Xuyên Nhanh: Tiết Tháo Ở Đâu

Quyển 4 - Chương 6: Chiếm làm của riêng (h)

Chương 6: Chiếm làm của riêng (H)

Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

"Nghê..."

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng đã bị buộc phải nuốt trở về, bờ môi ấm áp mềm mại của hắn nhẹ nhàng bao phủ lấy cô, dán lên phía trên chậm rãi âu yếm, sau đó thả ra, rồi lại áp đến, thả ra, rồi lại áp đến, cứ cắn lấy miệng cô tựa như chuồn chuồn lướt nước.

"Hạ Như Yên. . ."

Anh nỉ non tên cô, ngậm lấy cánh môi của cô nhẹ nhàng mυ'ŧ vào, môi cô vừa mềm mại lại vừa có tính đàn hồi, giống y như một viên thạch... À không, so với thạch còn ngon miệng hơn...

Chỉ chốc lát sau, Nghê Ám dường như đã mê đắm cảm giác này, lại duỗi đầu lưỡi ra liếʍ tới liếʍ lui trên môi cô, sau đó men theo bờ môi như cánh hoa của cô liên tục miêu tả hình dạng của chúng, trong đầu Hạ Như Yên hoàn toàn trống rỗng, theo bản năng mà mở miệng muốn ngăn cản anh, nhưng vừa khóe lại khiến cho đầu lưỡi của anh có cơ hội chui vào.

Anh hôn cô thật chậm, thưởng thức mùi vị thơm ngọt trong miệng cô từng chút một, đầu lưỡi vô cùng si mê quấn lấy cô, Hạ Như Yên bị anh ôm vào trong lòng, cặρ √υ' mềm mại áp sát lên l*иg ngực của anh. Nhiệt độ trên cơ thể anh xuyên qua lớp quần áo truyền tới trên người cô, khiến cho cô cảm thấy khô nóng không thể giải thích được.

Nghê Ám hôn vô cùng chậm, cũng hết sức dịu dàng, nên cho dù anh rất không lưu loát, vẫn không làm cho cô cảm thấy khó chịu. Hạ Như Yên bị hôn đến mơ mơ màng màng, ngay cả bản thân bị anh ôm lên giường lúc nào cũng không hay biết. Nghê Ám vừa hôn cô, vừa cởi cúc quần áo của cô ra, đưa tay luồn vào trong rồi nắm chặt lấy quả đồi trắng mịn chắc nịch kia.

Bộ ngực của Hạ Như Yên không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể để cho anh nắm hết bằng một tay, anh chơi đùa đôi gò trắng nõn như ngọc của cô, lòng bàn tay còn vô ý quét qua đầṳ ѵú mềm mại.

"Ô..."

Hạ Như Yên phát ra một tiếng yêu kiều từ kẽ hở khi răng môi hai người đang quấn quýt, con ngươi của cô phủ đầy một tầng hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đỏ bừng. Dường như nhận ra được điều này, bàn tay của Nghê Ám lại trượt qua ngực cô mấy lần, dùng ngón trỏ và ngón cái kẹp lấy đầu núʍ ѵú nho nhỏ của cô, bắt đầu xoa nắn liên tục, thân thể Hạ Như Yên run lên, vặn vẹo muốn thoát khỏi sự trói buộc của anh.

Đã đạt đến mức độ này, Nghê Ám làm sao có thể buông tha cho cô? Nụ hôn của anh chợt bắt đầu trở nên mạnh mẽ hơn, tập kích miệng của Hạ Như Yên như một trận mưa giông gió bão. Anh nhanh chóng cởi bỏ ràng buộc trên người hai người, đợi đến khi đôi môi của Hạ Như Yên được tự do một lần nữa, hai người đã trần trụi ôm nhau.

"Nghê, Nghê Ám!"

Hạ Như Yên sợ đến nỗi đưa tay đẩy anh ra, nhưng lại bị anh bắt được, ấn hai tay xuống giường, môi anh di chuyển một đường từ gò má xuống tới cổ cô, đầu lưỡi lưu lại một vết tích ướŧ áŧ trên cái cổ mảnh khảnh của cô.

