Sau đó, anh lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số. "Mang tất cả thuộc hạ của ông đến Vạn Hào, đập tan Vạn Hào cho tôi, ngay lập tức!" Nhìn thấy Tiêu Thanh cúp điện thoại, Trần Hiên ngẩng đầu lên cười: "Ai mà chẳng biết ra vẻ, tôi ngược lại muốn xem xem, ai dám động vào Vạn Hào của tôi. Tôi cho hắn ta lặn đi không nổi!"
Tiêu Thanh kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống, không thèm phí lời với bọn họ. Chưa được một lúc, mười mấy bảo vệ ập vào phòng bao. "Cậu Trần, nghe nói có người ở Vạn Hào đánh người. Người nào thế?" Đội trưởng bảo vệ hỏi.
Trần Hiền chỉ vào Tiêu Thanh: "Thằng ranh con đó, còn gọi điện kêu người đến đập Vạn Hào cơ. Để mấy người ở lại, các bảo vệ còn lại ra giữ cổng, tôi muốn xem xem ai dám đến đập Vạn Hào." "Nếu người không sợ chết thật sự dám tới, anh có thể kêu bảo vệ đánh chết cho tôi, biết chưa?" "Vâng, cậu Trần
Đội trưởng bảo vệ để mười người ở lại, mang theo những bảo vệ khác rời khỏi. "Thằng chó, dám đánh em rể tôi, dám trêu chọc cậu Trần, hôm nay cậu chết chắc rồi!"
Mục Hải Long tức giận nói, đi qua hỏi thăm về chấn thương của Mục Hải Yến và Cao Dương. "Anh nên nghĩ đến lát nữa mình phải gánh chịu những hậu quả như thế nào trước đi."
Tiêu Thanh thờ ơ nói. "Haha!"
Mục Hải Long bật cười: "Không nghe cậu Trần nói à, Kim Chỉ Nam còn phải nể cậu ấy bảy phần sao? Chỗ dựa của cậu Trần là nhà họ Trần, đó là một trong những gia tộc lớn nhất của tỉnh lỵ, đi hết tỉnh chủ, cũng đi hết thành chủ xem, dám hỏi cả cái Cổ Cảnh này có ai dám đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhà họ Trần?" "Lại còn muốn tôi phải gánh chịu hậu quả gì, là cậu phải gánh chịu hậu quả mới đúng. Nếu người của cậu gọi không dám đến Vạn Hào, vậy thì cậu cứ chờ bị đánh dập đầu đi!"
Trời muốn người diệt vong, trước hết phải làm họ điên cuồng.
Tiêu Thanh không thèm nói chuyện vớ vẩn với anh ta, lát nữa anh sẽ chỉnh cho anh ta một trận.
Lúc này, ở tầng dưới.
Hàng chục nhân viên bảo vệ lao ra cổng Vạn Hào, đứng xếp hàng, trên tay cầm dùi cao su. "Ôi trời ơi!"
Nhìn thấy trận chiến này, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đều bị sốc. "Tiêu Thanh này là đi vào làm loạn thành chuyện gì rồi hả, nhiều bảo vệ đi ra như thế này là làm gì vậy?" Mục An
Minh hỏi.
Ngô Tuệ Lan nuốt nước bọt nói: "Có lẽ Tiêu Thanh bị đánh chết rồi, những bảo vệ này là đang ngăn cản cảnh sát tiến vào, bọn chúng muốn xử lý thi thể của Tiêu Thanh"
Mục An Minh nghe xong, cơ thể liền run lên. "Vậy thì, chúng ta rút lui thôi?"
Ngô Tuệ Lan gật đầu: "Chúng ta không nên hy vọng vào Tiêu Thanh, cậu ta chỉ là một tên giao hàng, làm sao có được bản lĩnh để báo thù thay chúng ta? Đó là chuyện không bao giờ có khả năng, cho nên chúng ta rút lui trước thôi."
Hai vợ chồng chuẩn bị rời đi.
Ngay lúc này, một chiếc Rolls Royce dẫn đầu hơn năm mươi chiếc Mercedes-Benz và Hummers đi đến cổng Vạn
Hào.
Xe dừng lại.
Ken két két!!!
Tất cả đều đang cầm gậy, có ít nhất hai trăm người đàn ông mặc áo đen. "Chuyện chuyện chuyện này...
Nhìn thấy một màn này, Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh "Là Tiêu Thanh gọi đến à?" Ngô Tuệ Lan hỏi. sững sờ.
Mục An Minh nói: "Tôi cũng không biết, chúng ta quan sát trước đi."
Lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt rất khó coi bước ra khỏi chiếc Rolls Royce, vẫy tay hét lớn: "Các anh em, tấn công vào Vạn Hào cho tôi, đập tan Vạn Hào cho tôi, gặp thần gϊếŧ thần, gặp quỷ gϊếŧ quỷ, nghe rõ chưa?" "Nghe rõ rồi thừa Kim gian"
Lời nói vừa dứt, hai trăm người lao về phía khách sạn
Vạn Hào thành một bày "Con mẹ nó, mau chạy"
Đội trưởng bảo vệ vô cùng kinh hãi, bọn họ chỉ có 30 người, đối phương có hơn hai trăm người, thế này thì đánh kiều gì hả?
Rất nhanh, Kim Chỉ Nam đưa người tiến vào khách sạn.
Ngay sau đó.
Tiếng đập đồ phát ra.
Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh hoàn toàn ngây người. "Có phải Tiêu Thanh gọi điện đến để đập Vạn Hào không?"
Lúc này, sảnh Như Ý. "Tôi nói này, người mà anh gọi có dám tới đập Vạn Hào không thể, nếu không dám tới tôi sẽ đập nát đầu anh"