CHƯƠNG 15: BẮN LÊN MẶT (H)
Trần Dật dịu dàng đặt lên đôi mắt cô một nụ hôn, rồi dọc theo đường sống mũi dài, thanh tú hôn lên chóp mũi, sau đó áp lên đôi môi hồng thắm mà anh hằng khao khát. Miệng cô nho nhỏ, chúm chím như một trái anh đào đỏ mọng, ngọt ngào. Anh giơ tay lên, những ngón tay vô thức lướt qua cánh môi anh thèm muốn đêm đêm, rồi như một con rắn linh hoạt tách môi cô ra, len vào trong, hưởng thụ cảm giác mềm mại và trơn mịn của đầu lưỡi. Đối với chuyện ân ái, Lý Tư hoàn toàn mờ mịt, làm sao chịu nổi mấy trò đùa thuần thục của Trần Dật, chỉ vô lực thốt ra những tiếng rêи ɾỉ mềm mại, tựa như nỉ non lại tựa như thỏa mãn, chiếc lưỡi nhỏ nhắn trúc trắc chạy theo sự đùa giỡn của anh.
Sự ngượng ngập và tiếng nức nở yêu kiều của cô như một chất xúc tác, làm sao Trần Dật chịu nổi? Ánh mắt anh càng lúc càng tối sẫm lại, trong đáy mắt tựa như sóng biển đang cuộn dâng mãnh liệt.
Lý Tư cảm thấy thân thể mình đang dần trở nên khác lạ, hạ thân như thể chảy ra một dòng chất lỏng ẩm ướt, dính lên qυầи ɭóŧ. Trần Dật rời khỏi môi cô, Lý Tư gấp rút hít lấy không khí, không biết từ lúc nào cô đã bị anh đặt nằm trên salon. Cô gấp rút thở dốc, bầu ngực đầy đặn theo từng nhịp thở mà phập phồng lên xuống, khóe môi lấp lánh dấu vết ướŧ áŧ của nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy, cô híp mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh cũng đang thở hổn hển, đôi mắt tràn ngập tìиɧ ɖu͙© nhìn chằm chằm vào cô đầy thèm khát.
Thân thể anh áp xuống, ghé vào hõm vai cô, nhẹ nhàng hôn lên má, lên cần cổ, mơn trớn từng tấc da thịt như thưởng thức, “Em thơm quá…” Dọc theo chiếc cổ tinh tế, đôi môi anh lần tìm vành tai nhỏ nhắn, trắng ngần, hôm nay cô đeo một đôi bông tai nho nhỏ, anh dùng đầu lưỡi cọ cọ, rồi không ngừng mυ'ŧ lấy thùy tai xinh xắn.
Lý Tư bị anh liên tiếp kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỗ nhạy cảm không ngừng run rẩy rên lên, thân thể nóng bừng ngứa ngáy khiến cô nhịn không được vặn vẹo thân thể…
Trần Dật bị mùi hương ngọt ngào trên người cô đốt sạch tia lý trí cuối cùng, mê muội hít lấy, môi lưỡi cũng không nhàn rỗi, từ từ thám hiểm lần tìm xuống phía dưới, say mê hôn cần cổ trần trụi, gặm nhấm xương quai xanh mảnh mai. Không đủ! Không đủ! Anh muốn cô nhiều hơn! Cô quá đẹp, quá mê người. Trần Dật siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, dán sát cô vào thân thể của mình, những ngón tay linh hoạt sờ soạng lên móc áσ ɭóŧ, giật mạnh xuống. Bầu ngực trắng ngần, đầy đặn thoát khỏi sự trói buộc của nội y, phơi bày trước mắt anh. Ngực của Lý Tư rất lớn, là cúp D, nhìn vừa non mềm, trắng nõn, trơn láng như màu cùi dừa non, vừa đẫy đà, căng mọng. Tâm tư của anh lúc này đã đặt cả vào người Lý Tư. Anh chẳng biết làm sao, kiềm chế cảm giác muốn nuốt chửng cô vào bụng.
