CHƯƠNG 19: LẦN SAU SẼ PHÓNG TRONG NGƯỜI EM (H)
Từ bầu ngực sữa, men theo chiếc bụng bằng phẳng, Trần Dật hôn dọc xuống, đến tận khu vườn nhỏ bên dưới mới chịu dừng lại. Anh mê muội đặt tay lên vùng trung tâm. Cách một lớp vải anh biết cô đang ướt và rất nhiều là đằng khác. Lý Tư rùng mình, cơ thể mềm nhũn tựa vào anh. Chưa bao giờ cô nóng như lúc này, cả người như mất sức sống. Hơi thở gấp rút. Trần Dật nhanh chóng kéo xuống lớp phòng vệ mỏng manh cuối cùng trên người cô. Toàn bộ nơi bí hiểm ấy lập tức phơi bày trần trụi trước mắt anh, hệt như anh tưởng tưởng trong những giấc mơ: Mềm mại, ngọt ngào, mỹ lệ… Lớp lớp lôиɠ ʍυ đen óng mềm mại phủ lên lớp da thịt trắng nõn, tinh tế, sâu bên trong là tiểu huyệt hồng phấn ẩm ướt như mời gọi. Anh không muốn quan sát nữa, trực tiếp thuận theo bản năng cúi xuống hôn lên hoa huyệt mê người kia.
Lý Tư cảm giác được hô hấp nóng hổi của anh ở ngay dưới thân thể mình, liền cảm thấy sợ hãi. Cô muốn lùi ra sau, lại bị Trần Dật cứng rắn chế trụ eo, không thể động đậy. A… tại sao anh lại hôn lên chỗ đó? Sao được a? Nơi đó là chỗ đi tiểu mà, cô xấu hổ muốn chết, giãy dụa kịch liệt muốn thoát ra… Nhưng Lý Tư càng đẩy đầu anh ra, anh càng không chịu nhúc nhích, thậm chí còn vươn đầu lưỡi liếʍ chỗ ấy của cô. Đầu lưỡi ấm nóng, ráp ráp ma sát với nhũ thịt mềm mại vừa đυ.ng chạm, vừa ve vuốt. Sự giày vò giữa băng và lửa khiến Lý Tư sắp phát điên. Cô vừa không muốn lại vừa muốn nhiều hơn thế nữa. Cô run rẩy nghiêng đầu sang nơi khác. Toàn thân run lên như bị co giật. Đầu óc trống rỗng không nghĩ được bất cứ điều gì. Giống như vừa đau đớn vừa sung sướиɠ cùng với sự điên cuồng mạnh mẽ của người đàn ông đang động tình. Cô không đẩy anh ra nữa, thậm chí còn kẹp chặt lấy đầu anh không cho anh cử động.
Trần Dật kéo dãn khoảng cách, ngẩng đầu lên nhìn biểu lộ trên khuôn mặt cô. Lý Tư khẽ cau mày, cần cổ ưu nhã ngả về sau, phóng đãng thốt lên những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng.
“Bảo bối, nơi này thơm quá, thật ngọt.” Trần Dật tiếp tục say sưa khám phá khu rừng nhỏ bên dưới, cuống họng mơ hồ phát ra những tiếng da^ʍ tục.
“Không.... Trần Dật… chỗ đó không được.” Hông của cô lên xuống chập chùng, không ngừng vặn vẹo. Nhanh quá, đầu lưỡi cuả anh không ngừng trêu đùa viên trân châu đỏ non nớt của cô, khiến nó không ngừng run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ lại đua nhau trào ra. Cô không biết tại sao anh yêu thích nơi đó đến vậy, chỉ biết nếu anh còn trêu chọc chỗ đó nữa… cô… mắc tiểu, muốn vào nhà vệ sinh… Nhưng cô không dám nói, hiếm khi anh mới cao hứng như thế, cô không muốn làm anh mất vui.