Cơ thể Hạ Như Yên lập tức trở nên mềm nhũn, trong miệng phát ra một tiếng trầm thấp yêu kiều, anh rất nhanh đã đến ngực cô, miệng ngậm lấy một bên đầṳ ѵú nhỏ xinh nhấm nháp đùa giỡn. Bộ ngực của cô chắc nịch mà vểnh cao, cho dù nằm ngửa cũng vẫn đứng thẳng như hai ngọn măng nhọn, hai vυ' thơm thơm mềm mềm, đầṳ ѵú non nớt nhẵn mịn ngon miệng, khiến cho Nghê Ám cảm thấy thứ này cũng ngon như đôi môi của cô.

Hạ Như Yên bây giờ đã hoàn toàn không còn tâm tư phản kháng, cô không tự chủ ưỡn cao nửa thân trên, đưa cặp ngọc nhũ xinh đẹp vào bên trong miệng của anh. Nghê Ám gặm mυ'ŧ hai đầṳ ѵú đến vừa đỏ vừa sưng, dòng điện tê dại thuận theo môi lưỡi anh truyền ra, làm nơi bí mật giữa hai chân Hạ Như Yên mơ hồ có chút ẩm ướt.

"Nghê, Nghê Ám... Không cần..."

Hạ Như Yên thở gấp đẩy bả vai anh ra, nhưng khi vừa chạm được đến vai người đàn ông ấy thì lại yếu ớt khoát lên phía trên, không hề giống như khước từ mà ngược lại là đang mời gọi. Người đàn ông vừa mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú cô, vừa đưa tay dò vào nơi bí mật giữa hai chân Hạ Như Yên, bàn tay chỉ cảm thấy ẩm ướt và trơn trượt, hai mép thịt phì nộn mềm mại cắn lấy ngón tay anh vào bên trong, Nghê Ám vuốt ve qua lại khe thịt nhỏ, đầu ngón tay rất nhanh đã tìm thấy một viên thịt nhỏ nhẵn mịn hơi lồi ra.

Đây là gì? Nghê Ám tò mò ngắt một cái, cơ thể cô lập tức cứng đờ, anh tiếp tục ấn niết, Hạ Như Yên lập tức đá loạn hai chân yêu kiều rên lên một tiếng.

"Nghê, Nghê Ám, đừng có chơi đùa chỗ ấy... Ừm. . . Ừm a~~ đừng có làm a..."

Cô càng nói không cần, Nghê Ám lại càng thích thú, anh dùng ngón giữa và ngón trỏ kẹp lấy hạt đậu nho nhỏ non nớt, dùng sức vân vê chơi đùa, thỉnh thoảng còn dùng móng tay nhẹ nhàng véo trên đó một cái, Hạ Như Yên bị anh ngắt trực tiếp phát run, đôi chân đạp loạn gào khóc: "Không cần... Không cần làm... Ừm... Ừm a... a ------"

Cô thét chói tai đồng thời cơ thể trong nháy mắt trở nên căng thẳng, vài giây sau đó lại xụi lơ một lần nữa, mật huyệt nho nhỏ mà lại phun ra một ngụm lớn dịch thể, theo cái mông nhỏ chảy xuống phía dưới.

Nhìn đôi mắt quyến rũ như tơ sau khi cô đạt cao trào, Nghê Ám không nhịn được lại lần nữa cúi người xuống, ngậm lấy núʍ ѵú của cô vừa mυ'ŧ vừa gặm, dùng bộ phận đã cứng như sắt đâm lung tung vào nơi bí mật giữa hai chân cô, đến nỗi Hạ Như Yên lại bắt đầu run rẩy.

"Ừm... Anh, anh thả tôi ra... Ừm ~~~"

Hạ Như Yên bị anh quấn vào như thế, thân thể càng thêm mềm nhũn, chút cảm giác ngưa ngứa bên trong mật huyệt của bản thân dâng lên, vật kia của Nghê Ám vừa cứng lại vừa nóng, tuy cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được kích thước của nó, thứ kia cứ đâm tới đâm lui xung quanh miệng huyệt của cô, đâm đâm một lúc, qυყ đầυ đã dần dần lõm vào trong miệng huyệt.

