**********
Chương 319
Người quản lý xinh đẹp ngây ra. "Cậu Tiêu, những gì cậu nói là sự thật sao, ngay cả tám tỷ bọn họ cũng không thể trả ngân hàng sao?”
Tiêu Hữu Cường gật gật đầu: “Tuyệt đối là tin tức đáng tin cậy!”
Quản lý xinh đẹp nhìn sắc mặt của Ngô Tuệ Lan đều đã thay đổi, chính là bộ dạng ghét bỏ. Tiêu Hữu Cường cười và chế nhạo hỏi. "Bọn họ muốn mua xe gì?"
Quản lý xinh đẹp chỉ vào chiếc xe tải lớn: "Bà già này muốn mua xe tải lớn còn nói là muốn mua hai mươi chiếc, đang mặc cả giá cả với tôi. Muốn tôi bán cho bà ta giá sỉ, còn nói phét với tôi là không thiếu tiền, có nhiều tiền cái gì đó, nói như thể có rất nhiều tiền vậy
Cô ta không còn dùng thái độ lịch sự với Ngô Tuệ Lan nữa, mà trực tiếp gọi Ngô Tuệ Lan là bà già.
Phụt
Tiêu Hữu Cường bật cười ra một tiếng.
Nhìn Ngô Tuệ Lan nói: "Bà là mẹ của Mục Thiên Lam sao?” "Phải"
Ngô Tuệ Lan đen mặt gật đầu.
Trong lòng thầm nghĩ: Trời à, đây là coi thường bà đây hay là sao vậy, dám kêu bà đây là bà già, không kêu thưa bà nữa sao? "Ha ha!"
Tiêu Hữu Cường cười lớn: “Mục Thiên Lam là một người đẹp, tôi thường quan tâm đến cô ta, cho nên tôi hiểu rất rõ về hoàn cảnh gia đình cũng như là người nhà của cô ta." “Bố cô ta thích câu cá, mẹ cô ta thích chơi mạt chược, có một người chồng là shipper, em trai là sinh viên đại học, chi tiêu cho cả gia đình, cơ bản là dựa vào cô ta để duy trì.
Nói đến đây, anh ta cười lạnh lùng nhìn Ngô Tuệ Lan., tiếp tục nói: “Thời gian trước, người ta đồn bà thua đá hơn chục tỷ, vẫn còn nợ hơn chục tỷ, suýt chút nữa thì bị chặt cả hai tay, phải đi khắp nơi xin mượn tiền ai ai cũng quỳ gối. Kết quả chẳng mượn được đồng nào cả, đúng không?”
Ngô Tuệ Lan mang theo khuôn mặt của người phụ nữ đang oán trách, dữ dằn nhìn chằm chằm vào Tiêu Hữu Cường, nhe răng thốt ra một câu: "Rốt cuộc thì cậu muốn thể hiện điều gì?"
Tiểu Hữu Cường cười lớn: “Tôi muốn nói là, có phải bà bị điên không, bản thân nghèo đến mức nào trong lòng không rõ sao? Dám chạy đến cửa hàng Mercedes 4S của tôi để kiếm khoảng lớn. Muốn mua 20 chiếc xe tải nặng, bà coi những chiếc xe này là giấy tờ sao, là giá trắng sao?” “Còn bán cho bà giá sỉ nữa chứ, cho dù tôi không kiếm được đồng nào. Thì hai mươi chiếc xe cũng phải gần bảy mươi hai tỷ, bà lấy ra được số tiền lớn đó không?" "Nếu như bà moi ra được số tiền lớn như vậy, thì cả nhà năm người bà còn sống trong căn nhà nhỏ cũ nát cách đây 20 năm sao?" “Hay là công ty của con gái bà bị áp lực lớn, cả nhà bà đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nên bị bệnh tâm thần, chạy đến cửa hàng Mercedes 4S của tôi làm chán nản tinh thần của nhân viên chúng tôi?”
Một đống những lời chế giễu của anh ta. Không hề để lại chút danh dự nào cho gia đình Mục Thiên Lam.
Lòng nghĩ, Mục Thiên Lam cô không cho tôi thể diện. Không cho tôi chơi, cứ tưởng rằng bản thân giỏi lắm, vậy thì tôi sẽ chế giễu cả gia đình cô, khiến cho gia đình cô mất danh dự ở trong cửa hàng 4S của tôi!
Bị anh ta chế giễu chua xót như vậy, cuối cùng Ngô Tuệ Lan cũng nổi điên.
Một cái bốp mạnh dán vào mặt Tiêu Hữu Cường, rồi mở miệng chửi bởi: “Cái thứ không coi người khác ra gì cậu, bà đây mang theo hai chiếc xe tiền mặt lớn đến để mua xe, vậy mà cậu lại dám coi thường bà đây!” “Đi theo bà, bà sẽ cho cậu xem xem, bà có tiền mua hai mươi chiếc xe tải như vậy hay không!”
Dứt lời, bà ta giẫm giày cao gót, tức giận đi về phía bãi đỗ xe khác.
Vừa đi vừa hét lớn: “Các bạn khách hàng. Con trai chủ cửa hàng 4S này, là thứ coi thường người khác, tôi mang tiền mặt đến để mua đoàn xe, vậy mà cậu ta coi tôi như một kẻ điên nghèo nàn, chế giễu tôi, chà đạp danh dự của tôi xuống đất, mấy người cùng tôi đi kiểm chứng đi, xem xem tôi có mang theo tiền mặt đến hay không, có phải là nghèo nàn hay không, mua không nổi đoàn xe hay không!”
Theo tiếng hét lớn của Ngô Tuệ Lan, khắp cửa hàng Mercedes 4S trở nên náo nhiệt. “Thật hay giả vậy, con trai của chủ cửa hàng 4S này coi phủ bà này như người nghèo, chế giễu người ta sao?” “Đây là và mặt con trai của chủ cửa hàng 4S rồi?"