Trần Dật dùng tay tách hai chân cô ra tạo thành chữ "M" khiến cánh hoa mở rộng thêm chút. Đầu lưỡi của anh hạ xuống liếʍ mυ'ŧ xung quanh hoa môi, mật dịch của cô vừa thơm lại vừa ngọt, chỉ cần mυ'ŧ vào là say ghiền. Cảm thấy mật dịch còn chưa đủ nhiều, chiếc lưỡi như tiểu linh xà của anh lại càn rỡ chui vào trong hoa khẩu, cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của cô lại chảy ra thêm nhiều mật dịch theo ý của anh. Cửa mình cô bị chiếc lưỡi thuần thục, nóng rực ma sát đùa nghịch liên tục, vốn đã đã lêи đỉиɦ điểm của sự chịu đựng, càng bật lên những tiếng yêu kiều, những ngón chân nhỏ trắng nõn đều quặp lại. Chốc lát từ khe thịt chảy ra càng ngày càng nhiều dịch nhầy, Lý Tư vặn vẹo thân mình trên giường, mông không tự chủ hơi ưỡn lên, sát vào khuôn mặt Trần Dật. Âm thanh nức nở ngày một lớn, dần dần chuyển thành tiếng rêи ɾỉ nhuốm đầy tìиɧ ɖu͙©. Trần Dật vẫn say mê chôn đầu giữa hai chân cô, vừa hôn vừa liếʍ tốc độ càng ngày càng nhanh càng ngày càng gấp gáp cho đến khi Lý Tư kịch liệt thẳng lưng, co mông lại, tiểu ra một lượng nước lớn dính ướt mặt anh.
Anh cực kì vui vẻ, đây là lần đầu tiên cô bắn vào mặt anh, cơ thể quá mẫn cảm. Anh không thèm lau mặt, dòng nước theo hàng mi dày và sống mũi cao của anh nhỏ xuống đệm.
Lý Tư bật khóc, từng giọt nước mắt lớn như hạt đậu thi nhau tràn xuống. Cô thật sự muốn sỉ nhục mình đến chết, có đi tiểu thôi mà cũng không nhịn được… Cô nhanh chóng ngồi dậy, nâng mặt anh lên, cực kì áy náy, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi! Em không cố ý… thật sự… Không cố ý…” Cô vội vàng leo lên giường lấy khăn bông lau mặt cho anh, khuôn mặt xinh xắn, nhỏ nhắn nhăn lại vì sợ, đáng thương cực kì.
“Khóc gì… đồ ngốc, đây là biểu hiện em cực kì, cực kì yêu anh.” Trần Dật vừa cười vừa nói, cực kì đau lòng, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
“Nhưng… nhưng em không cẩn thận… tiểu ra quần…” Lý Tư dần dần nín khóc, chỉ còn tiếng nức nở nho nhỏ.
“Vì em dễ chịu cho nên em mới tiểu…” Trần Dật dùng lòng bàn tay ve vuốt gương mặt tinh xảo của cô.
“Thật ạ…”
“Công chúa, em không tin anh à?”
“Vậy, sau này… anh đừng làm như vậy nữa…”
“Làm gì?” Anh cố ý hỏi lại.
“Thì là… liếʍ … phía dưới.” Cô đỏ mặt trả lời, gương mặt vì khó xử mà hơi nhăn nhó, bầu ngực tròn trịa theo cảm xúc của cô khẽ run rẩy.
“Anh không chỉ muốn liếʍ, còn muốn chà đạp em, muốn yêu em, muốn làʍ t̠ìиɦ điên cuồng với em.” Anh bị biểu hiện đáng yêu này của cô chọc cho ngứa ngáy, không kìm được thốt ra những lời thô tục, khiến Lý Tư càng thẹn thùng.
“Anh đừng nói thế…” Lý Tư ngẩng đầu nhìn anh, xấu hổ nhắc nhở, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào hơi nhăn lại, đáng yêu không tả nổi.
