Xuyên Nhanh: Tiết Tháo Ở Đâu

Quyển 5 - Chương 24: Sư thúc không biết xấu hổ

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

"... Người đi qua bên kia một chút có được hay không?"

“Nơi này lớn như vậy, đệm chăn lại không đủ, ta dịch thêm chút sẽ hở ra ngoài, sẽ cảm lạnh."

"Nói bậy! Bên kia rõ ràng còn một khoảng lớn như vậy!"

"Ta lạnh, muốn ở sát bên nàng mới thấy ấm áp."

"Võ công của người là luyện cho có à? Trưởng lão của Xích Dương tông mà còn kêu lạnh, nói ra có tin người ta cười đến rụng răng hay không!"

"Ta sắp sửa không còn là trưởng lão rồi, muốn cười thì cứ để họ cười đi.”

"Hình Thiếu Ngôn! Người, Người đừng sờ loạn..."

"Ta không sờ, ta chỉ muốn ôm nàng một cái."

"Đồ vô lại, tay của người đang hướng về chỗ nào đấy..."

"Vợ nhỏ, trên người nàng thật là trơn trượt."

"Hình Thiếu Ngôn. . ."

"Vợ nhỏ, ngực nàng sao lại mềm mại như thế..."

Trong chăn, Hình Thiếu Ngôn giống như con bạch tuộc chặt chẽ ôm Hạ Như Yên vào trong ngực, hắn ngậm vành tai như châu tròn ngọc sáng của nữ hài nhi nhẹ nhàng mυ'ŧ, tay đã mò vào trong áo, bàn tay to lớn thô ráp nắm bầu ngọc nhũ no đủ vểnh cao của nàng đầy tay, dùng hai ngón tay xoa nắn hai viên đậu đỏ trên đỉnh. Hạ Như Yên bị hắn vân vê đến độ trực tiếp thở dốc, nàng đẩy cánh tay của nam nhân ra nhưng chỉ uổng công vô ích. Một bàn tay của Hình Thiếu Ngôn đùa nghịch bầu vυ' của mình, một bàn tay đã luồn vào lưng quần tiến tới dưới hoa huyệt nho nhỏ bên dưới nàng dò xét.

"Yên nhi lại chảy nước rồi, còn nói là không phải muốn sư thúc sao?"

Hình Thiếu Ngôn vốn đã hơi thô lỗ, vừa khai trai xong bây giờ thực không biết cái gì là xấu hổ nữa, mặt mũi đều ném cả ra ngoài, Hạ Như Yên bị hắn nói cho hai gò má nóng lên, chân đạp ra sau, trong miệng nhỏ giọng mắng: "Hình Thiếu Ngôn! Người có thấy xấu hổ hay không hả?"

"Ha ha ha, mặt mũi nào có quan trọng bằng vợ cơ chứ?"

Hình Thiếu Ngôn vừa nói vừa nắm âm đế nhỏ, thân thể Hạ Như Yên chợt run lên, sau đó liền mềm nhũn nằm trong ngực của nam nhân, ngón tay của hắn vừa thô lại ráp, đầu tiên hắn tóm chặt cái viên đậu đỏ kia xoa đến nửa ngày, mãi đến tận khi nàng tiết ra chút mật dịch liền men theo mật ngọt chọc vào bên trong huyệt nhỏ, lòng bàn tay thô to kia vuốt nhẹ ở trên lớp thịt non mềm mại, khiến Hạ Như Yên liên tục kêu lên yêu kiều, bên trong cứ ứa ra càng lúc càng nhiều nước, rất nhanh, nơi giữa hai chân đã vô cùng ẩm ướt, bên trong tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠.

"Ưʍ. . . Hình, Hình Thiếu Ngôn. . . Đừng, đừng sờ chỗ ấy. . . Ư..."

Lúc này một chân của Hạ Như Yên bị nam nhân gác ở trên đầu gối của hắn, nơi giữa hai chân mở rộng, một bàn tay của hắn chỉ mải chọc vào bên trong, phát ra những tiếng nước òm ọp òm ọp, không biết từ lúc nào cái thứ to lớn kia đã bị hắn thả ra ngoài, đang chầm chậm vuốt nhẹ phía sau bờ mông nàng, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến cho Hạ Như Yên không khỏi cổ họng phát khô, chỉ cảm thấy nơi thứ kia dán vào da thịt nóng như thiêu như đốt.

