Có lẽ tuổi thơ đã nếm trải quá nhiều đau khổ, cho nên đối với việc ăn mặc thường ngày tân chủ nhân của Quỷ Cốc rất chú trọng và hưởng thụ. Nho gia đề xướng: “Nhất đan tự, nhất biểu ẩm, tại lầu hạng” (*) điều này tuyệt đối không xuất hiện trên người Vương Hủ.
(*):Một giỏ cơm, một bầu nước, ở trong ngõ hẹp
Trích trong câu nói tán dương Nhan Hồi của Khổng Tử. Nhan Hồi là môn đệ tử số một của Không Tử, nổi tiếng là người đức hạnh, hiếu học, mặc hoàn cảnh khó khăn là đệ nhất hiền nhân: “Nhất đan tự, nhất biều ẩm, tại lậu hạng, nhân bất kham kì ưu, Hồi dã bất cải kì lạc.”
Một giỏ cơm, một bầu nước, ở trong ngõ hẹp, người khác thì không chịu nổi cảnh ưu phiền đó, riêng Hồi thì không hề thay đổi niềm vui của mình.
Lần này chỉ là tạm thời ra ngoài mà cũng cực kỳ xa hoa lãng phí.
Riêng thùng gỗ dùng để tắm trong phòng cũng là gỗ đàn hương, những đồ gia dụng đi kèm không phải là gỗ tầm thường, mà được làm từ đồng thau có quai ở hai bên chế tác tinh xảo. Phía trước có đặt một chậu than có nắp ngăn, chỉ cần nô dịch đứng một bên thỉnh thoảng tháo tấm ngăn ra, lợi dụng nhiệt tỏa từ chậu than, có thể yên tâm tắm rửa.
Thân Ngọc kia vừa tắm xong nước còn chưa kịp đổi, xung quanh vẫn còn mùi hương, có thể gửi được mùi gạo lên men với bồ kết, nước nóng lại hòa thêm sữa, khiến màu nước cũng trắng đυ.c. Những người nghèo tuyệt đối không uống loại nước gạo này, chỉ dám sử dụng một ít nước gạo lên men, sản lượng gạo vốn rất ít, phải vận chuyển từ phương Nam xa xôi, mà một thùng nước gạo lên men phải cần tới mười cân gạo.
Nhưng mà chủ nhân của núi Vân Mộng không hề keo kiệt để mĩ nhân thoải mái sử dụng. Thảo nào Thân Ngọc lại vui vẻ, những thiếu nữ trẻ tuổi như vậy, rất thích loại hưởng thụ này nên dễ bị nam nhân tâm tư tinh xảo đả động, vừa mới được cốc chủ ân sủng, hẳn nàng ta thấy rất sung sướиɠ.
Nhưng mà Tân Nô cũng không có quá nhiều cảm xúc, những… thứ khiến Thân Ngọc mừng rỡ như vậy lại hoàn toàn quen thuộc với Tân Nô.
Trên người dính đầy bùn đất khiến nàng khó chịu, nàng đứng trước gương đồng bình tĩnh chờ thô phụ đi đổi nước nóng.
Nhưng một vị lão nhân ở phía sau nàng lạnh lùng nói: “Đứng sững ở đây làm gì? Nơi này là chỗ thị thϊếp cốc chủ tắm rửa, tiện nô ngươi nên sang bên phòng kế mà tắm.”
Tân Nô quay đầu nhìn lại, phụ nhân này nàng nhận ra. Là một trong những kẻ đi theo Vương Hủ đến trang viên của phụ thân, cầu xin mẫu thân nàng thu dụng bọn họ.
Mẫu thân thiện lương làm sao nghĩ đến, mĩ thiếu niên trầm lặng ít nói kia lại là kẻ ác lang chuyên ăn tươi nuốt sống người khác? Mà lão phụ này cũng có thể nói là một nô bộc trung thành,mĩ thiếu niên nghèo túng năm đó đã trở thành kì sĩ vang danh thiên hạ, không thể bỏ qua công lao của Uyển thị.
Thoáng chốc, từ một thô bà sử chuyên giặt giũ cho mẫu thân giờ đã trở thành quản sự của Quỷ Cốc núi Vân Mộng, mọi tiểu nô trong Quỷ Cốc đều phải nghe theo sự sai khiến của bà, mà chúng đệ tử của Vương Hủ dù xuất thân cao quý bao nhiêu khi gặp bà vẫn xưng một tiếng “Uyển Cô”.
Trước giờ Uyển thị không thích Tân Nô, lúc này mặt trầm xuống, chỉ ngón tay sang phòng bên cạnh được dựng lên bằng một tấm chắn đơn nói: “Bà tử còn bận chuẩn bị nước nóng cho gia chủ, không rảnh quản ngươi, ngươi tự mình qua kia múc nước tắm rửa đi.”
Tân Nô cũng rất nghe lời, mặt không đổi sắc cầm thùng gỗ đi múc nước. Củi không còn cháy, nồi đồng cũng không đủ nước nóng. Nếu không có lửa giữ ấm, nồi đồng sẽ bị lạnh. Cho nên số nước còn lại chắc nguội rồi.
