Nhìn mặt cô áy náy, Nhĩ Đông Thần bất giác cười cô chuyện bé xé ra to, "Hoàn hảo ly này nước lạnh, nếu không em phải phụ trách bên dưới của anh nửa đời còn lại rồi."
Nửa người dưới, nửa đời sau. . . . . . Tất Hạnh Trừng đỏ tai, một câu hai nghĩa, là cô suy nghĩ nhiều sao?
"Anh nhanh đổi quần á!"
"Dù sao cũng không phải em chưa có xem qua, tôi ở chỗ này đổi là được rồi!" Anh làm bộ muốn cởϊ qυầи dài xuống.
"Nhĩ Đông thần!" Cô tức giận gấp xoay người sang chỗ khác.
"Được rồi! Tôi đùa thôi, tôi đi phòng tắm đổi cũng được sao?" Nhĩ Đông Thần cười thầm mặt da mặt cô mỏng, đem vật phẩm tùy thân tiện tay đặt ở trên khay trà, còn ngoan ngoãn lấy quần dài trong hành lý đi vào phòng tắm.
Khi bước chân anh vừa vào phòng tắm, một đôi mắt y hệt ra đa, đã vững vàng nhắm chặt chiếc bóp da trên khay trà.
Trộm lấy bóp da của người ta, không phải muốn trộm đồ, chính là nghĩ đủ cơ mật, tóm lại là"Trộm" lật, trừ phi là muốn lấy chứng cứ, bình thường không có nguyên do hợp lý.
Trong lòng tự hỏi, Tất Hạnh Trừng chân không đứng vững, nhưng nghi vấn của cô thực không thoải mái, hơn nữa, thời gian của cô không nhiều lắm, không rảnh do dự quá lâu.
Cô cầm bóp da lên, hít sâu một hơi, mở ra!
Cô rốt cuộc sợ sự thật tàn nhẫn cỡ nào? Khoảnh khắc mở bóp da kia, cô nhắm chặt hai mắt , ý thức được mắt với mồ hôi tay không quá phối hợp với nhau, cô ảo não suy nghĩ ý muốn bỏ một bàn tay chính mình ra, thật là đủ mù rồi !
Nếu quyết định phải biết, không được phép lâm trận lại lùi bước, dù sao cô cũng không phải là chưa bị Nhĩ Đông Thần đùa bỡn qua, chính là hình người yêu mà thôi, kia so ra mà vượt qua sự việc năm đó bị người ta nói cô dâʍ đãиɠ được?
Cô ngừng thở, chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên nhìn thấy hình người con gái trong bóp da của anh.
Cô nhìn chăm chú, được mấy giây thì sinh ra nghi ngờ, sau đó sắc mặt cả kinh!
Giống như cô bắt được củ khoai lang phỏng tay, một tay cầm bóp da ném xuống ngay tại chỗ, vội vã thoát khỏi hiện trường phạm tội, tránh né không dám đối mặt với thực tế. . . . . .
Anh đoán cô quá mệt mỏi, cho nên trở về phòng nghỉ ngơi, dù sao, sáng sớm hôm nay liền rời giường chụp hình, cô hẳn là mệt muốn chết rồi.
Hôm nay anh sẽ an phận một chút, không đi tìm cô "Làm vận động" , chờ sau khi hình sửa sang xong, chọn một số hình cho cô nhìn.
Thuê một quầy bar nhỏ, cùng cùng lễ phục tuyệt đẹp, một người mẫu, qua sự việc hôm qua thì sắc mặt xanh mét, hôm nay chỉ còn lại vẻ u buồn.
"Hắc! Cô dâu xinh đẹp, em bị ép cưới sao?" Nhĩ Đông Thần cợt nhả trêu ghẹo..
Thái độ yên tĩnh khác thường, không có chống đối, không cố làm nhẹ nhàng, cũng không làm bộ mặt suy sụp, vẻ mặt Tất Hạnh Trừng vẫn như cũ không thay đổi.
Nhĩ Đông Thần cầm máy chụp hình đi về phía quầy rượu, quan tâm tình trạng của cô, "Xảy ra chuyện gì, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Cô không nói gì, chỉ là ngẩng đầu lên từ từ nhìn anh.
Nhĩ Đông Thần giật mình bừng tỉnh, là thời gian này anh để cô quá mệt mỏi sao? Trù lúc chụp hình, còn có du͙© vọиɠ anh tích lũy nhiều năm.
"Có muốn nghỉ ngơi một chút hay không?"
"Hôm qua tôi có động tới bóp da của anh. . . . . ." Ánh mắt cô hiện giờ như đang nhìn người xa lạ, không hiểu người đàn ông này tại sao luôn lật đổ những suy nghĩ cửa cô về anh.
"Em rất thiếu tiền sao?" Anh không hiểu ý, thuận miệng bật ra câu nói đùa, "Có chứng cứ để tôi bắt được không?"
Thật không cười nổi, Tất Hạnh Trừng ngay cả giả bộ cũng không, một chút cũng không động.
"Anh không phải đang tức giận chứ? Tôi xem trộm bóp da của anh!"
Cố ý, anh đây là cố ý mà? Phản ứng hôm nay quá chậm chạp! Tất hạnh Trừng bừng bừng tức giận, nhất định phải chính cô mở miệng sao?
