Diệp Hiểu Đồng thề, cô chưa bao giờ ngạc nhiên như lúc này. Khϊếp sợ, không tin vào mắt mình, khó có thể... Tha thứ cô vốn từ hạn hẹp thật không biết nên hình dung tâm trạng hiện giờ thế nào.
Từ lúc nhận được điện thoại của Y Ân, đến Lam Băng rời khỏi đoàn phim, đến nhìn thấy những tin tức về Thủy Nhạc tràn ngập trên mạng, đến sau đó không nhận được tin tức nào, Diệp Hiểu Đồng bị đau lòng cùng lo lắng quấn quanh, mỗi một giây đều là giày vò. Cô không thể tưởng tượng được thần tượng của mình sẽ một mình bất lực khóc, cũng không dám đoán cô ấy như thế nào đối mặt với vô số ánh mắt soi mói vào vết sẹo của bản thân. Cô nghĩ rằng hiện tại trên mặt cô ấy hẳn là bi thương, phẫn uất, trong lòng là tràn đầy đau khổ tuyệt vọng. Cũng không ngờ, quay đầu liền thấy thần tượng nhà mình thản nhiên tươi cười như lúc ban đầu.
"Diệp tử, bộ dạng ngốc nghếch hiện tại của em, thật làm tổn thương mắt chị..." Thủy Nhạc nói. Mang theo ý cười xấu xa mỗi khi trêu đùa Diệp Hiểu Đồng, cùng ánh mắt đắc ý phi dương.
"Nhạc, Nhạc...Nhạc..." Diệp Hiểu Đồng thật sự không nghĩ biểu hiện quá mức khác người, cũng thật sự không nghĩ vốn nên là người cần được an ủi trái lại phải an ủi ngược lại mình, nhưng cô không thể khống chế nước mắt nghẹn ngào ra tiếng. Kỳ thật cô muốn khẩn cầu Thủy Nhạc không cần kiên cường như vậy, bởi vì cho dù cô ấy yếu đuối một chút, cũng còn có bọn họ có thể vì cô ấy khởi động một bầu trời, khẩn cẩn cô ấy không cần phải quan tâm suy nghĩ của người khác, khẩn cầu cô ấy cố tình gây sự chẳng sợ một lần cũng tốt, khẩn cầu cô ấy... Nhưng bản thân lại không có tiền đồ chôn trong lòng người ta, khóc đến kinh thiên động địa.
Thủy Nhạc che lại toàn bộ ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, có vẻ xấu hổ, nhưng càng nhiều, là cảm động. Giờ phút này, cảm nhận được Diệp Hiểu Đồng trong lòng mình khóc đến run rẩy, Thủy Nhạc nghĩ, sở dĩ cô có thể bình tĩnh đến gần như lạnh lùng, có lẽ chính là vì trong cuộc sống của cô luôn xuất hiện một vài người, bọn họ nóng lòng thay cô thể hiện toàn bộ bi thương cùng phẫn nộ, làm cô không kịp thể hiện bất cứ điều gì.
Mới trước đây chỉ cần nơi nào không cẩn thận bị thương, Giang bá sẽ luôn là người so với cô còn đau hơn, cô đành phải an ủi ông kỳ thật cũng không có đau như vậy, thực ra khi trưởng thành cũng là như thế. Dù phải chịu bao nhiêu ủy khuất từ lớn đến nhỏ không đáng nhắc đến, Y Ân đều là người so với cô còn liều mạng, cô đành phải trấn an anh ấy thật sự không có nghiêm trọng như vậy, cô cũng không ăn cái gì mệt. Hiện tại, đứa ngốc này, ghé vào trên người cô khóc đến so bản thân cô còn khổ sở, cô đành phải kiên nhẫn vuốt tóc em ấy, nhẹ nhàng vỗ vai em ấy, mặc kệ em ấy đem nước mắt vẽ loạn trên quần áo mình, tính cả nước mũi nhớp nháp... Thủy Nhạc đều nhẫn.