Tân Nô lười phải chẻ củi nấu nước, chỉ dùng một thùng nước ấm lau rửa qua loa chỗ cánh tay dính bùn nước bẩn, lấy khăn khô lau lại, chuẩn bị ra khỏi phòng.
Nhưng mà Uyển Thị không hài lòng lạnh lùng nói: “Cốc chủ phân phó ngươi tắm rửa, là phải tắm rửa thân thể sạch sẽ. Thân là nô tỳ, không thể nuông chiều. Trước kia cốc chủ thương tiếc ngươi tuổi nhỏ mất phụ mẫu, mới động lòng trắc ẩn. Chắc ngươi cũng hiểu, Tân thị ngươi chỉ là tiện nô, nên hiểu rõ bổn phận của mình, mấy lần ngươi trốn đi, coi như đã tiêu phí hết thương tiếc của cốc chủ với ngươi, lần này ngài phân phó, về sau mọi chi phí ăn mặc của ngươi sẽ giống với nô bộc trong cốc, gia chủ ghét người bẩn thỉu, mỗi ngày tất cả nô bộc đều phải tắm rửa sạch sẽ, nếu không có nước nóng, thì ngươi tự lấy nước giếng tắm đi.”
Tân Nô mắt cũng không thèm liếc ném chiếc khăn nhỏ trong tay xoay người muốn rời đi, lại bị Uyển Thị nắm lấy cổ tay, mạnh mẽ kéo trở lại.
Lúc này đêm đã khuya, đêm xuân trời vẫn se lạnh, làm sao có thể tắm nước lạnh? Tay Tân Nô bị bà ta kéo một cách thô lỗ, trong lòng khó chịu, mạnh mẽ hất tay bà ta ra. Nhưng thân thủ của Uyển thị trước giờ không thua kém mấy kiếm khách trẻ tuổi, lúc Tân Nô phản kháng, bà ta tung chưởng tập kích vào huyệt cánh tay nàng, khiến nàng ngửa ra sau, suýt chút ngã trên đất.
“Năm đó gia chủ thấy thân thể ngươi yếu đuối, phân phó ta dạy ngươi chút quyền cước để phòng thân không phải là dạy để ngươi phạm thượng. Nếu không nghe lời, đừng trách ta không nể tình, ném thẳng ngươi vào thùng nước lạnh mạnh mẽ cọ rửa.”
Tân Nô hiểu không phải bà ta phô trương thanh thế. Nhìn bà ta có vẻ giống một nông phụ nhưng năm đó cũng là nữ thích khách danh tiếng, đao quang huyết ảnh phía trước cũng không nháy mắt, nói “Ném” nàng chính là nghĩa trên mặt chữ.
Đối mặt với lời trách móc nặng nề như vậy Tân Nô lại thấy dễ chịu hơn chút ít.
Vừa rồi Vương Hủ trưng ra cái bộ dáng quân tử, ngược lại làm cho lòng nàng thấp thỏm. Nhưng nếu lúc này hắn để người bên cạnh trách phạt một phen, như vậy lại làm cho lòng nàng yên ổn.
Lúc nàng dùng nước lạnh để tắm rửa, Uyển thị cũng không rời đi, đôi mắt sâu bên trong những tầng nếp nhăn kia lặng lẽ quét lên thân thể trắng muốt của Tân Nô, sau đó mặt không đổi sắc xoay người rời đi.
Đương nhiên Tân Nô biết vì sao bà ta làm như vậy. Từ trước đến nay hắn đã quen không chế tất cả mọi việc. Lần này nàng lẩn trổn hai tháng, cho dù không hứng thú với nàng, nhưng thân là người của cốc chủ, thì cho dù là ai cũng không được phép nhúng chàm nàng dù chỉ một chút.
Thêm nữa nàng rơi vào tay Bàng Quyên, hắn lại có tân sủng ở bên, không thèm tự mình kiểm nghiệm, cho nên muốn lão nô kia kiểm tra, xem trên người nàng có lưu lại ấn ký khả nghi không.
Đồng dạng như vậy, bất kể cốc chủ đại nhân ban ra lệnh gì đầy tớ trong cốc đều nâng tinh thần thi hành triệt để. Tắm rửa xong, toàn thân nàng run rẩy bẩy bị dẫn vào một căn phòng gạch có vẻ ẩm thấp. Tân Nô không để ý tới căn phòng ẩm ướt, hai mắt nàng khép lại, ván giường cứng ngắc cũng không thắng được sự mệt mỏi, cuối cùng nàng cuộn mình lại ngủ.
Nếu là thời điểm hai tháng trước, chỉ cần một chút bùn dính lên người, có lẽ nàng sẽ khó chịu, nhưng mà hai tháng vừa rồi trải qua cảnh màn trời chiếu đất, nên cuộc sống của nàng đã sớm thay đổi.
