Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Chương 20

“Một số tiền nhỏ, không cần so đo như vậy”. Thương Ly Yên nhìn cô, đột nhiên hỏi nghiêm chỉnh, “Cậu có phải cùng Ngũ Tư Trần chia tay sao?”

Vành mắt Lam Huệ Tâm đỏ lên, con mắt khổ sở rũ xuống, không nói một câu.

Đường Ngữ Thi nhìn Thương Ly Yên, muốn cô không cần hỏi chỗ đau của Lam Huệ Tâm.

“Về sau cậu có chỗ nào để đi không? Muốn tới nhà tớ không, nhà tớ có phòng trống”. Đường Ngữ Thi đổi đề tài.

Lam Huệ Tâm lắc đầu. cô không muốn làm kỳ đà cản mũi!

“Đi tới chỗ tớ tốt lắm, muốn không?”. Thương Ly Yên định thần nhìn cô.

Cô vẫn lắc đầu.

“Cám ơn ý tốt của các cậu, nhưng tớ muốn thuê phòng ở ngoài”

“Cậu muốn thuê ở đâu?”

“Gần trường đi!”

“Tớ giúp cậu sắp xếp”. Thương Ly Yên hết sức nhiệt tình.

“Tớ giúp cậu chuẩn bị một chút vật cần thiết”. Đường Ngữ Thi mỉm cười nói.

“Các cậu thật tốt, cám ơn!”

“Ba người chúng ta là bạn tốt, đây là chuyện phải làm!”. Thương Ly Yên ôm nhẹ lưng cô.

Cô biết Lam Huệ Tâm buồn bực không vui, nhất định tình yêu không thuận lợi bị đuổi ra ngoài!

Ban đầu kế hoạch của cô cùng Ngữ Thi đều có kết quả vừa lòng, không ngờ Huệ Tâm không thuận lợi như thế, cô cùng Ngữ Thi không cách nào cho cô đỡ đau khổ, ít nhất cô cần an ủi thì họ sẽ chìa tay giúp đỡ cô!

Đột nhiên, cánh cửa chợt có tiếng gõ nhẹ hai cái, giống như là ám hiệu.

“Huệ Tâm, cậu ở nơi này ngủ một giấc, ngày mai tớ trở lại thăm cậu”

Đường Ngữ Thi vuốt vuốt bụng to, đi ra hướng cửa.

Cô đẩy cửa ra, Phan Nghị đang kiên quyết chờ cô, “Nên về nhà thôi, em bé trong bụng em cũng nên ngủ!”. Tròng mắt Phan Nghị dịu dàng như nước nhìn Đường Ngữ Thi, như giữa cuộc sống chỉ có hai người bọn họ. “Em cũng nên về nhà, không thì anh sẽ đánh vào mông em!”. Tĩnh Phi Phàm cười tà một tiếng, khiến mặt Thương Ly Yên đỏ lên.

“Không nên ở đây nói cái này á!”. Cô áy náy cười cười với Lam Huệ Tâm, lôi kéo Tĩnh Phi Phàm ra ngoài.

Phan Nghị cũng ôm Đường Ngữ Thi rời đi, tình nồng ý mật không cần nói.

Lam Huệ Tâm nhìn, chỉ đau lòng, càng khó quá!

Bạn tốt đều có kết quả tốt đẹp, cô nên vui vẻ, nhưng cô vừa nghĩ tới tình cảnh của mình, không nhịn được mũi cay cay.

Nước mắt lẳng lặng rơi xuống…. không dám quá mức lỗ mãng, cũng không muốn làm cho người ta phát giác……

Nhờ có sự giúp đỡ của các bạn, Lam Huệ Tâm thuê được phòng có người chủ là một người phụ nữ trung niên hiền lành, hơn nữa chi phí thuê cũng rẻ, bên trong nhà đã có sẵn đồ gia dụng và tivi, hơn nữa cũng cách trường học có hơn 200m, khiến cô càng vui mừng hơn. Vừa mới bắt đầu đến nơi ở mới, cô còn mong rằng Ngũ Tư Trần sẽ tìm đến cô, nhưng từng ngày qua, sự mong đợi của cô dần dần biến thành tuyệt vọng.

Anh sẽ không tới tìm cô!

Anh tuyệt không yêu cô, cô chẳng qua chỉ là đồ để chơi thôi!

Là cô ngu, đem mình cho anh!

Nhưng…. Nếu được làm lại, cô sẽ vẫn làm như vậy.

Coi cô có….. tuổi trẻ điên cuồng đi! Nhưng, trải qua tình trường lần này, cô sẽ chuyen tâm vào việc học hành, không hề nói trai gái nữa nữa, cũng đem tình cảm của mình thành cát bụi. Tĩnh Phi Phàm cầu hôn Thương Ly Yên trước mặt cô và Đường Ngữ Thi, chứng tỏ kế hoạch săn nam của cô thất bại, đã tính toán mặc cho hai người bạn tốt phạt rồi, nhưng Đường Ngữ Thi chỉ mong cô trở thành mẹ nuôi cho đứa bé sắp ra đời, Thương Ly Yên cũng chỉ yêu cầu cô làm phù dâu trong hôn lễ, cô cảm thấy hai người bạn tốt này đối với cô thật tốt quá, yêu cầu của các cô, cô chấp nhận hết!

Sau đó, Đường Ngữ Thi đi sinh con rồi, Thương Ly Yên đi nghỉ tuần trăng mật, mà nơi cô thuê, mà hai người kia rốt cuộc cũng không đến.

“Cháu chính là…. Con gái của Tuyết Phương?”

Một ông lão đứng ở ngoài cửa trong mắt tràn đầy vui mừng nhìn cô.