Diệp Hiểu Đồng khóc thật sự rất đau lòng, đồng thời, cũng rất lớn, nháy mắt nhuộm đẫm toàn bộ bầu không khí trường quay, ưu thương lại dịu dàng. Mọi người vốn bởi vì Thủy Nhạc đột nhiên xuất hiện mà tâm tư khác nhau, nhìn một màn này, đều không thể dời mắt.
Đợi đến khi Diệp Hiểu Đồng khóc xong, sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Thủy Nhạc cũng không có ý muốn rời đi, Diệp Hiểu Đồng thu liễm tâm trạng, mang cô quay về khách sạn đoàn phim đang ở.
Đoàn phim ở tại một thôn không lớn, không có khách sạn lớn, chỉ có một nhà khách đơn sơ, cũng may lần này đạo diễn Lam Băng quay là phim tài liệu nghệ thuật, không cần nhiều thiết bị và nhân viên, miễn cưỡng có thể nhét mọi người vào một chỗ, nhưng rốt cuộc không thể tìm được một gian phòng cho Thủy Nhạc.
Đương nhiên, theo logic của Diệp Hiểu Đồng, Nhạc Nhạc nhà cô vốn không cần một phòng riêng. Vì thế, người nào đó đem thần tượng nhà mình đưa đến phòng Lam Băng, chỉ huy thần tượng nhà mình ngồi xuống, liền bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc của mình, thần thần bí bí không biết tự nhét vào phòng của đồng nghiệp nào trong đoàn phim.
Vốn muốn kiên trì đợi đến Lam Băng trở về mới dời đi, Thủy Nhạc không có biện pháp, đành phải nhờ người hỗ trợ vào thôn lấy một ít nước đá về, ánh mắt Diệp Hiểu Đồng không chữa trị liền chạy khắp nơi, thật sự là rất dọa người...
Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại Thủy Nhạc, cô rốt cục cảm thấy có chút mệt mỏi, dựa vào đầu giường nghỉ ngơi, lơ đãng quan sát bài trí trong phòng, nhìn từng chút dấu ấn Lam Băng lưu lại nơi này, tưởng tượng đến mỗi hành động của nàng ở trong này, một cái nhăn mặt một nụ cười, trong lòng bỗng nhiên vô cùng ấn tĩnh.
Thời điểm Lam Băng trở lại, màng đêm đã buông xuống. Thôn trấn im lặng, đèn đã tắt, chỉ có ánh sáng loe lói bị khóa trong khung cửa, không biết dưới những ánh đèn kia giờ phút này là khung cảnh thế nào.
Lam Băng kéo thân thể mệt mỏi, vội vàng đẩy cửa phòng, sau đó tựa vào khung cửa, im lặng nở nụ cười. Người mà nàng tâm tâm niệm niệm, đang cuộn mình trên chiếc giường nhỏ của nàng, quay mặt vào cửa, ngủ say sưa.
Đầu giường đèn đang mở, cửa sổ vẫn chưa đóng, gió lạnh vào thu nhẹ nhàng vỗ về đôi má người đang ngủ không khỏi làm người ghen tỵ, chiếc cổ duyên dáng, cánh tay giơ ra mép giường, còn có mắt cá chân bóng loáng. Cô ấy mặc áo ngủ của nàng.
Lam Băng thật cẩn thận đóng cửa lại, tựa vào sau cửa vẫn không nhúc nhích nhìn hồi lâu, nàng chưa bao giờ cảm thấy rõ ràng như bây giờ, người trước mắt, là thuộc về nàng. Đột nhiên cảm thấy, một đời quá ngắn, như thế đủ để yêu cô ấy?
Rón ra rón rén trèo lên giường, lặng yên không một tiếng động từ phía sau ôm cô ấy vào ngực, ngửi hương vị khiến lòng người an tâm, Lam Băng nghĩ, đây chính là nàng một đời sở cầu.