Nghê Ám ôm lấy cô, phần hông dùng lực, đẩy côn ŧᏂịŧ một phát đi vào trong, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy vừa căng vừa chua xót, còn có chút đau, cô muốn tránh đi, lại không thể động đậy, cơ thể người đàn ông chen vào giữa hai chân cô, dươиɠ ѵậŧ thô to thuận theo mật dịch từng tấc từng tấc đẩy vào.

"A... Đau..."

Hạ Như Yên cau mày đẩy anh, trong mắt lấp lánh

ánh nước, Nghê Ám ngẩn người, lại cúi người hôn cô, thân dưới hơi lui về phía sau một chút rồi lại tiếp tục tiến vào trong.

"Còn đau không?"

Nghê Ám nhẹ giọng hỏi, vật dưới thân đã vào được một phần ba, anh lập tức dừng lại, bắt đầu chậm rãi rút ra cắm vào, mật huyệt của cô vừa ẩm ướt vừa mềm mại, cắn lấy anh thật chặt, nếu như không phải anh có tự chủ rất kinh người, thì đã sớm không chịu nổi thừa thế xông lên. Thế nhưng cái huyệt nhỏ của cô thật sự nhỏ, anh cũng sợ làm cô bị thương, chỉ có thể đè tính khí của mình xuống, từ từ đi sâu vào trong từng chút một.

Đôi mắt xinh đẹp của Hạ Như Yên hơi rưng rưng nằm dưới cơ thể anh, hai châm mở rộng, nơi giữa hai chân có một vật thô to đang chầm chậm ra vào, cô yêu kiều khóc nức nở, huyệt nhỏ cũng co rút lại chống cự dị vật tiến vào.

Nghê Ám đạt đến nhẫn nại, nhiều lần ra vào làm côn ŧᏂịŧ càng đi vào sâu bên trong, mãi đến tận khi đi vào hơn phân nửa, anh rốt cuộc không kiềm chế nổi, tốc độ đâm rút càng tăng nhanh.

"A -- anh... Ô... Ưm a... Nghê Ám, anh, anh nhẹ một chút..."

Hạ Như Yên bị anh làm đến run lẩy bẩy, thút tha thút thít muốn anh nhẹ chút, nhưng trong thời điểm này, làm sao nhẹ lại chút đây? Nghê Ám vừa làm âʍ ɦộ nho nhỏ non nớt của cô, vừa nâng mông cô đặt lên eo mình, đây vẫn là lần đầu anh được nếm trải cảm giác này, bên trong mật huyệt phì nộn tựa như bày ra ngàn vạn cái miệng nhỏ đang hôn lấy côn ŧᏂịŧ của anh, từng thớ thịt quyến rũ sít sao dây dưa anh, giống như muốn kéo anh vào trong lại vừa giống như muốn đẩy anh ra bên ngoài, thân cây cọ sát vào nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nơi sâu nhất bên trong cơ thể cô trở nên run rẩy.

"Hạ Như Yên. . . Bên trong em thật chặt..."

Nghê Ám cắn răng, một tay chống trên giường, anh cúi đầu nhìn cô, trong cơn ngươi tràn đầy tìиɧ ɖu͙©, thắt lưng anh không ngừng chuyển động, những tiếng nước phát ra trong lúc dươиɠ ѵậŧ rút ra cắm vào, hai mắt Hạ Như Yên đẫm lệ nhìn anh, cái miệng nhỏ ngoại trừ thở dốc thì không nói ra được bất kỳ từ ngữ nào.

Đau đớn lúc đầu qua đi, hiện tại Hạ Như Yên chỉ cảm thấy bên trong huyệt nhỏ vừa sưng vừa tê, dươиɠ ѵậŧ to lớn của người đàn ông nhét đến chỉ còn mỗi phần gốc rễ ở bên ngoài, dường như cô có thể cảm giác được cái đầu trên cuộn tròn với chi chít những đường gân xanh đang mài vào bên trong âʍ đa͙σ ra sao. Loại niềm vui ngây ngất nhưng đau đớn đến thấu xương phát ra từ nơi hai người giao hợp, bụng dưới của cô vừa trướng vừa tê, mỗi một tế bào trên cơ thể đều rung theo động tác của người đàn ông đó.

