Hát Tình Ca Cho Em

Chương 26

Chương 26
Đoàn Diệc Phong đang trên đường từ sân bay về nhà, vừa vặn gặp trận mưa lớn bất ngờ trút xuống này. Đồng hồ trên xe taxi chạy gần đúng ba tiếng đồng hồ. Lúc anh về tới nhà trời đã tối hẳn. Trên trời dưới đất đều là nước mưa xối xả, toàn bộ thành phố được trận mưa gột rửa, tất cả chìm trong vắng lặng.

Anh vội vã lên nhà. Lúc móc ra chiếc chìa khóa mở cửa, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới cảnh không lâu trước đây, bản thân cũng từng vội vã chạy từ sân bay về nhà như vậy, lúc anh mở cửa ra liền thấy cô gái ngủ say sưa trên ghế sô pha kia. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Đoàn Diệc Phong cho rằng bản thân đang trở lại ngày hôm đó, Diệp Phàm đang ngủ trên sô pha đợi anh về.

Cửa mở, bên trong căn phòng trống không, hoàn toàn đen kịt.

Đoàn Diệc Phong rất nhanh tỉnh táo trở lại, khóe miệng không khỏi nhếch lên cười khổ: Là do trận mưa này mới khiến tâm trí anh mơ hồ sao? Ấy vậy mà bản thân vốn nguội lạnh đã lâu, gần đây luôn nảy sinh những ảo tưởng hoang đường.

Sau khi tự giễu chính mình, Đoàn Diệc Phong đi vào nhà, tiện tay đóng cửa lại. Anh vứt hết thảy hành lý và chìa khóa trong tay sang một bên, sau đó nới lỏng cà –vạt, vùi cả người vào trong ghế sô pha. Nhà là nơi nghỉ ngơi tốt nhất mỗi khi anh đi công tác trở về, anh ngồi trong phòng khách không bật đèn, lẳng lặng cảm thụ cái mùi vị gia đình này. Mặc dù trong nhà không có ai, thế nhưng lại chứa đầy mùi hương quen thuộc với anh, làm những mệt nhọc đi đường trong suy nghĩ dần tiêu tan…

Thế mà hôm nay, Đoàn Diệc Phong ngồi ở chỗ này, lại không tĩnh tâm được.

Không chỉ có lúc này, mà khi vừa mới xuống máy bay, tâm trí của anh đã bắt đầu không yên rồi. Trong đầu anh luôn luôn hiện lên hình ảnh của Diệp Phàm. Anh từng cho rằng bản thân chỉ đang nhất thời ý loạn tình mê. Anh định mượn dịp đi công tác nước ngoài, dùng sự bận rộn một thời gian để có thể quên đi việc đó. Thế nhưng anh phát hiện mình sai lầm rồi. Trong một tuần bận bịu ở nước ngoài công tác, không những không làm anh quên đi Diệp Phàm, mà ngược lại còn làm anh thêm nhớ đến cô.

Anh nhớ nụ cười của cô, nhớ giọng nói nhỏ nhẹ của cô, càng nhớ mùi vị ấm áp tràn ngập trong không khí xung quanh người cô. Căn phòng vắng vẻ lúc này không thể nào so sánh được.

Bản thân anh đến tột cùng làm sao vậy?

Đoàn Diệc Phong bỗng cảm thấy có chút đau đầu. Tay trái anh giật giật ấn đường, tay phải cầm điện thoại di động. Anh nhìn trên màn hình có mấy cái tin nhắn chưa xem, đều là của Đoàn Dự nhờ dì gửi đi dùm.

“Ba ơi, trời mưa rồi. Ba đi đường cẩn thận nha!”

“Ba ơi, con hôm nay rất giỏi, tự ăn nguyên một con cá nha!”

“Ba ơi, con nhớ ba!”



Ngôn ngữ ngây thơ trẻ con thoáng cái đã trấn an tâm tình của anh, xoay đầu nhìn thoáng qua cơn mưa ngoài cửa sổ. Khi ngón tay anh chạm vào tin nhắn tiếp theo, anh lại chợt thất thần.

Tin nhắn kia là của Diệp Phàm, chỉ hai chữ “Ngủ ngon”, thời gian gửi là lúc hai giờ tám phút sáng sớm ngày một tháng năm. Anh hoàn toàn không chú ý đến lúc hai người họ gửi tin nhắn thì đã muộn như vậy. Anh vẫn còn nhớ khi đó mình đang viết một ca khúc, lúc nhận được tin nhắn của Diệp Phàm cũng là lúc anh đang bí bách viết câu được câu không, xóa rồi viết nhiều lần. Nhưng từ khi xem mấy tin nhắn đó, cảm xúc của anh lại tuôn trào trở lại, liền cặm cụi viết. Rất dễ nhận thấy là anh để cô chờ đợi, nhưng khi đó anh vốn không chú ý đến.

Thấy tin nhắn này, Đoàn Diệc Phong không khỏi có chút cảm động trong lòng. Ngón tay dừng trên phím gọi điện thoại, ngưng mắt nhìn hồi lâu, nhưng thật lâu cũng không nhấn xuống.