Lam Băng vừa nhắm mắt đã ngủ rất say, một đêm vô mộng, thời điểm thức dậy, còn chưa mở mắt ra liền cảm thấy ánh mặt trời chói mắt. Mí mắt giật giật vài cái, vừa mở ra, liền đón nhận một đôi mắt sạch sẽ sáng ngời, tràn đầy hiếu kỳ nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt lộ ra hứng thù dào dạt.
Lam Băng biếng nhác cười, cưng chiều sờ đầu tiểu bằng hữu không biết lúc nào đã ghé vào lòng mình, thanh âm bởi vì khàn khàn mà hết sức mê người: "Ngủ đủ rồi? Như thế nào không gọi chị?" Hỏi xong cũng không đợi Thủy Nhạc trả lời, đột nhiên xoay người đè lên người bên cạnh, chui đầu và cổ cô ấy, thỏa mãn hít một hơi, nhắm mắt lại.
Thủy Nhạc dở khóc dở cười, "Hắc ~ "
Lam băng không nói lời nào, vẫn không nhúc nhích.
Thủy Nhạc giãy dụa, "Nặng quá nha~ "
Lam Băng càng ôm chặt, hai tay gắt gao ôm cô vào ngực, đầu cũng dùng sức hướng trong cổ củng a củng.
Thủy Nhạc sắp không thở nổi, lại ngừng giãy dụa, bởi vì cô cảm nhận được, nàng dùng hết toàn lực.
Cứ như vậy im lặng một hồi, Lam Băng chậm rãi thả lỏng, chống đỡ thân thể, từ trên cao nhìn xuống: "Chị thật sự rất vui vì em đã ở đây."
Thủy Nhạc đột nhiên muốn khóc.
Không biết là vì vui vẻ, cảm động, hoặc là ủy khuất tích góp từng chút một đột nhiên bộc phát, hoặc là vì được yêu, có lẽ, cô chỉ muốn, được đến càng nhiều ôn nhu từ người trước mắt này....
Lam Băng nằm xuống, mềm nhẹ kéo cô qua, làm cho cô ghé vào trong lòng mình, giống như lúc trước khi nàng vừa tỉnh. Nước mắt của Thủy Nhạc đến đột nhiên mà không tiếng động, chỉ là từng giọt nóng bỏng thẩm thấu qua áo sơ mi dính ướt một mảng lớn da thịt trước ngực, ấm áp, ngay cả trái tim đều ấm áp.
Lam Băng từng chút một kiên nhẫn vỗ nhẹ lưng cô, thường thường vuốt vuốt đầu, sau đó nhịn không được ôn nhu dỗ dành: "Bảo bảo ngoan ~ Bảo bảo không khóc ~ Bảo bảo..." Giống dỗ dành một đứa bé khát sữa...
Thủy Nhạc rốt cuộc nhịn không được, lập tức bắn lên, lung tung lau nước mắt trên mặt, mặt mày xấu hổ cùng giận dữ trừng nàng, nói không nên lời.
Lam Băng đầy mặt ôn nhu đến chết chìm, kéo mặt cô xuống, từng chút từng chút một hôn lên nước mắt còn lưu lại. Cuối cùng, tinh tế liếʍ láp môi cô, mυ'ŧ lấy đầu lưỡi, thăm dò từng tấc trong khoang miệng. Thủy Nhạc cảm thấy chính mình cơ hồ bị hòa tan trong ngực nàng.
Khôi phục lại hô hấp, Thủy Nhạc nhẹ nhàng gác cằm lên xương quai xanh của nàng, trán dán lên đôi má nàng: "Em không đi."
"Hửm?"
"Ở đây quay phim chung với chị, có được không?"
"Ha ha, cầu còn không được ~ "
"Vậy, chờ chút nữa phải đi đến đoàn phim sao, đạo diễn?"
"Em muốn chị đi sao?"