Khi sống nơi hoang dã, tìm kiếm rau dại rễ của quả, không có muối, những thứ này nàng đã… nếm qua. Nhưng dù là như thế, nàng không giống những nữ tử xuất cốc kia, luôn khát vọng được trở lại Quỷ Cốc sống cảnh cá chậu chim l*иg nhàn tản.
Nàng nhớ phụ thân đã từng kiêu ngạo mà nói với nàng: “Hài tử, con phải nhớ con là người của Tân gia, sau này chính là hạ vũ thánh giả, vi phụ cũng chỉ có mình con là truyền nhân, thế nhân coi thường nữ tử, nhưng mà nữ nhi của ta thông minh tuyệt đỉnh không hề thua kém đấng mày râu, rồi sẽ có một ngày con trở thành một nữ tử mạnh mẽ, lòng chứa muôn dân trăm họ, khai đàn lập thuyết, mà không phải bị giam trong phòng bếp, đến lúc đó con phải đem học thức của Tân gia truyền rộng ra, trở thành nữ học giả đệ nhất thiên hạ…”
Mỗi khi nhớ tới lời nói kiêu ngạo của phụ thân dành cho nàng, nàng không tự chủ mà nhớ đến ánh mắt tha thiết, kỳ vọng kia của người, những năm gần đây trong lòng nàng lúc nào cũng như có ngọn giáo đâm vào hết sức đau đớn, mặc dù người nọ tận lực yêu chiều, nhưng nàng cũng không vì thế mà sa đọa vào sự hưởng lạc xa hoa da^ʍ dật, càng không thể xóa tan sự quật cường trong mắt nàng.
Nếu từ nay về sau cứ đối xử lạnh lùng như vậy cũng tốt, không biết tự nhiên hắn đề cập đến việc gặp Ngụy Vương, là đang có tính toán gì? Chẳng lẽ hắn cũng biết…không thể nào….
Mặc dù Tân Nô thông tuệ, cũng không thể đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, cũng chỉ có thể cố gắng thích ứng, hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Nghĩ rằng ngày thứ hai nàng có thể dậy sớm, nhưng đợi đến khi nàng định mở mắt, lại cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không thể mở ra.
Giống như lời Uyển thị nói, lúc nhỏ nàng đã yếu ớt, tuổi nhỏ luôn sống chung với bệnh. Về sau gặp Vương Hủ ở hậu viện luyện võ với Uyển thị, không biết trời cao đất dày la hét muốn học, từ đó về sau, cơ thể nàng mới được cải thiện không ít.
Khi đó, nàng là nữ nhi duy nhất của Tân cốc chủ, nên được mọi người ưu ái, chỉ có Vương Hủ là không thích thân cận với nàng, lúc không có người, sẽ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn nàng. Lúc đó nàng cũng là một người tràn đầy nhiệt tình, cực kỳ thích chơi đùa với ca ca Vương Hủ.
Tuổi còn nhỏ nên không hiểu, nếu là nàng bây giờ sẽ hiểu ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sâu không lường được kia chính là sự căm hận cùng chán ghét phát ra từ nội tâm. Sẽ không có tâm tư quấn quýt lấy ca ca, muốn hắn chơi đùa với nàng.
Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, vị thiếu niên nhìn trông khoan dung trầm ổn, trong cuộc sống tương lai, chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, đã giày vò khiến nàng triền miên nằm trên giường bệnh.
Đêm qua tắm nước lạnh, hiệu quả thật nhanh, cộng thêm việc đắp chăn mền hơi ẩm ướt, nàng đã lâu không sinh bệnh, ban đêm bỗng sốt cao, nếu không phải được người khác phát hiện kịp thời, chỉ sợ nàng đã bị sốt nóng chết rồi.
Uyển thị tự mình đến xem, cũng không nói gì thêm, có lẽ nhìn thấy sắc mặt nàng ửng hồng, co rúc ở trong chăn dáng vẻ đáng thương, liền cho nàng chuyển tới một gian phòng thoáng mát, còn phái một tỳ nữ trẻ tuổi đến chiếu cố nàng. Người trong quỷ cốc tinh thông dược lý, cho nên sau khi xem xét bệnh tình, đúng bệnh cắt thuốc.
Nhưng hắn lại không hề lộ diện, nghe nói là đã mang theo tân sủng Thân Ngọc đi ra ngoài dự tiệc. Không thèm để ý tới Tân Nô.
Nhưng mà người ngoài lại không để ý, tỳ nữ tới chiếu cố nàng là một vị cố nhân, hai mắt nàng ta ửng đỏ, giận mà không dám nói: “Tân Nô tỷ tỷ, vốn đang tốt, vì sao lại trốn đi, chọc giận cốc chủ, bây giờ người đối xử với tỷ như vậy….Về sau tỷ phải sống như thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói: Vương Hủ tiên nhân, xin hỏi người là cặn bã đệ nhất thiên hạ? Cuồng tử với tư cách là mẹ ruột cũng rầu rĩ thay ngươi, tại đây ngàn dặm tuôn trào hận không thể thu thập hết cặn bã nam trên đường, những ngày về sau ngươi sẽ sống thế nào a~~~