Vóc dáng của Hạ Như Yên nhỏ nhắn mềm mại, huyệt nhỏ cũng vô cùng căng chặt nhỏ hẹp, lúc này bị một ngón tay của Hình Thiếu Ngôn chọc vào bên trong đã có chút cảm giác trướng trướng, cũng không biết tại sao nhưng nàng vẫn luôn cảm thấy ngứa ngáy cùng trống vắng, muốn. . . Muốn để cây gậy to lớn đang không ngừng quấy rầy phía sau nàng vọt vào lấp kín thân thể của nàng. Hạ Như Yên cắn môi, khó nhịn uốn éo bờ mông, không tự giác lùi ra sau, huyệt nhỏ của nàng co bóp hai lần như đang gặm cắn ngón tay bên trong, hô hấp của nam nhân trong nháy mắt trở nên ồ ồ, hắn rút ngón tay ra đem mật dịch đầy tay bôi lên thân côn ŧᏂịŧ của mình, sau đó nắm chặt thân côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cá miệng nhỏ chậm rãi nhét vào.

"Ưʍ. . . To quá..."

Hạ Như Yên nhẹ giọng yêu kiều, mềm mại hừ hừ, Hình Thiếu Ngôn ngậm một đoạn da nhỏ trên gáy của nàng mυ'ŧ vào liếʍ hôn, mông nhỏ chầm chậm di động, vật tráng kiện kia liền hoàn toàn đi vào bên trong hoa huyệt của nàng. Hai lớp thịt béo mập chỗ miệng huyệt lúc này đã bị kẹp căng đến mức thay đổi hình dạng, cửa động hiện ra ánh nước óng ánh, cự vật vào được một nửa lại từ từ lui ra, sau đó lại thẳng tiến vào bên trong, sau mấy lần rốt cục càng vào càng sâu, miệng nhỏ của Hạ Như Yên kiều suyễn rêи ɾỉ, huyệt nhỏ đã sớm không cách nào khắc chế căng chặt.

Vật kia của Hình Thiếu Ngôn quá to lớn, cho dù không đi vào toàn bộ côn ŧᏂịŧ cũng vẫn khiến Hạ Như Yên chạm tới một lần cao trào, gò má của nàng ửng hồng, nằm nghiêng ở trên đệm giường, nơi giữa hai chân mở rộng ra, bên trong là một cây dương cụ dữ tợn đang không ngừng thọc vào rút ra, nam nhân vừa bắt nạt nàng vừa nắm chặt bầu ngực của nàng thưởng thức, lòng bàn tay thô ráp không ngừng nghiền ép nhũ hoa nhỏ bé đã bị đùa giỡn đến đỏ bừng, hai nơi mẫn cảm đồng thời bị chiếm cứ, khiến cho Hạ Như Yên gần như muốn khóc lên.

"Yên nhi, Yên nhi, sao của nàng lại căng chặt như thế? Nàng xem, nàng nhỏ như thế, nơi kia lại càng nhỏ hơn, nếu như bị sư thúc làm đến hỏng thì phải làm sao bây giờ?"

Hình Thiếu Ngôn luồn đầu lưỡi vào liếʍ láp tai nàng, trong tiếng la run rẩy của nàng tăng nhanh tốc độ thọc vào rút ra, hắn không chỉ nhét toàn bộ cả cây dươиɠ ѵậŧ vào trong hoa huyệt mà còn đẩy qυყ đầυ khổng lồ chạm sâu vào trong, không bỏ qua cả cánh cửa tử ©υиɠ kiều nộn.

"Ô ư ~ sư, sư thúc. . . Đừng. . . Bên trong không được..."

Tiểu cô nương mắt ngân ngấn lệ, run rẩy xin người nam nhân tha cho mình, âm thanh mềm mại cùng giọng điệu sợ hãi khiến cho du͙© vọиɠ của Hình Thiếu Ngôn không khỏi lại lớn hơn một vòng, hắn tóm lấy cái chân thon dài của nàng nhấc lên càng cao hơn, khiến cho hoa huyệt càng thêm rộng mở. huyệt nhỏ vốn có màu hồng nhạt lúc này đã biến thành màu hồng kiều diễm, nó vất vả phun ra nuốt vào cự vật ở giữa, một cái co rụt lại không ngừng ứa nước ra bên ngoài, cái miệng nhỏ kia vừa nhúc nhích vừa run lẩy bẩy, có thể thấy được đã là bị bắt nạt vô cùng tàn nhẫn. Hình Thiếu Ngôn dùng sức, va chạm vào cánh cửa nơi sâu xa của mật huyệt, hắn không biết đó là cái gì, nhưng mỗi khi hắn đυ.ng vào tiểu nha đầu sẽ run lên càng lợi hại, cái dáng vẻ thút tha thút thít kia của nàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắn đến độ khiến hắn như muốn mất đi lý trí, chỉ hận không thể đặt nàng ở dưới thân làm đến tận cùng.