Người con gái này đúng là thuốc phiện, dễ dàng làm anh phát điên. Mấy lần trước anh nhẫn nhịn cực khổ vô cùng. Anh chưa từng nghĩ hóa ra sức kiềm chế của mình lại lớn đến vậy. Nhưng như thế không có nghĩa lần nào anh cũng có thể khống chế được bản thân, nhất là khi phía dưới là cơ thể da thịt thơm ngọt nửa kín nửa hở của người con gái, trắng nõn, lún sâu xuống chiếc salon màu xanh dương, giống như một viên trân châu lấp lánh rong chơi giữa đại dương bao la.
Khung cảnh đẹp nhất là ngọn núi tuyết ấy, hai chấm nhỏ đỏ tươi trên đỉnh dưới ánh sáng ngọn đèn ngủ càng trở nên mê hoặc. Ánh mắt Trần Dật giờ ngập tràn ánh nhìn của dã thú, sốt ruột cúi xuống mυ'ŧ lấy một bên nhụy hoa kiều diễm đó, ngón tay cũng không chịu thua kém tiếp tục nhẹ nhàng nhào nặn nụ hoa bên cạnh.
Lý Tư nào đã trải qua những cung bậc mãnh liệt như thế, cô thở hổn hển, vô thức uốn éo thân người, bàn tay nắm lấy bả vai anh. Cảm giác hoan lạc ăn mòn cơ thể, sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong tim cũng đang thét gào. Cảm giác trống rỗng khao khát được lấp đầy cứ thét lên từng hồi trong đại não cô. Lý Tư khó chịu, theo bản năng rướn người, như thế đem bản thân dung nhập vào thân thể Trần Dật
Trần Dật nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt mê ly, nhìn cô đắm đuối, nhìn dáng vẻ e ấp, mị hoặc của cô, thốt lên: “Thật đẹp.” Anh cười nói. Dứt lời liền hôn lên núʍ ѵú hồng phấn, như mời gọi người ta đến ngắt kia, đồng thời dùng đầu lưỡi không ngừng trêu chọc xung quanh
đầṳ ѵú nhỏ xinh. Đôi bàn tay cũng không nhàn rỗi, cầm lấy bên ngực còn lại ra sức vuốt ve, nhào nặn, thi thoảng dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy đầu ti ôn nhu vê nắn.
Lý Tư bị anh hôn đến sắp ngất đi, chất lỏng ở dưới hạ thân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà không ngừng chảy ra nhiều hơn. Mặt anh chôn trên bầu ngực cô, từ góc độ này trông anh càng hấp dẫn lạ thường. Anh vẫn đang mải mê khám phá thân thể cô, làn tóc đen nhánh, hơi dài của Trần Dật ghim lên da thịt khiến cô có chút ngứa ngáy, nhưng… cô thích.
Lúc này giữa hai người như không còn một chút khoảng cách nào, dán sát vào nhau. Lý Tư cảm nhận được rõ ràng, tại bắp đùi mình thứ đó nằm ngang, đã hoàn toàn thức tỉnh sau màn cọ xát vừa rồi. Dường như nó trở nên rất sốt ruột, cơ thể hầm hập đã bắt đầu khó chịu, không thể chịu được cảm giác bị gò bó trong đũng quần của người đàn ông, chỉ mong được vươn cao đầu, lách ra ngoài… rất cứng… hẳn là anh nhịn sắp điên rồi… cô cử động bắp đùi, giống như muốn an ủi nó.
Trần Dật rên lên một tiếng, ngẩng đầu lên từ l*иg ngực của cô. Xấu xa cười nói: “Đừng lộn xộn, chờ chút nữa xem anh có ăn sạch em không?”
Lý Tư Xấu hổ không dám nói lời nào, càng không dám động loạn. Trần Dật vẫn không ngừng đùa bỡn hai bầu ngực cô hết liếʍ lại cắn, hệt như một đứa trẻ thèm khát sữa mẹ… Đồ lót của Lý Tư đã ướt đẫm, toàn thân râm ran khó chịu như bị kiến đốt… thật sự khó chịu đến phát điên.
Đúng vào lúc cô đang suy nghĩ vẩn vở đi đâu đâu, chiếc điện thoại trên bàn lại vang lên rất không đúng lúc.
“Đừng nhận.” Trần Dât làm ngơ, vùi đầu trong cơ thể mềm mại, quyến luyến trong từng đường cong trên cơ thể cô.
