Ông Xã Ăn Vụng Xin Chùi Mép

Chương 12

edit: Vô Phong

Cứ như vậy, hai ngày này, Trương Yên Nhi liền nhanh chóng nổi tiếng, mà vợ của hắn lại nước mắt oan uổng hắn có người khác bên ngoài.

Lúc trước, muốn dùng những nữ minh tinh nhanh chóng nổi tiếng để giúp hắn đạt được mục đích của mình, ngược lại không có quan hệ gì với bọn họ, thế nhưng lần này, sự tình nghiêm trọng rồi.

Cuộc điện thoại này vừa mới tắt lại có cuộc điện thoại khác, bà nội, mẹ đều gọi điện thoại tới hỏi hắn, sau đó còn có dì của Vu Linh San, mọi người đều cùng một loại giọng điệu, hắn trả lời từng người một, giải thích với từng người một, trong mắt xuất hiện nồng đậm âm hàn.

Sau khi giải quyết xong một đống điện thoại khởi binh vấn tội, Lục Hiên Vũ lập tức gọi một cuộc điện thoại, "Này, Lô Chí, cậu lập tức hủy bỏ hợp đồng với Trương Yên Nhi, ra thông báo, công ty nào còn dám thuê cô ta, chính là đối nghịch cùng tập đoàn Lục thị chúng ta!"

"Ông chủ, mấy ngày nay Trương Yên Nhi biểu hiện rất tốt a, thay công ty chúng ta. . . . . ."

"Tôi nói hủy bỏ liền hủy bỏ!" Sau đó liền tức giận đùng đùng cúp điện thoại!

Lục Hiên Vũ chỉ cảm thấy nhức đầu, lại nghĩ tới bộ dạng đáng thương của Vu Linh San, Lục Hiên Vũ bắt đầu gọi điện thoại cho Vu Linh San, cô lại tắt máy, toàn bộ cuộc gọi đều chuyển vào hộp thư, vì vậy hắn lại gọi điện cho đồng nghiệp của cô, nhưng không ai biết cô ở đâu, cũng không có ai liên hệ với cô.

Vì vậy Lục Hiên Vũ lại lái xe ra cửa tìm, tìm những chỗ gần xung quanh một lần, nhưng không tìm được bóng dáng của cô.

Hắn nhớ tới khuôn mặt tiều tụy của cô, cặp mắt đỏ bừng vì khóc, hắn vẫn cho rằng cô không quan tâm đến hắn, hăn luôn muốn nhìn cô ghen.

Mới vừa rồi cô ghen, cô nổi giận với hắn, thế nhưng hắn lại phiền não, mất đi lý trí, cũng nổi giận với cô, bức cô bỏ đi, hắn càng nghĩ càng ảo não.

Hắn nhờ một người bạn làm cảnh sát tìm cô, vô luận là chân trời hay góc bể, hắn đều muốn tìm cô trở lại, người phụ nữ đáng chết này, bọn họ còn chưa chung đυ.ng bao lâu, cô lại muốn rời khỏi hắn như vậy! Nghĩ đến cô đang ốm còn mặc y phục mỏng manh như thế, hắn bắt đầu lo lắng, trái tim dần dần thấy đau.

Lúc này Vu Linh San, đang ở trong nhà một người bạn tốt học cùng trung học, Mặc Nhã Tử, trên mặt cô chảy xuôi lệ, lớp trang điểm tèm nhem, cô đang há to miệng ăn cơm, tựa hồ rất đói bụng.

Sau khi cô rời nhà vốn không có chỗ để đi, đang quanh quẩn ở đầu đường, vừa vặn nhận được thoại của Mặc Nhã Tử gọi tới, nói cô đã từ nước Mỹ trở lại.

Vì vậy Vu Linh San liền muốn cô tới đón mình, Mặc Nhã Tử không khỏi thở dài một cái, "Mình mệt mỏi như vậy, không để cho cậu đến sân bay đón mình đã không tệ rồi, bây giờ còn muốn mình đảm đương tài xế của cậu."

Nói thì nói như thế, nhưng vẫn đi ôtô tới đón Vu Linh San, nhìn cô khóc đến không có hình tượng, không khỏi xì một tiếng bật cười, "Cậu cư nhiên cũng có thể khóc thành bộ dáng này."

Vu Linh San nhìn thấy nụ cười của cô, không khỏi càng cảm thấy uất ức, tiếp tục khóc thảm hề hề, từ lúc nhìn thấy Mặc Nhã Tử, cô liền khóc suốt, như hiên tại, mặc dù đang ăn cơm, cũng vẫn thút thít, giống như muốn lập tức khóc bù hết nước mắt của nhiều năm qua.