Anh cứ ngồi ngây ngốc như vậy không biết qua bao lâu, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, lúc này mới cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

Đã trễ thế này rồi, ai lại đến? Anh thả điện thoại sang một bên, đứng dậy đi đến chỗ cửa.

“Xin hỏi, ai đấy?” Anh hỏi qua máy bộ đàm.

Dưới lầu vắng vẻ một mảnh, chỉ có tiếng mưa ào ào.

“Ai nhấn chuông vậy?” Đoàn Diệc Phong lại hỏi, không khỏi nghĩ rằng con cái nhà ai lại đang chơi đùa. Anh đang định ấn nút ngắt microphone, chợt từ trong microphone truyền đến âm thanh sợ sệt của một người.

“Anh Đoàn…”

Tim Đoàn Diệc Phong kêu thịch một tiếng, gần như không nghe bên kia nói tiếp cái gì, liền cấp tốc mở cửa vọt xuống lầu.

Lúc Diệp Phàm đến dưới lầu nhà của Đoàn Diệc Phong, cả người đã ướt nhẹp như mới được vớt lên từ trong nước. Tóc và quần áo cô đều ướt sũng, dính bết trên mặt, trên người, hai cánh tay ôm trước ngực, lạnh đến mức run cầm cập.

Trong lòng cô rất sợ sệt, nhát gan, nhưng vẫn cắn răng nhấn cái số nhà quen thuộc kia.

“Xin hỏi, ai đấy?” Giọng nói kia mang thêm vài phần mệt mỏi, chán chường càng làm cả người cô chấn động.

Một lúc lâu cô cũng không dám trả lời, đấu tranh lòng dữ dội. Cô thậm chí còn hoài nghi không biết mình làm thế này có đúng hay không nữa. Sau đó, Đoàn Diệc Phong lại hỏi một câu: “Ai nhấn chuông vậy?”

Cô cuối cùng đành cắn răng, thỏ thẻ nói một câu. Nhưng lúc cô nói xong câu đó, trong máy chuông cửa lại im lặng. Trong lòng Diệp Phàm trầm hẳn xuống, cô rất sợ anh nghe thấy giọng cô, ngay cả cửa cũng không muốn mở cho cô. Lúc cô đang lạnh run, lòng trồi lên tư vị tội lỗi, thang máy bỗng nhiên kêu đinh một tiếng.

Tim Diệp Phàm nhảy dựng lên, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Thời gian trong tích tắc này lại trở nên đặc biệt dài dằng dặc. Cô mở to mắt nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, lúc nhìn thấy rõ bóng dáng đang lao tới kia, cuối cùng cũng không kìm được khịt mũi đau xót, nước mắt tuôn rơi.

Đoàn Diệc Phong lao ra khỏi thang máy, vội vàng mở cửa. Hình ảnh Diệp Phàm run rẩy đập vào mắt anh trong phút chốc. Rõ ràng cô đã ở dưới mưa thật lâu, cả người đều ướt đẫm. Tóc bết vào trên gương mặt, những giọt nước mưa chưa khô theo lọn tóc rơi xuống tí tách. Trên mặt đất dưới chân cô đều là nước, đôi mắt đo đỏ, không phân biệt được đâu là nước mưa đâu là nước mắt. Vào khoảnh khắc ấy, Đoàn Diệc Phong cảm thấy trái tim mình như siết chặt lại. Không đợi Diệp Phàm kịp làm gì, anh liền tiến lên ôm chặt cô vào lòng.

Cái ôm cực kỳ ấm áp của anh từng chút một truyền nhiệt sang làn da bị nước mưa làm cho tê lạnh của Diệp Phàm. Vào khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình như đang nằm mơ, tất cả dường như không phải là sự thật. Cơ thể như đang đi trên lớp bông mềm, đầu óc cũng quay cuồng choáng váng.

Nhưng cái này nhất định không phải là thực, nhất định là đang nằm mơ!

Diệp Phàm vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên to gan hơn. Nếu đã nằm mơ, thì cô cứ thành thật bất chấp tất cả đi. Vì vậy cô há miệng, dùng âm thanh run run nói: “Đoàn Diệc Phong, em thích anh!”

Toàn thân người đang ôm cô chấn động, dường như cứng cả lại.

Diệp Phàm lại tiếp tục nói: “Thật ra em thích anh lâu rồi. Em biết mình thiếu sự trưởng thành, cũng không mấy nữ tính. Thế nhưng em sẽ cố gắng thay đổi. Chưa đủ trưởng thành thì em có thể ăn mặc già dặn hơn. Chưa nữ tính thì em có thể trang điểm. Nếu như thật sự vẫn không được, em có thể đi uốn tóc. Em xin thề, chỉ cần anh chấp nhận em, em sẽ đối xử với tiểu Dự thật tốt, cũng sẽ đối xử với anh… A!” Lời của cô vẫn chưa nói xong, môi đã bị Đoàn Diệc Phong hung hăng cướp lấy.