Lý Tư nhìn tháng qua màn hình, là quản lý khu nhà… Cô không muốn làm trái ý anh, nhưng mà… Việc này rất quan trọng.
Cô đẩy đầu anh ra, yếu ớt nói… “Là quản lý.”
Trần Dật dừng lại, “Mẹ nó. Quên mất còn có chuyện cần xử lý.” Anh bò dậy từ trên người cô, cầm điện thoại di động lên nghe, đồng thời nhặt chiếc chăn nhỏ trên ghế, đắp lên người cô, sợ cô cảm lạnh. Lý Tư đưa mắt nhìn xuống thân thể mình, khắp nơi đều là dấu hôn… So với dấu vết trên người Vương Văn Văn hôm đó chỉ có hơn không có kém. Đặc biệt hai núʍ ѵú sưng đỏ, chói mắt, lấp lánh nước bọt của anh…
Anh đối đáp vài câu với người ở đầu dây bên kia, sau đó tắt máy.
“Chú ấy nói thế nào…” Lý Tư nắm lấy vạt áo sau lưng anh hỏi.
“Ổng bảo nửa giờ nữa… Mẹ nó…” Trần Dật thầm mắng một câu, sau đó lông mày liền dãn ra. Anh nghĩ, muốn trực tiếp áp cô lên giường, cuồng nhiệt yêu cô một trận, nhưng mà lại nhớ ngày mai cô còn phải đi học… Anh không thể vì du͙© vọиɠ của mình mà không lo lắng cho cô… Sau này, thời gian còn dài, hôm nay anh cũng không có sự chuẩn bị, thôi thì vẫn là để sau đi…
“Vậy… mình còn tiếp tục không…?” Lý Tư nắm chặt lấy vạt áo anh, đỏ mặt hỏi.
“Nửa giờ, tôi sợ không đủ?” Trần Dật cười nhìn cô, trong mắt tràn đầy trêu chọc.
“À…” Lý Tư cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, hai má nóng ran như lửa.
“Nhưng mà em phải giúp tôi giải quyết một việc…” Trần Dật cúi đầu nhìn xuống túp lều nhỏ bên dưới đũng quần.
“Ý anh là gì...” Lý Tư xấu hổ đáp.
“Giúp tôi lấy nó ra.” Trần Dật nói thẳng, sau đó tự cởϊ qυầи của mình đi đến trước mặt cô.
Lý Tư kinh ngạc nhìn vào thứ đó của anh, toàn thân vị tiểu huynh đệ này màu tím đỏ, vừa to vừa dài, phần thiết đỉnh nổi những đường gân xanh mạnh mẽ, đầu hơi vểnh lên, phía trên còn có một lỗ nhỏ. Phần cán phía dưới được bao bọc bởi một lớp lông mao đen tuyền, rậm rạp. Thứ đó vươn về phía cô, đung đưa như muốn chào hỏi.
Lý Tư ủy khuất ngẩng đầu nhìn anh, “Em không…”
“Bảo bối, em làm được. Em đưa tay, sờ một chút là được rồi.” Trần Dật xoay người, ghé sát bên tai cô dụ dỗ nói.
Lý Tư bị một tiếng “bảo bối” này của anh làm cho đầu óc choáng váng… Cô nuốt nước bọt ực một cái rồi mới từ từ vuốt ve, nó gần như làm bỏng đầu ngón tay cô. Khi tay phủ lên hiện vật cũng là lúc cô thốt lên bất ngờ, kích thước hơn người của nó cô không thể nào khống chế được, thậm chí tay cô còn không bắp trọn được nó… Cô ngẩng đầu nhìn Trần Dật. Đôi mắt anh híp lại, khẽ thở dài thoải mái, cúi đầu xuống nhìn bàn tay trắng trẻo đang khẽ vuốt ve nó của cô. Sự mềm mại nơi lòng bàn tay khiến cái bụng nhỏ của anh khẽ co thắt lại. Cô giống như được khích lệ, tay tuy vẫn nóng bỏng, nhưng đầu ngón tay đã hoạt động mạnh hơn, nhẹ nhàng vân vê, rồi kinh ngạc phát hiện nhịp thở của anh ngày càng gấp gáp, cô chuyển thẳng sang nắm lấy nó. Mặc dù chẳng thể nắm trọn nhưng cũng đủ để cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của từng huyết quản ngoằn ngoèo xuất hiện trên bề mặt. Đỉnh đầu chuyển đến tiếng rêи ɾỉ khoái lạc của anh, Lý Tư được cổ động càng tăng thêm tốc độ và lực nắm bóp trên tay.