"Này, cậu đừng như vậy, nước mũi cũng chảy xuống rồi, bẩn quá." Mặc Nhã Tử cầm giấy lau mặt cho cô, "Có chuyện gì đáng để cậu khóc thành ra như vậy? Trước đó vài ngày cậu không phải còn vui vẻ thông báo cho mình cậu phải kết hôn sao?"

"Tên đàn ông thối, hắn bên ngoài, hắn cư nhiên ôm người phụ nữ khác, mình muốn ly hôn."

"A?" Mặc Nhã Tử há miệng, "Không thể nào, mới bao lâu, cậu xác định sao?"

"TV xác định giúp mình rồi, hắn cứ như vậy ôm một người phụ nữ khác. . . . . . Hơn nữa dưới chướng của hắn còn có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, tỷ lệ hắn nɠɵạı ŧìиɧ quá lớn, cho nên mình muốn ly hôn!"

"Cậu không cùng hắn hảo hảo thương lượng một chút sao? Có phải rất quả quyết rồi hay không?"

"Hắn? Làm sao hỏi hắn? Hắn cũng cho mình rời đi rồi, còn nói mình không cần hối hận. Hắn vốn chính là người như vậy, giang sơn dễ đổi, mình thật sự oán hận lúc đầu tại sao mình lại muốn trêu chọc hắn. . . . . . Nhã Tử, cho mình thêm một bát cơm, mình rất đói." Trước mặt người bạn thân này, cô nào có nửa điểm dáng vẻ thục nữ?

"Mình đều sắp bị cậu ăn chết rồi, cậu đã ăn ba bát." Mặc Nhã Tử mặc dù oán trách, nhưng vẫn vào bếp lấy thêm một bát cơm cho cô, lại vào trong phòng tìm một chút thuốc cảm, "Ăn xong thì ngoan ngoãn uống thuốc cho mình."

"Ừ, thật sự rất đói." Cô ăn từng miếng từng miếng một, "Nhã Tử, cũng là cậu thông minh nhất, kiên trì chủ nghĩa độc thân, mình nghĩ ban đầu mình nên ôm lấy ý tưởng giống cậu mới đúng. . . . . ."

"San San, hai người kết hôn không dễ dàng, nếu kết hôn, làm sao có thể dễ dàng nói buông tay đây? Đoạn thời gian trước cậu còn nói với mình hắn rất thương cậu, rất cưng chiều cậu, chẳng lẽ những thứ kia đều là biểu hiện giả dối? Giao tiếp trong hôn nhân rất quan trọng, mình vẫn cảm thấy cậu nên trở về hảo hảo nói chuyện với hắn."

"Nhã Tử, cậu không cần khuyên mình, tâm ý của mình đã quyết."

"Ha ha. . . . . ." Dịu dáng trong mắt Nhã Tử đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Vu Linh San, "Đàn ông là cái gì? Phụ nữ cũng có năng lực tự chăm sóc tốt mình."

Ai nha, chín giờ tối, Mặc Nhã Tử biến thân rồi!

Từ trung học, Vu Linh San cùng Mặc Nhã Tử là bạn tốt, cũng biết cô có chút nhân cách phân liệt, ban ngày cùng buổi tối hoàn toàn là hai người.

Mỗi khi đến chín giờ sẽ biến thành một người khác, suy nghĩ hoàn toàn bất đồng với ban ngày, mới vừa rồi cô còn nói không để cho cô cấp loạn tội danh cho Lục Hiên Vũ, xoay người một cái đã thành cô phải nhanh ly hôn một chút.

Bất quá vô luận như thế nào, cô đều biết Mặc Nhã Tử vẫn là Mặc Nhã Tử, cũng là vì tốt cho cô.

Ăn no cơm, uống thuốc, cô lại cảm thấy mệt mỏi, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường mềm mại của Mặc Nhã Tử.

Ngày hôm sau khi rời giường, đυ.ng phải chính là Mặc Nhã Tử vẫn luôn dịu dàng kia, cô đứng trong phòng bếp, đeo tạp dề, đang nấu cháo cho cô. Cô lẳng lặng đứng phía sau Nhã Tử, đột nhiên có chút hoảng hốt, người đàn ông kia đã từng chăm sóc cô như vậy. . . . . .

Mặc Nhã Tử nghe được động tĩnh, xoay người lại, "San San, cậu không phải đi làm sao?"