"Em có thể trộm lười ngủ trong này cả ngày được không?"
"Có thể."
"Vậy chị đi đi ~ "
"..."
Những ngày sau đó, mỗi ngày Thủy Nhạc đều cùng đại diễn Lam Băng lăn lộn ở phim trường. Lam Băng có thời gian sẽ trò chuyện với cô, lúc không rảnh, cô sẽ tự mình đọc sách, vẽ tranh, đùa giỡn Diệp Hiểu Đồng, cùng nhân viên trong đoàn hoặc diễn viên trò chuyện thiên nam địa bắc... Thủy Nhạc vốn không phải một người khó ở chung, tương phản, cô kỳ thật rất được hoan nghênh.
Cứ như vậy, Thủy Nhạc ôm tâm trạng vui vẻ, lấy một loại phương thức không có việc gì chơi bời lêu lổng, dần dần dung nhập vào sinh hoạt của đoàn làm phim...
Về phần sau đó giới giải trí đến tột cùng xảy ra chuyện gì, cho dù không có hứng thú biết đến, cũng sẽ luôn có người nói cho cô.
Y Ân giải quyết chuyện này bằng phương pháp phi thường đơn giản thô bạo, chính là trực tiếp dùng quyền thế của Y gia cùng mạng lưới quan hệ của anh trong giới giải trí khiến toàn bộ truyền thông không dám đề cập đến chuyện này. Đương nhiên, đây chỉ là ngăn cản sự tình phát triển theo phương hướng tệ hơn. Những tin đồn trước đó cộng với hiện giờ thân thế sáng tỏ, luồng sóng phản đối vô luận như thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Vì thế chuyện thứ hai Y Ân làm, là đem Y Thủy điện ảnh và truyền thông tuyên truyền làm thành tuyên truyền cá nhân của Thủy Nhạc. Đem bảy năm từ khi xuất đạo của Thủy Nhạc đến nay, trừ bỏ điệu thấp cùng trầm mặc ít lời cộng thêm ngẫu nhiên cục súc, còn lại cơ hồ tất cả đều là quang hoàn cùng năng lượng tích cực, tỉ mỉ biên tập lại, hiểu quả kinh người. Mọi người đã quen dùng thành công của một người để phán xét quá khứ và ngôn hành của người đó, thành công càng lớn, mọi người đối với họ càng khoan dung.
Vì thế trong vài ngày nắn ngủi từ lúc xảy ra chuyện, thanh âm thảo luận đã không hề ồn ào huyên náo, chỉ còn lại vài người ngẫu nhiên tụ tập châu đầu ghé tai chuyện trà dư tửu hậu thuận miệng nhắc tới.
Rốt cuộc Y Ân có thể rút ra thời gian, tự mình đem đồ dùng sinh hoạt hằng ngày của Thủy Nhạc đóng gói đưa đến đoàn phim của đạo diễn Lam Băng. Tại trước cửa khách sạn ánh mắt đầu tiên thấy cô, anh liền quyết định mặt kệ cô ở cái nơi thâm sơn cùng cốc này ở đến bao lâu cũng được, chỉ cần vui vẻ.
"Dụng cụ vẽ tranh của em có đem theo chứ?"
"Chẳng lẽ em không cảm thấy, em hẳn là nên quan tâm đến tâm trạng lặn lội đường xa mà đến của anh trước sao?"
"Nga, lái xe mấy giờ có mệt hay không?"
"Mệt chết..."
"Dụng cụ vẽ tranh của em có đem theo không?"
"..." Y Ân trợn mắt đúng ba giây: "Sớm biết liền không mang theo."
Dàn xếp xong đồ vật trên xe, Y Ân cũng không tính toán ở lâu, nhưng cũng không lập tức rời đi, mở cửa xe đứng đó, có một số việc anh không muốn nhắc đến trước mặt cô, nhưng cô hẳn là biết.