Cổ tay Lý Tư đã có chút mỏi, nhưng Trần Dật bên trên lại không hề có ý định muốn cô dừng lại, anh vươn tay tóm lấy bầu vυ' của cô, phối hợp nắn bóp. Lý Tư thấy anh như vậy thì đổi phương pháp, duỗi đầu ngón tay đè lêи đỉиɦ của vật kia… Trần Dật bị động tác này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, run rẩy kêu lên: “Bảo bối, em đúng là tuyệt nhất.”
Lý Tư vui vẻ vì thấy anh thoải mái, lại duỗi đôi tay còn lại vòng qua ve vuốt hai quả cầu bên dưới… Lý Tư cảm nhận được sự sung sướиɠ của anh, bèn gia tăng tốc độ xoa nắn…Cuối cùng Trần Dật bắt chính cậu nhỏ của anh, cùng cô tăng tốc độ sục lên xuống thật nhanh, gầm lên một tiếng rồi bắn ra ngoài.
Lý Tư không kịp trốn tránh đã thấy miệng nhỏ trên đỉnh vật kia phun ra chất lỏng đặc sệt, màu trắng, bắn thật mạnh vào tay cô… còn có cả ở trên mặt. Lý Tư ngây dại, hơi giật mình, giương mắt nhìn anh. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chủ yếu xuất lên mặt cô, một số ít bắn cả lên đôi lông mi dài như cánh bướm… Cô nhấp nháy mắt, nhìn thứ trên tay… Trong mũi ngập mùi tanh nồng. Thì ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ có mùi này…? Cô thầm nghĩ.
Trần Dật vội vàng rút khăn tay lau giúp cô, anh không hề muốn bắn lên mặt Lý Tư, vừa rồi vì không khống chế nổi mình, tại cô quá yêu nghiệt, làm cho anh thư thái đến phát điên mà đánh mất cả lí trí… Anh ngồi xuống, tỉ mỉ lau từng giọt dịch trắng trên khuôn mặt thanh thuần, mơ màng của cô, miệng không ngừng nói xin lỗi. Rồi bưng lấy khuôn mặt hệt như trái đào chín mọng của cô hôn mấy cái, “Tiểu bảo bối, thật yêu em đến phát điên.”
Lý Tư cười ngọt ngào, cô không ngại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh… duỗi tay cho anh xem thứ ấy đang dính đầy trên tay mình. Trần Dật bất đắc dĩ cười, lại rút khăn giấy lau sạch cho cô. Lý Tư bĩu môi hỏi anh: “Không hôn sao?” Trần Dật cười đến vui vẻ, hôn thật sâu lên tay cô.
Quản lý Vương cảm thấy người đàn ông trước mắt này có ác ý không nhỏ với ông. Anh ta luôn cau mày nhìn mình, quản lý Vương dùng hết sức bình sinh nhanh chóng mở khóa rồi chuồn thẳng, chỉ sợ còn chậm 1 giây thôi là tên hung thần ác sát này sẽ đánh ông ra bã. Nhưng mà rốt cuộc thì ông đã làm gì sai chứ.
Lý Tư đẩy Trần Dật một cái, “Nè, anh đừng trừng chú ấy nữa.”
“Anh không có.” Trần Dật nhún vai, ông ta quấy rầy chuyện tốt của anh, lườm mấy cái mà cũng không được hay sao?
“Vậy, em đi vào trước đây…?” Lý Tư đẩy cửa, nói lời tạm biệt anh, nhưng lòng có chút không nỡ.
“Hôn chúc ngủ ngon.” Trần Dật kéo cô lại. Lý Tư đỏ mặt, ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng đặt lên bạc môi mỏng của anh một nụ hôn.
Hôn thôi mà, Trần Dật đứng thẳng người lên, nhưng hương vị vẫn mê người đến thế.
“Anh ngủ ngon.”
“Ừ ngủ ngon.”