Trần Dật không nói gì thêm nữa, tình cảnh này khiến anh không khỏi hít mạnh một hơi, hạ bộ dần dần nóng lên. Anh kéo tay cô, đặt ở chỗ dươиɠ ѵậŧ đang kêu gào được quan tâm bên dưới, gãi gãi lòng bàn tay cô đầy ám chỉ.
Lý Tư hiểu ý anh, quỳ xuống, di chuyển đến trước mặt anh, nhanh nhẹn tháo qυầи ɭóŧ tối màu, nháy mắt, vật đàn ông to dài từ trong qυầи ɭóŧ căng chặt nảy lên, dán sát vào bụng dưới của anh. Chỗ ấy của anh vô cùng sạch sẽ, nhưng vẫn mang theo hương vị nồng đậm của tϊиɧ ɖϊ©h͙, bởi vì anh chịu đựng cũng lâu, trên mã nhãn(*) đã rỉ ra không ít giọt sương. Cô vừa định dùng tay giúp anh giải quyết lại bị Trần Dật đè lại.
(*) Search Google hình ảnh với cụm từ 马眼 để biết thêm chi tiết.
“Hôm nay muốn thử cái gì mới mẻ hơn không?” Trần Dật chậm rãi đẩy cô ngã xuống giường, phủ lên từng tấc da thịt cô những cơn mưa hôn ngọt ngào. Thời điểm cảm thấy cô đã đủ ẩm ướt, anh dùng đầu gối đẩy bắp đùi cô ra, cuối cùng khi hai bộ phận nóng bỏng kề sát nhau. Dươиɠ ѵậŧ căng cứng, nóng rực của anh đang kẹp ở háng cô, khẽ chạm vào cúc huyệt nhỏ xinh. Cúc huyệt của cô chặt chẽ vô cùng, lại ẩm ướt mê người hệt như tiểu huyệt dụ hoặc kia.
Côn ŧᏂịŧ của anh rất thô, qυყ đầυ to, chỉ cắm côn ŧᏂịŧ vào đã hao phí không ít sức, sau khi cắm vào hoàn toàn rồi, cúc huyệt vô cùng chặt làm anh thoải mái thở nhẹ một hơi. Lần đầu bị vật lạ xâm nhập, cơ thể Lý Tư chưa thể thích ứng hoàn toàn được, đau đớn khiến cô khẽ rên lên, nhưng cái đau ngay lập tức bị một luồng kɧoáı ©ảʍ không nói thành lời đánh úp xuống. Trần Dật bắt đầu rút ra cắm vào, Lý Tư vừa đau vừa sung sướиɠ, không chịu ngoan ngoãn để anh cắm vào, thân thể nhích tới nhích lui.
Trần Dật cưng chiều cười cười, hai tay nắm lấy cái eo nhỏ của cô cố định lại, để hạ thân cô không động đậy được, chỉ có thể để mặc anh làm. Tiếng nức nở da^ʍ mĩ cùng tiếng làʍ t̠ìиɦ vang lên từng hồi, trong mắt cô như phủ một màn sương mù. Thứ kɧoáı ©ảʍ này quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Lý Tư có chút sợ hãi, khẽ hô: “Trần Dật… đi ra… nhanh quá… em… em không chiu nổi.” Trần Dật lại vờ như không nghe thấy tốc độ rút ra cắm vào của anh bắt đầu nhanh hơn, càng ngày càng dùng lực, dâʍ ŧᏂủy̠ trong tiểu huyệt chảy càng nhiều hơn, đùi trắng mịn kẹp chặt lấy anh, làm mỗi lỗ chân lông của Trần Dật đều cảm thấy sảng khoái. Lý Tư ủy khuất đẩy anh ra, anh lại vẫn như cũ ngang tàng không chịu ngừng lại. Cuối cùng cô bật khóc, giọt nước mắt thuận theo gò má hây hây hồng rơi xuống đệm, ướt một mảng. Nước mắt cô thi nhau rơi, nhưng cuống họng lại không ngừng phát ra những tiếng rêи ɾỉ kiều mị khi được yêu thương…
Rốt cục vào lúc anh cắm đút đến mấy chục lần, Lý Tư thét chói tai đến cao trào, hoa huyệt kịch liệt co rút lại co rút, Trần Dật gầm lên đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn lên bụng phẳng của cô. Bắn tinh xong người đàn ông
ghé vào trên người cô gái, hai người đều thở dốc, nhớ về dư vị sảng khoái vừa rồi. Trần Dật vươn người hôn lên đôi môi đỏ mọng vì động tình mà càng thêm khiêu gợi của cô: “Công chúa của anh, em vừa khóc…?”