"Văn Khê đã giải ước với công ty cũ, muốn đến Y Thủy. Anh đã tự sắp xếp, ký với cô ấy, trong hai ngày này anh sẽ tìm thời gian thích hợp tuyên bố ra bên ngoài." Cảm tình Văn Khê dành cho Thủy Nhạc, có phải là đối với bạn bè bình thường, thật ra chỉ cần nhìn bằng mắt thường đều hiểu. Vài lần cô ấy ra mặt giúp Thủy Nhạc, đều là yêu thâm trầm. Đáng tiếc Lam Băng không phải người tầm thường. Đáng tiếc duyên phận thứ này, không thể đoán cũng không thể nói.
Thủy Nhạc trầm mặc một lát, cuối cùng chỉ khẽ lên tiếng: "Ừ."
"Em vừa đến nơi này, ngày hôm sau Y Khả Nhi liền bị bắt bí mật xuất ngoại. Nếu không ngoài dự đoán, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện trong giới giải trí nữa."
Thủy Nhạc có chút bất ngờ, nhướn mày nhìn thoáng qua Y Ân, ý tứ là, anh đã là gì người ta?
"Hỏi đạo diễn nhà em đi, anh chưa hề làm gì cả..." Y Ân nhún vai, bán đứng không hề xấu hổ: "Thuận tiện giúp anh chuyển lời, anh rất thưởng thức phong cách làm việc của đạo diễn!" Nói xong, không để ý tới vẻ mặt không biết ra sao của Thủy Nhạc, bước lên xe, tuyệt trần mà đi.
Thủy Nhạc nhìn theo hướng Y Ân dời đi xuất thần hồi lâu, nói xoay người trở lại phòng, bắt đầu thu thập này nọ. Phòng khách sạn vốn không lớn, nhét vào rương hành lý của cô, giá vẽ, màu vẽ, lại càng nhỏ. Thủy Nhạc đứng ở bên trong xoay người nhìn một vòng, vậy mà lại có một loại tâm tình mộc mạc tương nhu dĩ mạt, không khỏi bật cười, đột nhiên nổi lên hứng thú vẽ tranh.
Chạng vạng, Lam Băng từ phim trường trở về, gọi điện thoại cho Thủy Nhạc nhưng không có người bắt máy. Vốn tưởng cô đang ngủ, mở cửa ra lại phát hiện, cô đàn đứng cách đó không xa, đưa lưng về phía cửa, đang dựng giá vẽ chuyên chú vẽ tranh, nghe được tiếng mở cửa ngay cả đầu cũng không quay lại.
Lam Băng phóng nhẹ bước chân, cẩn thận khép cửa lại, nhẹ giọng nói một câu: "Chị đã về ~ "
Thủy Nhạc lại vẫn như cũ không quay đầu, chỉ là không chút để ý lên tiếng: "Ừ." Động tác trên tay không ngừng nghỉ.
Lam Băng nhìn một vòng quanh phòng, nhìn đến vài món đồ đột nhiên xuất hiện, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đi tới sau lưng Thủy Nhạc, lướt qua bả vai thấy được hình ảnh trên giá vẽ.
Là một bức tranh đang phác họa, hình dáng đã gần rõ ràng. Lam Băng liếc mắt một cái liền nhìn ra, Thủy Nhạc vẽ, chính là căn phòng hiện tại của các nàng. Rương hành lý ở góc tường, dụng cụ vẽ tranh bài biện trên mặt đất, tấm màng bị gió thổi nhấc lên một góc, bản bút ký đang mở ra trên bàn, còn có chiếc áo ngủ của Lam Băng đang tùy tiện gác trên mép giường lúc nàng rời đi vào buổi sáng....
Lam Băng nhịn không được nghĩ, chốc nữa nếu nàng nằm trên chiếc giường trống kia, cô ấy có thể cũng đem mình cũng vẽ vào không? Nhưng thực tế là, nàng chỉ lặng yên chọn một góc ngoài khung ảnh, ngồi xuống, im lặng bắt đầu chờ đợi.