Đầu lưỡi của anh cậy mở hàm răng của cô, gần như trong nháy mắt cướp đoạt toàn bộ hơi thở của cô. Đó là nụ hôn đầu tiên trong đời Diệp Phàm, cũng là một nụ hôn kịch liệt nhất. Giây phút này, sự lạnh lẽo và ẩm ướt tất cả đều bị vứt ở sau lưng, cơ thể như đang trôi nổi, chân tay đều như nhũn ra. Để bản thân mình không trượt xuống dưới, Diệp Phàm kìm lòng không được mà vòng tay qua cổ Đoàn Diệc Phong. Gần như cùng lúc đó, thắt lưng cô được nhấc lên. Cô cả kinh, mở miệng kêu thành tiếng, nhưng âm thanh lập tức bị biến mất trong nụ hôn mãnh liệt kia.

Đoàn Diệc Phong một mặt hôn cô, mặt khác ấn thang máy. Tiếng con số nhảy theo từng tầng khi thang máy đi lên trên kêu bíp bíp. Nụ hôn của hai người họ ngày càng kịch liệt. Cảnh này đều đã diễn ra trong đầu vô số lần, nhưng vào giờ khắc này khi thật sự xảy ra cùng với anh, đã vượt xa ngoài trí tưởng tượng của cô.

Nụ hôn vẫn kéo dài, mãi cho đến cửa nhà mới tuyên bố kết thúc. Diệp Phàm vẫn còn đang choáng váng, chân vừa mới chạm đất, liền đứng không vững. Cô thẳng thắn dựa vào người Đoàn Diệc Phong, lại được anh ôm vào trong cửa. Tiện đà anh đặt cô lên trên cánh cửa tiếp tục hôn, vừa hôn vừa cởi y phục ướt sũng trên người cô.

Cúc áo sơ mi được cởi ra từng cái từng cái. Diệp Phàm có thể cảm giác được tay anh đang chạy loạn trên người mình. Cô thoáng lấy lại tinh thần muốn đưa tay đẩy anh ra. Nhưng đến cuối cùng, cô lại mềm nhũn nằm trong lòng anh, thậm chí còn tự mình dang tay ôm cổ anh.

Khi nụ hôn dừng lại, quần áo hai người đều đã không còn chỉnh tề. Đoàn Diệc Phong lưu luyến rời khỏi môi cô, lại hôn lên trán cô, nhỏ giọng khe khẽ bên tai cô: “Vào phòng nhé?”

Diệp Phàm tựa vào ngực anh, sớm đã không còn sức lực, đỏ mặt hơi gật nhẹ đầu. Thoáng cái, cô liền bị anh bế ngang lên, thẳng tiến vào phòng ngủ.

Đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Đoàn Diệc Phong. Trong phòng có mùi hương chanh nhàn nhạt. Khăn trải giường màu xanh nhạt được trải thẳng trên chiếc giường nhiều ngày chưa động đến. Nước từ trên tóc cô nhiễu xuống, rơi trên giường, lưu lại vết nước mờ nhạt.

“Sẽ dơ…” Diệp Phàm vừa muốn nói, lại bị anh hôn tiếp. Đoàn Diệc Phong đặt cô lên trên giường. Chiếc nệm Simmons[1] theo sức nặng hai người ngã xuống hơi lõm xuống. Ánh đèn yếu ớt ngoài cửa số le lói xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng, hiện ra cảnh kiều diễm bên trong phòng.

[1] Simmons: là một công ty sản xuất nệm, sản phẩm được nhiều khách sạn cao cấp chọn dùng, bất kể là thiết kế hay chức năng đều rất tốt.

Đây là sự hoan ái chợt bùng nổ sau một quãng thời gian trầm mặc. Ngay cả hai người họ cũng không ngờ tới. Lúc đầu đôi nam nữ vẫn còn đang đứng bên đường ranh, do dự không dám tiến lên. Tại đây, trong một đêm mưa rền gió dữ lại hấp dẫn nhau như vậy, họ liều lĩnh vượt qua khoảng cách giữa hai người, đến với nhau.

Trút bỏ hết quần áo.

Diệp Phàm có thể cảm nhận được cơn đau xé gan xé phổi trong nháy mắt anh tiến vào cơ thể cô. Nhưng cô nghĩ rằng tất cả đều là do cô cam tâm tình nguyện. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó, cô sẽ vì điều này mà hối hận. Thế nhưng, chí ít là bây giờ, cô bằng lòng trả giá mọi thứ của mình vì người đàn ông này.

Mưa vẫn rơi, đêm hơi lạnh.

Nhưng trong phòng không ánh đèn này, mồ hôi đan xen nước mưa. Tình yêu của họ đã trải qua thăm dò dè dặt, giày vò đau khổ lẫn nhau, sau khi chia lìa vẫn không cách nào dứt bỏ, rốt cuộc cũng thông suốt, mở lối đi mới, hòa hợp làm một.