**********
“Tuệ Lan, bảo con rể bà đừng trấn nữa! Dừng đánh bại Big Mạc đi, để tránh chọc giận Big Mac! Đến lúc đó, anh ta chết cũng không biết làm sao mà chết.
Mợ hai nói.
Bà ta đã muốn thấy Tiêu Thanh chết đến không thể chờ đợi được nữa rồi.
Dám gọi Hoắc Thiệu Đông đánh con rể bà ta, bà ta có thể nuốt cơn tức đó xuống sao? “Được, được, được." Ngô Tuệ Lan gật đầu, kéo giọng hét to lên: “Tiêu Thanh, cậu dừng lại cho tôi! Đánh không lại thì để Big Mạc đánh một quyền, đừng trốn tới trốn lui tốn thời gian, để tránh chọc giận Big Mạc, đến lúc đó cậu bị Big Mạc đánh chết, Thiên Lam nhất định hận tôi cả đời!
Tiêu Thanh không nghe lời của bà ta, tiếp tục tránh né. “Mịa nó, đây là võ sĩ chó má gì chứ? “Cậu biết đánh quyền không? Cậu không biết đánh quyền thì nhận thua, chạy tới chạy lui làm gì?" Người có mặt tức đến màng quát.
Big Mac lại vừa đuổi theo vừa mắng chửi. "Đệch mợ! Thắng mắc bệnh này như mày, bệnh đến mức chỉ biết chạy trốn, có bản lĩnh thì đã chọi đá với tạo, không có bản lĩnh thì quỳ xuống cho tạo, đừng để tạo khinh thường mày
Tiêu Thanh dừng bước chân lại, nằm chặt hai quyền. “Mày đã ra nhiều đòn như vậy, nên đến lượt tạo cho mày một quyền rồi!” Lời vừa nói ra, đột nhiên anh tung ra một quyền “Khà khà!” Thấy Tiêu Thanh ra quyền, Big Mạc cười. "Mày chết chắc rồi, cải thắng bệnh!" Anh ta dốc hết sức đón lấy một quyền. Mục Thiên Lam che mắt lại, không dám nhìn. "Big Mac tat thang!" "Big Mac tất thắng” “Big Mac tất tháng
Người có mặt hò hết sôi nổi.
Đám người Ngô Bội Nghi, Mạnh Hạo Nhiên, mợ cả, mợ hai, vân vẫn muốn Tiêu Thanh chết. Tất cả đều kích động, bọn họ biết rằng ngày chết của Tiêu Thanh đến rồi. Ngay trong chớp mắt này, hai năm đấm va vào nhau trên không trung. Chỉ nghe một tiếng âm nổ vang. "Răng rắc rắc!" Tiếng xương vỡ vụn vang khắp sản đầu quyền anh. “Ha ha!” Mạnh Hạo Nhiên hớn hở cười lớn lên. “Xương của anh ta đều bị đánh nát rồi!" Không ngờ lời anh ta vừa nói ra, anh ta liền thấy Big Mac bất ngờ lui về sau, đυ.ng vào hàng rào bảo vệ, xô ngã hàng rào bảo vệ, cơ thể ngã về phía sau, nên ầm xuống võ đài, sau đầu anh ta chảy ra máu tươi. Mà Tiêu Thanh lại đứng lặng trên võ đài, đứng im như núi.
Mọi người khϊếp sợ
Dường như khoảnh khắc này bị ấn phím tắt âm, cả sản đầu yên ắng một mảng.