"Sư thúc. . . Không được. . . Ô ô ô..."

"Rõ ràng là trong cái miệng nhỏ này của Yên nhi quá hấp dẫn, không thể trách sư thúc được."

Dù cho Hạ Như Yên có phản kháng xin tha ra làm sao, nam nhân vẫn phá tan cánh cửa nhỏ bí ẩn nhất kia, bên trong cái miệng nhỏ cực kỳ kiều nộn kia hiếu kỳ gặm cắn tên to xác mới xông tới một hồi, bỗng nhiên cả người Hình Thiếu Ngôn giật mình một cái, tinh hoa đầy bụng nhất thời phá cửa xông ra, khiến cái miệng nhỏ căng chặt tràn đầy không nhịn được.

Đầu óc Hạ Như Yên trong nháy mắt trống không, nàng trợn mắt lặng lẽ hét lên, sau đó liền cảm thấy có một chất lỏng nóng bỏng cuồn cuộn không dứt tràn ngập trong cơ thể mình, dòng chảy nóng bỏng hung hăng tràn vào cơ thể nàng, hai mắt thất thần nằm gọn trong l*иg ngực Hình Thiếu Ngôn.

Hình Thiếu Ngôn ôm tiểu cô nương, ồ ồ thở dốc, hắn chẳng thể nghĩ tới trong cái miệng nhỏ của nữ nhân phía dưới còn có một cái miệng khác, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ kia làm hắn trong lúc nhất thời không nắm giữ nổi, còn chưa kịp tinh tế cảm nhận đã phóng thích hết ra ngoài.

Hắn đặt Hạ Như Yên còn chưa lấy lại được tinh thần lên phía trên, bản thân mình thì phủ ở trên người nàng vừa hôn vừa sờ, vòng eo tinh tráng của nam nhân chen giữa đôi chân ngọc của nàng, khiến cho hai chân nàng không đóng lại được.

"Yên nhi. . . Thơm quá..."

Hình Thiếu Ngôn liếʍ hôn cổ tiểu cô nương, hơi thở cực nóng phun ở trên da thịt khiến nàng không ngừng tê dại, Hạ Như Yên bị hắn hôn đến cả người ngứa ngáy, rầm rì uốn éo muốn tránh né sự quấy rầy của hắn. Nhưng giờ khắc này cả Người nàng đều bị cái tên háo sắc này đặt ở dưới thân, vốn đang muốn trốn tránh động tác của Hình Thiểu Ngôn ở nơi đó liền không hiểu sao lại biến thành dục cự còn nghênh, hắn vừa ngậm miệng nhỏ của nàng, vừa đẩy dươиɠ ѵậŧ to lớn vào sâu hơn nơi cửa hoa huyệt, hơi khàn giọng hỏi :” Yên nhi, ta tặng cho nàng một thanh kiếm nhé?”

(*) dục cự còn nghênh 欲拒还迎 : bên ngoài từ chối nhưng vẫn ngầm chấp nhận

"Ư ~ kiếm, kiếm cái gì mà kiếm?” Môi Hạ Như Yên bị hắn ngậm lấy, chỉ có thể hàm hồ đáp lại.

"Ha ha ha, chính là. . . Cái này..."

Lúc này, Hình Thiếu Ngôn đã tìm đúng lối vào, nương theo dịch mật sền sệt chọc vào bên trong, hắn chẳng chút xấu hổ nói với tiểu cô nương: "Một thanh kiếm độc nhất vô nhị trên đời này, thanh kiếm chỉ có một mình Yên nhi có thể sử dụng, có được không?"

Nói xong, hắn lập tức cắm sâu thanh kiếm kia vào bên trong, Hạ Như Yên suýt chút nữa không hít thở được, dưới sự chinh phạt của nam nhân nàng rất nhanh trầm luân trong cơn sóng tình, hoàn toàn bị du͙© vọиɠ khống chế, nàng nũng nịu nổi giận mắng: "Không biết xấu hổ! Ai, ai thích thanh kiếm này của người!?"

————————————————————————————————————————

Hình Thiểu Ngôn (mặt đỏ, nhỏ giọng ) : Ta là kiếm, nàng là sao.

Hạ Như Yên: Ta sẽ bẻ luôn thanh kiếm này của ngươi!