Không Cẩn Thận Liền Cùng Bình Dấm Chua Kết Hôn Rồi

Chương 28

Chương 28 :

Sở Nghĩa lần này điền tấm bảng này so với lần trước nghiêm túc và nghiêm khắc hơn nhiều.

Đã từng chơi cái gì, cái nào lợi hại, cái nào thích, có thể nghĩ đến đều viết vào.

Hắn thậm chí còn viết hồi ức từ hồi đi nhà trẻ, vì chính là sợ một ngày nào đó, Tần Dĩ Hằng gặp lại bạn học hồi nhà trẻ của hắn, người đó lại nói hắn gấp máy bay bằng giấy đặc biệt lợi hại, phi máy bay trong lớp học luôn xa nhất, Tần Dĩ Hằng lại tới hỏi tội hắn.

Ghét cái gì cũng nghiêm túc suy nghĩ, bất quá Sở Nghĩa là một đại nam nhân thật sự không có nhiều thứ để ghét, nghĩ tới nghĩ lui cũng được có mấy thứ.

Lần này hắn ngồi chỉnh sửa tốn đến 40 phút, trong đó đến 35 phút đều là hồi tưởng chuyện cũ.

Mà trong quá trình hắn nghiêm túc tự hỏi , Tần Dĩ Hằng cũng ở cùng với hắn, hai người mặt đối mặt , Tần Dĩ Hằng bắt chéo chân, tay đặt ở trong túi áo khoác , mười phần không phạm người.

Sở Nghĩa hiện tại cực kỳ giống học sinh bị lão sư phạt chép bài tập, đối diện Tần lão sư cái gì đều không làm, chỉ chờ hắn.

Đầu óc của Sở Nghĩa rốt cuộc củng không đủ dùng , cuối cùng sau khi kiểm tra một lần cuối, mới đem tờ giấy giao cho Tần Dĩ Hằng.

Tần Dĩ Hằng ngồi thẳng lên, từ trong tay Sở Nghĩa nhận lấy tờ giấy.

Sở Nghĩa ngồi nghiêm chỉnh, không tự kìm được nhấp miệng, chờ Tần Dĩ Hằng lên tiếng.

Lần này Tần Dĩ Hằng cũng xem đến thực cẩn thận, hắn nhìn nhìn, đột nhiên thả giấy xuống, giương mắt nhìn Sở Nghĩa: "Máy bay giấy?"

Sở Nghĩa gật đầu: "Ân."

Tần Dĩ Hằng có điểm không rõ: "Đây là cái gì?"

Sở Nghĩa ha ha hai tiếng.

Thoạt nhìn là có điểm không thể tưởng tượng, không phải Tần lão sư ngài muốn tại hạ tận lực chu toàn sao.

Sở Nghĩa giải thích: "Em lúc lớp lá, cũng có thể là thời điểm lớp chồi , lão sư có tổ chức thi đấu ném máy bay giấy một lần, đầu tiên là tổ nhỏ trong lớp thi đấu, sau đó là lớp thi đấu, sau đó lại đến đoạn thi đấu cuối là toàn trường thi luôn, em thi toàn bộ đều được giải nhất," Sở Nghĩa vươn một ngón tay: "Còn có một tờ giấy khen đấy."

Tần Dĩ Hằng biểu tình rốt cuộc cũng không còn nghiêm túc, tựa hồ là nghĩ tới hình ảnh gì: "Trên giấy khen viết cái gì? Chúc mừng bạn nhỏ ở trường trong lúc thi đấu ném máy bay giấy lấy được giải nhất?"

Sở Nghĩa cười rộ lên, đúng là có điểm buồn cười.

"Không sai biệt lắm đi," Sở Nghĩa dựa về phía trước một chút, tay đặt ở trên bàn: " Bởi vì mẹ em cầm giấy khen, đổi lại phần thưởng là cho em kem."

"Kem." Tần Dĩ Hằng đột nhiên lặp lại từ này: "Em thích ăn kem?"

Này, liền bắt được trọng điểm.

Không hổ là Tần Dĩ Hằng.

Sở Nghĩa vội vàng chỉ vào tờ giấy: "Em có viết vào."

Quả nhiên Tần Dĩ Hằng nhìn xuống, liền thấy được mấy chữ phía dưới.

"Kem ( bất quá là khi còn nhỏ thích, lớn lên cảm thấy bình thường )"

Biểu tình của Tần Dĩ Hằng đột nhiên trở nên nhu hòa .

"Cái này," Tần Dĩ Hằng tiếp tục vấn đề: "Cột dây giày là cái gì?"