Ước chừng nửa giờ sau, Thủy Nhạc buông bút vẽ, xoay người liền nhìn thấy Lam Băng đang ngồi trên ghế chống cằm nhìn mình: "Lam? Em nghĩ chị đã ra ngoài..."
Lam Băng đứng lên đi đến trước mặt cô, ánh mắt lại nhìn về phía giá vẽ: "Vẽ xong rồi?"
Thủy Nhạc theo ánh mắt nàng nhìn qua: "Bản thảo vẽ xong rồi, ngài mai sẽ vẽ tranh sơn dầu, còn phải phủ sơn. Hiện tại ánh sáng không tốt."
Lam Băng thu hồi tầm mắt, sờ sờ đầu cô: "Ừ, có đói bụng không? Đi ăn cơm thôi ~ "
"Nga." Thủy Nhạc ngoan ngoãn lến tiếng, chạy vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc đi ra liền nghiêm túc nói với Lam Băng: "Lam, lần sau lúc em vẽ tranh chị không cần chờ, có đôi khi sẽ rất lâu."
"Đâu chỉ là lâu, quả thực xem chị như không khí..." Lam Băng u oán nhìn cô, nửa thật nửa giả oán giận.
Thủy Nhạc gãi đầu, cười gượng: "Ách, ha ha ~ "
Lam Băng đột nhiên đi về phía trước, nắm lấy vai Thủy Nhạc đem cô ấn trên tường, sau đó cuồng loạn hôn lên đôi môi ngọt ngào kia. Nàng đã nhẫn gần nửa giờ.
Đối với Thủy Nhạc mà nói, nụ hôn này thật sự là bất ngờ không kịp phòng bị, nhưng cô không thể không thừa nhận, kỳ thật bản thân cũng có chút nhớ nhung, có chút khát vọng. Cho nên cô cũng gần như cuồng loạn đáp lại nàng.
Lam Băng thả lỏng hai tay đang kiềm trên vai Thủy Nhạc, xoa lên cổ cô, dùng hai ngón cái nâng cằm cô lên, đầu lưỡi trong khoang miệng tùy ý càn quét.
Thủy Nhạc cơ hồ không chịu nổi, nước bọt theo khóe miệng tràn ra. Lam Băng vô hạn đòi lấy tầng tầng hút một ngụm. Thủy Nhạc nhịn không được phát ra một tiếng rên: "Ưʍ..."
Lam Băng cũng không cho cô cơ hội thở dốc, lại phong bế đôi môi kia, hơn nữa khuynh người áp sát nửa người trên, từng chút một đè ép, ma sát trước ngực cô.
"Ngô..."
Lam Băng đem tiếng rêи ɾỉ toàn bộ nuốt xuống, dùng lực hôn đến đầu lưỡi Thủy Nhạc run lên, mới thở hổn hển buông ra, sau đó dùng đầu lưỡi liếʍ láp đôi môi ướŧ áŧ, cằm, cổ, kéo ra y phục một đường đi xuống làm người dưới thân há mồm thở dốc, phủ phục trước ngực nàng.
Thủy Nhạc bắt đầu ý loạn tình mê.
Lam Băng lại đột nhiên dừng lại, hơi hơi ngẩng đầu nhìn Thủy Nhạc, khóe miệng gợi lên một đường cong mê hoặc: "Lát nữa nếu chúng ta làm nhăn ga giường, có thể ảnh hưởng đến tranh vẽ ngày mai của em không?"
Thủy Nhạc bị du͙© vọиɠ sâu thẳm trong đáy mắt nàng mê hoặc, gian nan dùng chút lý trí cuối cùng tự hỏi vấn đề này, sau đó nghiêm túc trả lời: "Sẽ không."
Lam Băng dường như thực vừa lòng với câu trả lời này, cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, mới ôm eo Thủy Nhạc, xoay người đặt cô lên chiếc giường trống kia...