Lần đầu tiên của Nghê Ám kéo dài khác thường, anh làm được một lúc lại ôm lấy Hạ Như Yên, để cho cô vòng tay qua cổ mình, nâng cái mông nhỏ của cô, ngồi xổm ở trên giường giao hoan. Hạ Như Yên cảm thấy bản thân sắp bị ngạt thở, cao trào liên tiếp làm cho cô đáp ứng không xuể, nước da^ʍ do bị người đàn ông đâm vào bắn ra tứ phía, còn trượt theo mông cô chảy xuống dưới.

"Nghê Ám. . . Nghê Ám. . . Không được... Ô... Sắp hỏng rồi..."

Hạ Như Yên thấp giọng thút thít, đôi chân mảnh khảnh run lên, cơ thể này vẫn là lần đầu, sao có thể chống lại được kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình ái như vậy?

"Sắp xong rồi, Tiểu Yên, sắp xong..."

Chẳng biết lúc nào, xưng hô của anh đối với Hạ Như Yên đã từ tên đổi thành Tiểu Yên, anh hôn gương mặt cô say đắm, hai tay và bên dưới không ngừng phát lực, dứt khoát làm cho cô muốn khóc cũng khóc không được.

Gần nửa giờ sau, Nghê Ám cũng chịu bắn ra thứ tinh hoa nhất của đời người, anh giữ chặt cặp mông của Hạ Như Yên, mạnh mẽ chặn lấy hoa huyệt nhỏ của cô, bắn dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực vào trong nơi sâu nhất.

Mặt Hạ Như Yên ướt đẫm nước mắt, đôi mắt khóc để đỏ ửng, mềm nhũn nằm trong l*иg ngực của anh, miệng nhỏ không ngừng thở hổn hển. Nghê Ám cũng không rút vật kia ra, cứ như vậy ôm cô đắp chăn lên, nhẹ nhàng cọ cọ đỉnh đầu cô, trong lòng là cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Ngày hôm qua nhìn thấy cô thoi thóp nằm trên mặt đất, một người vẫn luôn sắt đá như anh không biết sao lại sinh ra loại cảm giác đặc biệt, ngoại lệ cứu cô về, mà khi anh và cô mở to hai mắt đối mặt với nhau, ngay thức khắc anh đã quyết định nhất định phải làm cho cô trở thành của anh.

Nói cái gì cô không gϊếŧ zombie sẽ lập tức đuổi cô, chẳng qua chỉ là hù dọa người, anh nghĩ, cô không có sức chiến đấu cũng không sao, anh có thể chia cho cô phần vật tư của bản thân, dù sao thì anh vốn đã gϊếŧ nhiều hơn những người khác.

Hai mươi ba năm qua anh chưa từng sinh ra hứng thú đối với người nào, nhưng chỉ một chút đã nhận định cô thuộc về mình, nhớ tới có phần điên cuồng, nhưng khi anh ôm cô vào trong ngực, anh lại càng thêm xác định ý nghĩ của mình hết sức chính xác.

Sau khi thỏa mãn Nghê Ám lại có một chút tiếc hận, tại sao mình không gặp được cô sớm một chút chứ? Như vậy trong sinh mệnh của cô sẽ không có hình bóng của người đàn ông khác. Anh nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng trơn bóng lộ ra của cô, ngực dâng lên ý chiếm hữu chưa từng có, việc đã xảy ra chỉ có thể quên đi, nhưng sau này tất cả những thứ về cô đều phải thuộc về anh, Nghê Ám rủ mắt, trong con ngươi lộ ra một tia sáng không thể tránh khỏi.

——————————————————————————————

Lần này nhanh rồi nhé!!! Tôi nhất định khiến cho các bạn thấy đạo đức nghề nghiệp của một tác giả H văn như tôi!!!