắm thẳng vào chỗ sâu nhất, làn váy tản ra xung quanh, nơi hai người giao hợp nửa kín nửa hở.

Quần tây của Thẩm Như Quy vẫn còn mặc nguyên, qυầи ɭóŧ ướt đẫm của cô cũng không cởi ra mà bị ép kéo sang một bên, chỗ kết hợp ướt không ra hình dạng.

Ngay cả một giây để thích ứng Thẩm Như Quy cũng không chừa cho cô, bóp chặt eo cô cố định, sau khi đi vào hoàn toàn thì bắt đầu động, rút ra chậm, cắm vào vừa nhanh vừa sâu, tùy ý phát tiết ra du͙© vọиɠ của hai mươi ngày này.

Tiếng nước phụt phụt, hơi thở nặng nhọc, hoạt sắc sinh hương.

“Tìm người khác?”

“…”

Cho dù cách một lớp áo mưa, Mộ Từ cũng cảm nhận được rõ ràng dươиɠ ѵậŧ của đàn ông lại to thêm một size.

“... Nói giỡn nói giỡn, không tìm, không tìm…” Hơi thở bị anh thúc cho không ra hơi, không nhịn được tiếng rêи ɾỉ và tiếng thở dốc.

Thẩm Như Quy cười lạnh, tiếp tục đặt câu hỏi, “Vậy tôi có phải đàn ông hay không?”

“Là là là!” Mộ Từ không ngừng gật đầu, giơ hai tay ôm lại cổ anh, hôn anh lấy lòng, “Tôi sai rồi... Anh nhẹ chút… Căng quá...”

“Con mẹ nó em là cái đồ thiếu bị đâm!” Thẩm Như Quy cắn đôi môi sưng đỏ của cô gái nhỏ,nnụ hôn vừa sâu vừa tàn nhẫn.

Mộ Từ bị kéo lên, lột qυầи ɭóŧ xuống, bị ép thành tư thế quỳ.

Thẩm Như Quy đứng ở mép giường, cởϊ qυầи áo dư thừa trên người, một tay đỡ eo Mộ Từ, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ từ phía sau đưa vào.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, anh nhìn thấy mình đưa lút cán vào dưới làn váy đồng phục của cô, thị giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ cùng với sự thắt chặt của huyệt nhỏ, đè ép kɧoáı ©ảʍ đã bị chôn vùi mười năm trong cơ thể của anh, như con thú dữ đập phá l*иg giam.

Chỗ mẫn cảm nhất bị chăm sóc một cách quá đà, kɧoáı ©ảʍ tích lũy làm cho xương cốt của Mộ Từ cũng muốn tan rã.

Sau khi bị đưa lêи đỉиɦ triều, thân mình cô run rẩy nhạy cảm, âm thanh mang theo tiếng nức nở nhưng mà tốc độ thọc vào rút ra của Thẩm Như Quy cũng không giảm chút nào, thậm chí còn bẻ mặt cô lại để hôn.

“Tôi là ai?”

“… Thẩm Như Quy.”

Một đêm triền miên dài đằng đẵng, làn váy đồng phục không ngừng lay động.