Nói xong, cô ấy lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra.
Từ sau khi biết Tiêu Thanh là Hộ quốc chiến soái, cô ấy đã xin Mục Thiên Lam số điện thoại của Tiêu Thanh, chính là vì lỡ như có lúc bản thân gặp phải chuyện gì khó khăn thì xin Tiêu Thanh hỗ trợ, không ngờ tới bản thân cô ấy còn chưa dùng đến, lại dùng cách này để giúp Mục Thiên Lam. "Gọi hả, cô gọi đi. Để tôi xem cô và chồng cô ta hợp tác giả vờ như thế nào!”
Hàn Thanh Văn lạnh lùng nói.
Mục Thiên Lam vội vàng nói: "Ngọc Huyền đừng gọi, đừng làm hại Tiêu Thanh, cậu đừng hại Tiêu Thanh!"
Lưu Ngọc Huyền không nghe Mục Thiên Lam nói, dứt khoát bẩm số điện thoại của Tiêu Thanh.
Rất nhanh sau đó trong điện thoại di động đã truyền đến giọng nói của Tiêu Thanh ở đầu bên kia. "Xin hỏi ai vậy?" "Tiêu Thanh là tôi. Lưu Ngọc Huyền, bạn thân của Thiên Lam, Thiên Lam ở dinh thự Royal bị mấy người đàn ông bạo lực đổ rượu, đầu tóc bị rượu làm cho ướt đẫm, đang vô cùng tuyệt vọng khóc, anh tranh thủ thời gian tới đây cứu Thiên Lam đi, nhanh! Dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đây đi!" "Cái gì?"
Tiêu Thanh vừa mới về đến cửa cư xá, chuẩn bị về nhà, nhận được cuộc điện thoại này, sắc mặt lập tức trầm xuống như ma quỷ, một cơn tức giận dữ dội từ trên người anh nhanh chóng bùng nổ, khiến cho cả đất trời cũng thay đổi! "Cô nói cho bọn họ biết. Tôi là Hộ quốc chiến soái, để cho bọn họ lập tức thả Thiên Lam ra!"
Anh một bên vừa chạy ra ngoài, vừa nói. "Tôi nói rồi, nhưng mà bọn họ không tin, còn đánh tôi nữa, anh tới đây nhanh lên đi!"
Lưu Ngọc Huyền lo lắng nói. "Tôi biết rồi. Tôi tới ngay đây!"
Tiêu Thanh cúp điện thoại, chặn một chiếc xe taxi, đi thẳng đến dinh thự Hoàng Gia.
Lưu Ngọc Huyên sau khi cúp điện thoại, mới dám hùng hổ nói với đám người Hàn Thanh Văn: "Chồng của cô ấy lập tức tới ngay, các người trước tiên đừng có động vào cô ấy, nếu động vào cô ấy thì các người cứ chờ chồng cô ấy đến gϊếŧ đi!"
Cô ấy tin Tiêu Thanh đã tới đây rồi thì không ai có thể gϊếŧ chết được Tiêu Thanh.
Hộ quốc chiến soái cũng không phải là cái danh để trưng cho đẹp!
Tàn sát đại quân Hưng Hạ như tàn sát con chó, cưỡng chế biên giới của hơn mười quốc gia, đánh tan hàng chục triệu quân thù.
Một đám cậu chủ ăn chơi trác táng tầm thường này, sao có thể làm gì được một thế hệ thần soái? "Hu hu hu.."
Mục Thiên Lam gào khóc: "Ngọc Huyền, cậu mau gọi điện thoại cho Tiêu Thanh, nói anh ấy đừng đến đây, anh ấy là một người đàn ông tốt, nếu biết tớ bị ăn hϊếp, chắc chắn sẽ không tiếc tính mạng của mình mà cứu tớ, tớ không muốn làm anh ấy bị thương. Tớ muốn được nhìn thấy anh ấy mạnh khỏe, cậu mau nói anh ấy đừng đến đây đi!"
Lần trước Tiêu Thanh vì muốn trút giận cho ba mẹ của cô. Anh đã gây ra chuyện rắc rối là đánh cho Mặc Hào một trận.
Cô không dám tưởng tượng, nếu lần này Tiêu Thanh tới đây. Vì cứu cô, sẽ làm ra những chuyện ngu ngốc như thế nào nữa.
Sức lực của Tiêu Thanh rất lớn, lại dũng cảm, còn không sợ chết, không nói đến việc anh có đánh được đám vệ sĩ mà Hàn Thanh Văn đã chuẩn hay không, cho dù có đánh thắng, cứu được cô đi chăng nữa, với năng lực của đám người Hàn Thanh Văn. Muốn hạ gục Tiêu Thanh cũng vô cùng dễ dàng. Đây là một thời đại mà tiền tài và quyền lực được đặt lên hàng đầu, không phải là thời đại của chiến đấu, cho dù có thể đánh, thì ở trước mặt tiền tài và quyền lực cũng không thể chịu nổi.
Cho nên cô vô cùng sợ hãi. Tiêu Thanh tới đây rồi, sẽ mang đến tai họa ngập đầu cho Tiêu Thanh, nếu như lần này mà bị bắt được, cô tin Tiêu Thanh sẽ không thể thoát ra được nữa. "Cậu ngốc quá Thiên Lam, vốn dĩ cậu không hề biết chồng của cậu, là một sự tồn tại khủng bố đến mức nào đâu!”
Lưu Ngọc Huyền đau lòng nói. "Ha ha!"
Nghe những lời này của cô ấy, mọi người cười to. Hàn Thanh Văn lạnh lùng nói: "Cô diễn đủ chưa?" "Cậu Hàn, tôi không có diễn, những gì tôi nói đều là thật!"
Vẻ mặt Lưu Ngọc Huyên nghiêm túc.
Hàn Thanh Văn không những không tin, ngược lại còn tức giận nói: "Cô thật sự là một người phụ nữ điên, vì cứu Mục Thiên Lam, bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào cô cũng dám làm, ngay cả tôi mà cô cũng dám lừa, hôm nay không cho cô nhìn sắc mặt, thì cô cũng không biết Hàn Thanh Văn tôi tức giận đến mức nào có đúng không!" "Lên cho tôi, lấp miệng người phụ nữ này lại, xem cô ta có còn dám mạnh miệng nữa hay không!"
Giọng nói vừa dứt xuống, một đám con nhà danh giá không rõ thật giả lao vào đánh Lưu Ngọc Huyền.
Bốp bốp bốp!
Tiếng những cái tát vang dội trong bữa tiệc rượu, đánh cho Lưu Ngọc Huyên đến gọi cũng không được nữa. "Đừng đánh Ngọc Huyền! Các người đừng đánh Ngọc Huyền nữa!"
Mục Thiên Lam hét đến khàn cả giọng.
Nhưng tất cả đều vô dụng, những đứa con nhà danh giá không rõ thật giả kia chỉ nghe theo lời Hàn Thanh Văn nói, đương nhiên không nghe lời của cô rồi. "Em họ, cậu Đinh, báo cảnh sát, hai người mau bảo cảnh sát đi!"