Trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, nhưng nhiệt độ cơ thể hai người trên giường còn nóng hơn gấp mấy lần, thiếu nữ vạt áo mở rộng lộ ra hai bầu vυ' trắng đầy đặn, làn váy bị đẩy lên cao đến tận bên hông, nàng dạng chân trên người đàn ông, nửa thân dưới trần trụi đang để ở chỗ ngẩng cao giữa hai chân hắn.
Miệng huyệt mềm mại đầy đặn lộ ra đẫm nước sáng loáng, rụt rè ngậm lấy qυყ đầυ to lớn kia, xuân dịch sềnh sệch trong nháy mắt đã nhiễm ướt đỉnh qυყ đầυ, khiến cho việc tiến vào không khó khăn như trước. Thiếu nữ lắc mông ngồi xuống, miệng huyệt đói khát không chịu nổi mυ'ŧ đầu của dươиɠ ѵậŧ vào, cảm xúc mềm mại trắng nõn này khiến cho Giải Vanh gần như muốn phát điên, nhưng hắn chẳng thể làm gì được, chỉ có thể thực sự đợi thiếu nữ ăn hết toàn bộ của hắn.
Thịt mềm vô số bắt đầu quấn quýt lấy nhau, nơi gồ lên nho nhỏ bên trong giống như gãi ngứa trêu chọc linh khẩu, mùi vị mất hồn đã lâu không gặp này không chỉ mang đến vui sướиɠ về mặt thân thể cho người đàn ông, mà còn vỗ về và thỏa mãn về mặt tâm hồn. Không, cũng chưa thể nói là thỏa mãn được, miệng ngọc non mềm này khó khăn lắm mới nuốt được một phần ba chỗ sưng to của hắn vào, bộ phận lộ ở bên ngoài vội vã không nhịn được muốn ngay lập tức chôn vào cảm nhận niềm vui sướиɠ vô tận kia.
"Ừm... To quá..."
Mày ngài của Hạ Như Yên nhíu lại, mật huyệt đã lâu không khai thác chặt chẽ lại nhạy cảm, mới ăn được một chút vào trong đã tê dại đến mức gần như bỏ kiếm đầu hàng, nàng mạnh mẽ vững vàng ổn định tinh thần, xoay eo nhét từng tấc từng tấc tính khí khổng lồ vào trong thân thể mình. Có điều chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, toàn thân nàng đã mồ hôi, miệng nhỏ lại oán trách không ngừng: "Không có việc gì thì to đến mức này để làm gì chứ hả?"
Người đàn ông nhếch mép cười một tiếng: "Không to thì có thể khiến nàng thoải mái được sao?" Cũng không đợi nàng trả lời, hắn vươn tay ôm chặt cái mông nhỏ mượt mà nhấn xuống một cái.
"A!" Hạ Như Yên mở to hai mắt kinh ngạc kêu lên, hoa huyệt mềm mại ngay lập tức nuốt sống cây côn ŧᏂịŧ nóng bỏng kia, gần như trong nháy mắt nàng đã đạt đến cao trào, dâʍ ɖị©ɧ rót lêи đỉиɦ đầu côn ŧᏂịŧ, khiến người đàn ông bị nóng đến mức suýt nữa ra luôn.
"Ngươi, tại sao ngươi không nói một tiếng đã..." Thiếu nữ vừa trải qua cao trào đôi mắt đẹp đầy ý xuân, quyến rũ động lòng người, ngay cả muốn lườm cũng không có chút lực sát thương nào, ngược lại quyến rũ đến mức du͙© vọиɠ của người đàn ông lại to thêm một vòng.
Cảm giác được sự khác biệt trong cơ thể, Hạ Như Yên tức giận đến mức nhéo mạnh lên ngực hắn: "Không biết xấu hổ!" Không chậm chạp thêm nữa, nhẹ nhàng nâng mông nhỏ lên bắt đầu vuốt ve từ trên xuống dưới.
Từ góc độ của Giải Vanh có thể nhìn thấy rõ hoa huyệt mềm mại này đã bị nơi khổng lồ của hắn đâm chọc đến mức thay đổi hình dạng, hai mảnh thịt trai đầy đặn run rẩy nhẹ nhàng mυ'ŧ thân gậy của hắn, miệng huyệt dùng hết sức phun ra nuốt vào gậy thịt, mỗi một lần cắm vào đều mang theo dâʍ ɖị©ɧ trắng tinh thơm ngào ngạt, nhuộm chỗ giao hợp của hai người ẩm ướt đến mức không chịu nổi.