Sở Nghĩa nhướng mày, Tần Dĩ Hằng có hứng thú nghe, hắn cũng có hứng thú giảng: "Đây cũng được giấy khen thi đấu, bất quá cái cột dây giày này không lợi hại bằng cái kia , giáo viên chủ nhiệm lớp chỉ là tùy tiện kêu vài người đi tham gia, một lớp chỉ hai người đi, em khi đó cũng dự thi toàn trường cũng nhanh nhất."

Tần Dĩ Hằng gật gật đầu, tò mò hỏi: "Chủ nhiệm lớp vì sao kêu em?"

Sở Nghĩa nói giỡn: "Khả năng em cao quá nhìn mặt đoán cột dây giày rất lợi hại đi."

Tần Dĩ Hằng phối hợp cười rộ lên: "Thật hài hước."

Đánh giá phi thường đúng trọng tâm , Sở Nghĩa chỉ muốn chọc Tần Dĩ Hằng một tí, nhưng thật ra chính mình lại bị bộ dạng nghiêm túc của Tần Dĩ Hằng chọc bật cười.

Sở Nghĩa lắc đầu: "Em cũng không biết tại sao lúc ấy chủ nhiệm lớp lại kêu em, anh biết đấy, lúc đó hồi tiểu học mà, người thành tích tốt lại là học sinh ngoan, lão sư sẽ luôn thiên vị một chút."

Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu: "Ý của em là do em thành tích người tốt lại ngoan?"

Sở Nghĩa một bộ biểu tình cũng tốt cũng được: "Có thể là vậy đi." Sở Nghĩa nói xong tiếp tục không biết xấu hổ mà bổ sung môt câu: "Còn sẽ thiên vị người mà lớn lên đẹp."

Tần Dĩ Hằng cười rộ lên, hình như có điểm thích ứng phương thức nói chuyện của Sở Nghĩa, rất nghiêm túc gật gật đầu: "Cho nên bạn nhỏ Sở Nghĩa ở lớp học lại ngoan không những đẹp mà thành tích còn tốt."

Sở Nghĩa tiếp tục ngạo kiều: "Cũng không phải em nói."

Tần Dĩ Hằng cúi đầu cười rộ lên: "Em hảo đáng yêu."

Sở Nghĩa ai một tiếng, trong lòng chửi thầm, Tần tiên sinh a, này chỉ là em hài hước một chút mà thôi.

Tần Dĩ Hằng tiếp tục nhìn xuống: "Nhảy dây?"

Sở Nghĩa lần này không cần Tần Dĩ Hằng đặt câu hỏi, tự mình trả lời: "Đúng vậy, bất quá nhảy dây không quá lợi hại, mới đến vòng thi đấu thứ tư, còn không thể tiến trận chung kết."

Tần Dĩ Hằng gật gật đầu: "Không tồi."

Đại khái là cảm thấy Sở Nghĩa đối với hắn xác thật không còn che giấu cái gì, Tần Dĩ Hằng lại nhìn vài phút, mới đem tờ giấy cất đi.

Rốt cuộc chuyện máy bay giấy cùng cột dây giày dù không quan hệ cũng đều đau khổ viết vào, xác thật là không còn giấu cái gì.

Bất quá Tần Dĩ Hằng bên này đã xong việc, Sở Nghĩa thì chưa.

Hắn thấy Tần Dĩ Hằng đứng lên, vội vàng vỗ tay Tần Dĩ Hằng vài cái, ý bảo hắn ngồi xuống đã.

Tần Dĩ Hằng nghi hoặc mà nhìn Sở Nghĩa.

"Anh biết hết bí mật của em, em cũng nên biết của anh chứ," Sở Nghĩa đối với Tần Dĩ Hằng cười: "Như vậy mới công bằng a."

Tần Dĩ Hằng thoáng nhướng mày, một lần nữa ngồi xuống, kiên nhẫn nói: "Em muốn biết cái gì?"

Sở Nghĩa chỉ tờ giấy trong tay Tần Dĩ Hằng : "Anh cũng điền một phần, giống như đúc, em cũng muốn tận lực kỹ càng tỉ mỉ."

Tần Dĩ Hằng nghiêng đầu nhìn Sở Nghĩa.

Không hổ là ông chủ của mấy nghìn nhân viên, liếc mắt một cái như vậy, trong lòng Sở Nghĩa lập tức liền sợ.

Có cảm giác câu tiếp theo của Tần Dĩ Hằng chính là, cậu cũng xứng hiểu biết tôi?

Bất quá Sở Nghĩa cũng không sợ được bao lâu, bởi vì khí thế Tần Dĩ Hằng liền trở nên ôn nhu.