“Không…” Lý Tư hít một cái, thở gấp một hơi rồi vội vàng phủ định. Sau khi tỉnh táo, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc nữa, đau ư? Cũng không phải quá đau.... Là thư thái? Vậy tại sao cô lại khóc… Thật kì lạ?
“Bảo bối của chúng ta, phía trên nhiều nước, phía dưới cũng không kém.” Trần Dật cười trầm, dán sát tai cô lẩm bẩm.
“Anh… người xấu!” Lý Tư đỏ mặt mắng.
Trần Dật cảm thấy khi cô thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ như thế, lại nói những lời này, cùng biểu hiện vừa xấu hổ vừa quấn bách, không khác nào yêu tinh câu dẫn người.
“Anh xấu thế đấy!” Anh sát lại cắn đầṳ ѵú cô, kéo cô lại gần mình.
“Đừng cắn… trên bụng em dính toàn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rồi, sẽ chảy xuống đệm mất…” Cô giật giật cánh tay anh, để anh chú ý đến hoàn cảnh chút.
“Lần sau không bắn trên bụng em nữa, mà sẽ bắn thẳng vào bên trong em, bắn thật sâu, để không cách nào chảy ra ngoài.” Trần Dật vươn tay phủ lên đôi tuyết lê còn lại vừa cấu, vừa bóp.
Lý Tư ngượng chín mặt, vậy mà anh nói ra như điều hiển nhiên chẳng chút ngại ngùng… Anh nói, lần tiếp muốn bắn vào bên trong cơ thể cô sao? …Bắn vào trong cô?... Bỗng Lý Tư thất thần nhìn xuống chỗ chất lỏng đặc quánh, dính dính trên bụng, mặt càng đỏ hơn.
Trần Dật không đùa cô nữa, bế thẳng cô vào nhà tắm lau rửa cho cô sạch sẽ.
Trần Dật mặc cho cô một chiếc áo bóng đá của anh, chiếc áo rộng thùng thình, Lý Tư mặc vào nhìn như bơi trong áo, ông tay áo rất lớn, thậm chí cô còn không mặc nội y, lớp áo mỏng manh không thể che lấp những đường cong đẫy đà mềm mại và hai hạt đậu đỏ thanh tú giữa ngực. Áo tuy rộng nhưng chỉ dài vừa qua mông Lý Tư hoàn toàn phô bày đôi chân dài nõn nà, thẳng tắp. Trần Dật trợn tròn mắt, vội vàng ôm cô trở về giường, chôn đầu ở cần cổ mảnh mai của cô, thì thầm: “Đêm nay ngủ lại cùng anh.” Không phải là câu hỏi, là một câu trần thuật bình thường.
Lý Tư xấu hổ nhẹ nhàng gật đầu, ôm lấy eo anh như đáp lời.
Trần Dật bá đạo tì cậu nhỏ ở cửa mình của cô, trước khi ngủ còn không ngừng cọ bên ngoài hoa huyệt, trêu chọc Lý Tư không ngừng thở dốc.
Cô đè lại bắp đùi anh, yếu ớt thỉnh cầu: “Đừng cọ nữa… Mai em còn phải đi học.”
Trần Dật đành phải thôi, ngoan ngoãn ôm cô đi ngủ.