"Ôi... Sâu quá..." Cô gái nhỏ nũng nịu oán giận, sắc mặt lại mê hoặc đến say lòng người, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp có một không hai, người đàn ông nhìn thấy vậy hận vết thương của mình không thể khỏi ngay lập tức, hận không thể đè nàng xuống dưới thân mình làm cho thật sảng khoái đầm đìa.
Hạ Như Yên bị ánh mắt như sói của người đàn ông nhìn chăm chú đến mức hơi sợ hãi, lại nhéo mạnh lên ngực hắn một cái nói: "Nhìn ta như vậy làm gì chứ..."
Giọng nói nũng nịu, có thể mềm cả khớp xương người ta. Giải Vanh nâng tay lên nắm chặt hai đầṳ ѵú run rẩy của nàng nhẹ nhàng xoa nắn, nói giọng khàn khàn: "Yên Nhi, nàng thật đẹp."
Gương mặt của Hạ Như Yên vốn đã đỏ bừng, nghe vậy lại càng hồng hơn nữa, giận dữ lườm hắn một cái, tăng nhanh tốc độ nhấp nhô.
Trong lúc nhất thời trong phòng chỉ còn âm thanh thân thể va chạm và tiếng rêи ɾỉ nũng nịu của người phụ nữ, thỉnh thoảng còn chen vào mấy tiếng kêu rên kiềm chế của đàn ông, khiến ám vệ canh chừng ngoài căn phòng cũng không nhịn được mặt đỏ tim đập, thầm nói chủ nhân thật là lợi hại, còn nằm trên giường mà đã có thể làm loại chuyện này rồi, vô cùng khâm phục.
May mà Giải Vanh mới được trải qua lần đầu cách đây không lâu, lại vì bị thương nên thể lực không chống đỡ được, chưa đến nửa tiếng đồng hồ đã bỏ vũ khí đầu hàng, thứ trắng đυ.c nóng bỏng phun vào sâu trong lối ngọc, khiến Hạ Như Yên bị nóng đến mức run rẩy. Nàng mềm mại ngã lên người Giải Vanh, vừa thở dốc được hai hơi lại đột nhiên nhớ đến vết thương trên bụng hắn, vội vàng bò dậy, lại bị người đàn ông đè lại.
"Đừng ngại, không đè lên miệng vết thương." Giải Vanh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc nàng, hắn không nói cho nàng biết thật ra miệng vết thương đã không còn đau nữa từ lâu rồi, chẳng qua Tùy An nói thương tổn bên trong còn chưa khỏe lại, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi một tháng, một tháng thì một tháng thôi, chỉ cần có nàng ở bên cạnh, bao lâu hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Hạ Như Yên im lặng nằm úp sấp được một lát, đợi đến khi thể lực khôi phục mới đẩy hắn nói: "Được rồi, ta muốn đứng dậy..."
Giọng nói của thiếu nữ ngây thơ mềm mại, mang theo một chút khàn khàn sau khi làʍ t̠ìиɦ, cổ họng người đàn ông giật giật, nửa thân dưới gần như trong nháy mắt không thể kiềm chế được ngẩng đầu lên. Ý thức được thay đổi trong cơ thể, Hạ Như Yên tức giận đến mức hung dữ cắn hắn một cái, xoay người xuống giường liền mạch lưu loát, không để cho người đàn ông có chút cơ hội nào để đùa giỡn lưu manh.
Giải Vanh tiếc nuối nhìn người đẹp đang sửa sang lại quần áo bên cạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy vết thương kia vẫn nên khỏe lại sớm một chút mới được. Hạ Như Yên mặc quần áo xong, đắp chăn cho Giải Vanh, nhéo nhéo mặt hắn nói: "Ngươi ngủ đi, ta về phòng nghỉ ngơi."
Người đàn ông nhếch miệng mỉm cười, rõ ràng vô cùng hưởng thụ động tác rất thân thiết tự nhiên kia của nàng, nắm lại tay nàng hôn một cái nói: "Được, ngày mai gặp."