"Tại sao anh có hình của tôi?" Cô dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, tránh những phỏng đoán vô vị xảy ra.
Nhĩ Đông Thần sửng sốt, thì ra là cô đã phát hiện?
Tấm hình kia đã được 3, 4 năm, giống như trước mặt một kiểu trăm hay không bằng tay quen, anh nhất thời không ngờ cô nói trọng điểm.
"Em sao biết tôi có tấm hình kia?"
"Là tôi hỏi anh trước." Cô cũng không phải đơn thuần ngốc nghếch như xưa rồi, sao có thể tùy tiện để anh lái sang chuyện khác. . . . . . Được rồi! Cô hiện tại cũng không đủ thông minh nữa rồi, nếu không cũng sẽ không dễ dàng để cho anh lôi kéo tới giường, sau đó bị ném đến một dãy sương mù.
"Bây giờ còn đang chụp hình." Khó thấy được vẻ bối rối của anh, thấy một đôi mắt kiên trì, hắn bất đắc dĩ thở dài, "Tôi thừa nhận, đó là tôi chụp ."
Mặc dù nhiệt tình với chụp ảnh, nhưng trong bóp da của anh chưa bao giờ để vật không có ý nghĩa, anh vẫn không cho là tấm hình nên để trong bop da gì đó, còn nhớ rõ ngày đó Tất Hạnh Trừng đi làm phụ tá, có thật nhiều tư thái khiến anh để ý, sau khi rửa ảnh xong, anh tương đối hài lòng.
Sau đó, giống như ma sui quỷ khiến, chờ anh phục hồi tinh thần thì đã phát hiện mình bỏ hình cô vào bóp da, hơn nữa còn mỉm cười chua xót.
"Tại sao tôi không biết?" Tất Hạnh Trừng rất tỉnh táo, thật ra trong nội tâm cô sóng lớn mãnh liệt, tối qua cô nhìn thấy tấm hình còn nửa tin nửa ngờ, muốn cẩn thận lấy ra, lại phát hiện tấm hình này bởi vì để quá lâu, nên dính chặt vào bóp da, nếu cô gắng, sẽ làm ảnh bị tróc màu, một phút kia cô đã rất xúc động.
"Sao có thể để cho em biết?" Trời mới biết anh muốn chính miệng thừa nhận tư tình nam sinh có thẹn thùng!
Giống như có cái gì đó trong lòng tan ra, hốc mắt Tất hạnh Trừng ngấn nước, người đàn ông này có rất nhiều hành động ngời phạm vi cô có thể hiểu được, vốn cho rằng tính tình anh ôn hòa dễ chịu, sau lại cho là ti tiện hạ lưu, hiện tại. . . . . .
"Tôi cảm thấy được. . . . . . Tôi giống như chưa từng biết qua anh."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ cố tạo nên hình tượng gì trước mặt em, nếu để em biết tôi là một người đàn ông tốt thì tôi rất chột dạ, lại không muốn phá hư tưởng tượng của em, tôi vốn cho rằng em không có cảm giác với tôi, đối với kế hoạch buồn cười của mấy nam sinh chúng tôi là chuyện tốt, từ lâu rồi, lại bắt đầu ôm mong đợi, hi vọng em sẽ động lòng."
"Tôi có thể tin tưởng anh sao?" Không có một người quên rằng đã từng yêu say đắm một người đàn ông, giống như lời tỏ tình rất thành ý, nói không chấn động là gạt người.
"Trước tiên em có thể giữ thái độ quan sát, sau đó từ từ quan sát tôi." "Thời gian sẽ chứng minh tất cả" là những lời này.
Già mồm cãi láo, anh thực sự không nói lên lời, đề nghị này coi như hữu hiệu, cũng cho mình một chút thời gian và cơ hội.
Mi tâm Tất Hạnh Trừng uốn thành chữ “Sông” , hiển nhiên rất do dự, mê mang.
"Khôgn phải anh nói, anh thích tôi thẳng thắn không có tâm cơ, vậy nếu như. . . . . . Tôi thay đổi thì sao? Tôi nói là, hiện tại tôi không trang điểm thì sẽ không muốn ra cửa, không thể mặc áo T shirt, quần jean, mà sẽ hao tổn công sức vào chọn đồ, hoặc là, tôi với những người phụ nữ ái mộ anh cũng có tâm cơ, cố ý tạo hình tượng trước mặt anh thì sao?" Ý định đơn giản dần dần được phức tạp hóa, nhưng, một khi tâm trở nên phức tạp, không bao giờ có thể ngây thơ đơn thuần được nữa.
"Vậy thì thế nào, em vẫn là em." Anh không chút do dự nói, "Không trang điểm cũng không ra cửa, có thể là bệnh nghề nghiệp, hoặc là một loại lịch sự, trong mắt của tôi, có lẽ em muốn che dấu diện mạo của mình sau lớp trang điểm , mặc dù tôi không xác định là có nói đúng hay không, ít nhất tôi không nghĩ em là người nông cạn."
Lại một lần nữa nói trúng tim đen, Tất Hạnh Trừng càng bàng hoàng hơn, người đàn ông này tại sao luôn có thể nhìn rõ những ý nghĩ cô che dấu, hoặc chính cô cũng không có phát hiện ra?