Âm thanh cũng ôn nhu: "Được thôi."

Nhưng là Tần tiên sinh anh thoạt nhìn có điểm vui vẻ là chuyện như thế nào?

Bởi vì trao đổi hiểu biết bạn học, cảm thấy chơi rất vui?

Sở Nghĩa không quan tâm nhiều, hỏi trước: "Nguyên văn như vậy anh còn không?"

Tần Dĩ Hằng gật đầu: "Ở bên trong máy tính."

Sở Nghĩa nhớ tới vừa khi mới trở về, máy tính ở phòng khách dưới lấu, đặt trên bàn trà.

Hắn lại ngăn Tần Dĩ Hằng muốn đứng dậy: "Anh ngồi đi, em đi lấy."

Sở Nghĩa cũng không biết chính mình vì sao cao hứng như vậy.

Có thể là bởi vì Tần Dĩ Hằng cao hứng hắn cũng cao hứng.

Cũng có thể là bởi vì sắp biết Tần Dĩ Hằng yêu thích cái gì, hắn liền cao hứng.

Kỳ thật hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được, tâm tư hắn đối Tần Dĩ Hằng tâm tư có chút biến hóa.

Có thể là bắt đầu có thiện cảm.

Một đại soái ca như vậy ở bên cạnh, còn đối với mình tốt như vậy, chuyện có thiện cảm nói thật là phi thường bình thường.

Nhưng Sở Nghĩa cảm thấy, hắn hình như là so với hảo cảm còn nghiêm trọng hơn một chút, hắn có điểm thích Tần Dĩ Hằng.

Nhưng là cái việc thích này thì hắn không quá xác định.

Xác định rõ hơn một chút là hắn hiện tại rất thích cùng Tần Dĩ Hằng ở bên nhau.

Sở Nghĩa vịn lan can cầu thang lắc đầu.

Mặc kệ, thích thì thích đi, thích lão công của mình thì có cái gì.

Hắn nhanh chóng lấy máy tính , bước chân cũng rất nhẹ nhàng, lộc cộc liền về tới thư phòng.

Tần Dĩ Hằng đã mở máy in, dây cắm cũng lấy ra, Sở Nghĩa đi đến bên cạnh hắn, giúp hắn đem dây cắm vào.

Tần Dĩ Hằng mở hồ sơ ra, chọn in ra.

Trong nhà cái máy in là loại nhỏ, có thể là chỉ tùy tiện dùng cho vài tình huống, cho nên in đặc biệt chậm.

Sở Nghĩa đứng ở bên cạnh Tần Dĩ Hằng, hai người cứ như vậy cúi đầu nhìn máy in, tích tích tích, tích tích tích.

Nhưng là không biết như thế nào, Tần Dĩ Hằng giật mình, vì thế dư quang của Sở Nghĩa liền bị hấp dẫn, thoáng ngẩng đầu nhìn Tần Dĩ Hằng.

Lúc này, Tần Dĩ Hằng cũng cúi đầu nhìn Sở Nghĩa.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau.

Sở Nghĩa chớp chớp mắt, không nhịn được liếʍ môi một chút.

Hắn có dự cảm phi thường mãnh liệt, không khí trở nên có điểm không giống vừa rồi nữa.

Ánh đèn rõ ràng vẫn là ánh đèn vừa rồi, nhưng lúc này lại đột nhiên trở nên kiều diễm.

Không khí rõ ràng vẫn là cái không khí này, nhưng giờ lại ẩn ẩn có chút ái muội.

Hai người đối diện mắt nhau, gần ba giây đồng hồ, trong lòng hai người ngầm hiểu ý mà hoạt đông.

Phi thường ăn ý, Sở Nghĩa nhìn Tần Dĩ Hằng cúi đầu trong nháy mắt liền nhắm mắt lại, sau đó như hắn dự kiến , Tần Dĩ Hằng cúi đầu xuống hôn hắn.

Đã không còn gió lạnh bên ngoài, môi của Tần Dĩ Hằng rất ấm áp, so với Sở Nghĩa còn ấm hơn.

Hắn đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào môi Sở Nghĩa một chút, sau đó nghiêng đầu, né chóp mũi của Sở Nghĩa ra, ngậm lấy môi dưới của Sở Nghĩa , một chút một chút mà hôn.

Ở trên môi chơi trong chốc lát, Tần Dĩ Hằng hôn càng sâu.

Vì để thuận tiện cho Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa ngẩng đầu lên một chút, cũng hé miệng.

Hô hấp của hắn, ngửi được đều là hơi thở nam tính của Tần Dĩ Hằng.

Đầu Sở Nghĩa nặng nề.