“Ông…. Hai người…. làm sao biết tên của mẹ cháu?”. Lam Huệ Tâm nhìn hai vợ chồng già rất kích động trước mặt, mặc dù lần đầu gặp nhau, nhưng cô cũng không sợ bọn họ, bọn họ cho cô cảm giác rất quen thuộc, cảm giác rất thực tế.

“Ông… chúng ta có thể vào không?”

“Xin mời!”. Lam Huệ Tâm mời vợ chồng già vào trong nhà ngồi. Cô không sợ bọn họ, trực giác mách bảo bọn họ không phải là người xấu!

“Không sai được! không sai được! Gương mặt này giống Tuyết Phương lúc còn trẻ……” Bà cụ cười, trong mắt có tia sáng.

“Chúng ta rốt cuộc cũng tìm được!”. Ông cụ nhìn bà, nhếch miệng cười một tiếng.

Lam Huệ Tâm không hiểu. Tìm được? tìm được cái gì sao?

“Xin hỏi, hai người muốn tìm cái gì ạ?”

“Tìm cháu ngoại của chúng ta! Chúng ta là ông bà ngoại của cháu!”

Lam Huệ Tâm há miệng to, chuyện này…. Đây là sự thật sao? Cô có người thân sao? Cô không còn một mình cô đơn nữa?

“Đứa trẻ này, mấy năm nay cháu ở bên ngoài lưu lạc, nhất định chịu không ít khổ đâu, mẹ cháu đâu? Tuyết Phương ở cùng với cháu ở đây sao?”

“Mẹ cháu…. Mẹ cháu đã qua đời rồi!”. Cô mặt đau thương.

“Cái gì!”. Ông cụ hoảng sợ lùi phía sau một bước, “Con đã……”

“Tử Lão Đầu, tất cả đều do ông làm hại!”. Bà cụ vừa khóc vừa giận nhìn ông, “Nắm đó Tuyết Phương bỏ nhà ra đi, tôi bảo ông ra ngoài tìm mẹ con chúng nó về, ông cố tình không chịu, mới có thể kéo dài bao nhiêu năm như vậy, tìm người trở nên không dễ dàng, đợi đến khi tìm được…. Tuyết Phương cũng không còn ở trên đời này nữa! Tuyết Phương, làm sao con lại rời đi trước?”. Bà cụ che mặt khóc, tình cảm lộ ra.

“Bà à, bà không cần khóc.”. Lam Huệ Tâm không nhịn được đi lên vỗ nhẹ vai của bà, an ủi bà.

“Còn là con gái thân thiết thế mà!”. Bà liếc nhìn chồng một cái, “Nếu không phải là năm đó ông nói chuyện tuyệt tình như thế, con gái chúng ta cũng sẽ không chết! Cái chết của con ông phải chịu trách nhiệm!”

“Vợ à, bà không cần nói lung tung, tôi không hại con gái chúng ta chết! Tôi căn bản cũng không biết sẽ biến thành như vậy!”

“Đã sớm bảo ông ra ngoài tìm, ông cũng không cần, bây giờ…. Người cũng đã chết rồi…. chúng ta muốn nhìn con gái một lần cuối cũng không thấy được, đã muộn…..” bà cụ nghẹn ngào.

“Ít nhất chúng ta có thể đem cháu ngoại mang về!”

“Đúng…. Đúng, đúng, đúng! Cháu theo chúng ta trở về!”. Bà cụ lôi kéo tay Lam Huệ Tâm.

Lam Huệ Tâm chần chừ, “Cháu… cháu thật sự là cháu ngoại 2 người sao?”

“Trừ khi mẹ cháu không tên Lam Tuyết Phương!”

“Mẹ cháu tên là Lam Tuyết Phương không sai. Hai người chờ cháu một chút!”. Cô bước nhanh về phòng tìm ra bằng chứng về thân phận của cô, đưa ra trước mặt bọn họ.

Một cột mẹ đúng là ba chữ Lam Tuyết Phương, hoàn toàn chính xác!

“Cháu là cháu ngoại của chúng ta, không sai, chúng ta rốt cuộc đã tìm được!”. Bà cụ ôm lấy cô, “Cẩn thận, nhanh gọi ta là bà ngoại xem!”

Giọng nói cùng vẻ mặt của bà giống mẹ cô như đúc, cô không còn có bất kỳ nghi ngờ nào,cảm động khẽ gọi một tiếng: “Bà ngoại……”

“Khụ!”. Bên kia truyền đến âm thanh buồn bực, “Còn có ta!”

“Ông – Ngoại?”

“Đúng đúng đúng, làm tốt lắm. Nhanh qua đây, ông ngoại cũng muốn ôm cháu một cái”.

Lam Huệ Tâm thấy bà ngoại gật đầu, bước tới ông ngoại, tựa vào trong ngực ông tiếp nhận thân tình ấm áp.

“Là ông ngoại thực lòng xin lỗi cháu! Để cho cháu chịu khổ”.

“Ông ngoại……” Lam Huệ Tâm cảm nhận được tình thương gia đình, không nhịn được thấy mũi chua xót.

Trong mắt cũng có giọt nước mắt nhàn nhạt mông lung, “Cẩn thận, cháu còn giữ hình mẹ cháu không? bà rất nhớ Tuyết Phương, không biết nó những năm gần đây thay đổi bao nhiêu? Có thể ngay cả người làm mẹ như bà không nhận được con gái sao?”

“Bà ngoại, bà chờ một chút, cháu có ảnh, cháu đi lấy!”

Lam Huệ Tâm bảo người thân ra ngồi phòng khách uống trà, liền về phòng lấy bộ ảnh ra, khiến hai người vừa nhìn bộ ảnh vừa đùa giỡn không dứt.