Hôm nay Tần Dĩ Hằng thực ôn nhu.

Rõ ràng Tần Dĩ Hằng chỉ có đυ.ng tới môi Sở Nghĩa, không có ôm hắn, không có đỡ vai hắn, tay hai người còn đều đặt ở trong túi của mình, nhưng Sở Nghĩa vẫn cảm thấy, Tần Dĩ Hằng so với thời điểm trước kia, rất ôn nhu.

Như là thực dụng tâm đối đãi với bảo bối, muốn bảo bối vui vẻ.

Cũng muốn hôn bảo bối đến mềm người.

Sở Nghĩa xác thật thực mềm người.

Nhưng cũng hơi nghẹn.

Khụ khụ.

Hai người thời điểm tách ra , Sở Nghĩa chân đứng có chút không vững, lung lay một chút, bất quá cũng may bên cạnh hắn là cái bàn, hắn nghiêng nghiêng liền dựa lên, cùng đứng không có gì khác nhau.

Tần Dĩ Hằng không phát hiện tình huống bên này của hắn, mà là đem tầm mắt hướng về phía máy in.

Tờ giấy kia cũng đã in xong.

Sở Nghĩa khụ khụ, duỗi tay qua cầm tờ giấy kia lên, cũng từ ống đựng bút lấy bút mình vừa viết cầm lên đưa qua: "Anh điền đi."

Bàn của Tần Dĩ Hằng chỉ có một cái ghế, hắn thấy Tần Dĩ Hằng ngồi xuống, trong đầu đột nhiên sinh ra ý nghĩ muốn ngồi lên đùi Tần Dĩ Hằng.

Nhưng cái ý nghĩ này rất mau bị hắn phủ định.

Hắn cảm thấy hắn nhất định là bị hôn đến hồ đồ.

Này nếu ngồi lên, chắc chắc sẽ bị Tần Dĩ Hằng một cước đá xuống.

Sở Nghĩa ngoan ngoãn mà ngồi xuống đối diện Tần Dĩ Hằng, Tần Dĩ Hằng đã bắt đầu điền, hắn buồn bực mà gục xuống bàn, nói: "Anh phải nghiêm túc viết nga."

Tần Dĩ Hằng ngẩng đầu liếc nhìn Sở Nghĩa một cái, tiếp tục ôn nhu, còn khó được cùng Sở Nghĩa vui đùa một chút: "Đã biết Sở lão sư."

Tần Dĩ Hằng điền cái bảng này so với Sở Nghĩa nhanh hơn nhiều, chỉ bỏ ra vài phút, nhưng có thể là bởi vì hắn muốn tận lực chu toàn, cuối cùng còn nghiêm túc kiểm tra lại một lần rồi mới đưa cho Sở Nghĩa.

Sở Nghĩa cầm lấy mà từ từ xem.

Sau đó Sở Nghĩa biết vì sao Tần Dĩ Hằng lại viết nhanh như vậy

Thần tiên vô dục vô cầu Tần Dĩ Hằng, thích minh tinh, thích động vật, ghét động vật, vân vân và mây mây, tất cả đều là không.

Mặt sau ghi chuyện không thích, cùng chuyện thích, mới dần dần phong phú lên.

Bạn học Tần đồng chuyện không thích, chỉ có hai cái khác biệt.

Một, bị lừa gạt

Hai, muốn nắm giữ nhưng không nắm giữ được.

Đúng chuẩn phong cách của Tần Dĩ Hằng, Sở Nghĩa cũng đã có nho nhỏ kiến thức Tần Dĩ Hằng xác thật rất không thích bị người khác lừa gạt, cũng rất không thích việc mình không kiểm soat được.

Tỷ như trong hôn nhân của bọn họ.

Sở Nghĩa tiếp tục nhìn xuống, đến chuyện Tần Dĩ Hằng thích, thoạt nhìn cũng nhiều.

Một, muốn nắm giữ đều nắm giữ được.

Sở Nghĩa cười rộ lên, lặp lại a.

Sở Nghĩa nhìn xuống chút nữa, nhưng nhìn đến điều thứ hai, tay đột nhiên run lên.

Hai, cùng Sở Nghĩa hôn môi

Cùng, Sở Nghĩa, hôn môi.

Cùng Sở Nghĩa, hôn môi?

Thực mau, Sở Nghĩa trong người có một cổ khí nóng, nảy lên ở trong lòng, mắt hắn nháy mắt nóng lên.

Tần Dĩ Hằng!

"Sở Nghĩa : Đệ nhị hay đệ nhất cùng không bằng thích cùng em hôn môi :33333 "