"Đi làm cái gì a, Nhã Tử, trong khoảng thời gian này mình không chịu nổi nữa, mình rất thống khổ, rất thống khổ." Vu Linh San ngủ một giấc, ngày hôm qua lại thổ lộ nhiều như vậy, lúc này cũng không muốn giấu giếm nữa.

"Làm sao vậy?" Mặc Nhã Tử trừng mắt nhìn, không khỏi tò mò, nguyện vọng từ trước đến nay của cô chính là dạy những người bạn nhỏ chơi đàn, kỳ thực kỹ thuật chơi đàn của cô rất cao siêu, đại khái có thể phát triển theo hướng quốc tế, nhưng cô tựa hồ một chút cũng không có ý tưởng theo đuổi danh lợi, cố tình thất bại trong những cuộc thi trọng đại.

Cô nói, mình chơi đàn chỉ để mình nghe, cho người nhà của mình nghe, mình không muốn được chú ý quá.

Có lúc, Vu Linh San cũng cảm thấy ý tưởng của mình kỳ quái, rõ ràng muốn hơn người, lại không muốn trở thành tiêu điểm.

Vu Linh San đem thảm kịch xảy ra trong trường học, cùng với tình hình của cô tỉ mỉ kể một lần, cuối cùng, cô thở dài một cái, "Học sinh kia, là một đứa trẻ cực kỳ có linh tính, mình không biết tại sao nó lại suy nghĩ không thông. . . . . . Nhưng ngày đó, có thể thật sự có chút quan hệ với mình, mình nói nó mấy câu, nếu như có thể, mình thậm chí hi vọng mình chết thay nó." Trong mắt cô là nồng đậm tự trách, khóe môi rủ xuống, lông mi khẽ run, treo nước mắt.

Mặc Nhã Tử ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, "Linh San, kỳ thực chuyện này cũng không thể trách cậu, cậu cũng đừng tự trách! Nhìn ra được trong khoảng thời gian này, cậu sống không hề tốt." Cô khẳng định nói, từ nhỏ cô đã yêu thương Vu Linh San như em gái của mình, hôm nay biết cô xảy ra chuyện như vậy, lòng của cô cũng rất đau, cô lại nói: "Hắn không biết sao?"

"Hắn rất bận, mình không muốn lấy những chuyện này đi phiền toái hắn, hơn nữa mình cũng không còn nhỏ nữa, có đầy đủ năng lực đối mặt với sai lầm mình phạm phải."

Cô mất mát, hắn bận rộn, mới đẩy cuộc hôn nhân ngắn ngủi này vào mê cốc.

Mặc Nhã Tử vỗ vỗ vai của cô, chỉ cảm thấy ông trời có chút đùa giỡn lòng người, "Hiện tại trường học bên kia nói thế nào?"

"Bọn họ cũng không tỏ thái độ, nhưng mình cảm thấy mình không nán lại được lâu."

"Hiện tại nhà trường muốn cậu từ chức cũng không quan trọng, dù sao có người nuôi cậu rồi."

"Ngô. . . . . . Ai muốn nuôi mình?"

"Lục Hiên Vũ."

"Cậu còn nói hắn? Nhắc tới hắn mình liền tức giận!"

"Có lúc dồn ép lẫn nhau, cũng sẽ nói ra những lời không lý trí làm tổn thương đối phương, mình vẫn cảm thấy hai người nên tiếp tục."

"Mình, mình không muốn nói với cậu nữa." Vu Linh San hừ một tiếng, cũng không để ý tới Mặc Nhã Tử nữa.

Mặc Nhã Tử không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, "Đại tiểu thư, cậu xem cậu đi, tính khí lại nổi lên."

Vu Linh San cứ như vậy ở đây, từ khi còn học trung học, Mặc Nhã Tử đã rất chăm sóc cô, chỉ cần là nơi có Mặc Nhã Tử, cô cơ hồ không có phiền lòng chuyện, không sợ bị đói bụng, cũng không sợ cô đơn.

Dưới sự khuyên bảo của Mặc Nhã Tử, tâm tình của cô cũng dần dần tốt lên một chút.

Sau khi Mặc Nhã Tử từ nước ngoài trở về, rất nhanh liền đi tìm việc, ban ngày cần đi làm.

Vu Linh San ở nhà một mình cảm thấy rất nhàm chán, liền thử giúp Mặc Nhã Tử làm một chút việc nhà, thời điểm vừa mới bắt đầu làm cô cảm thấy có chút phiền, thậm chí gặp phải rất nhiều tình trạng hỗn loạn, nhưng cô vẫn cẩn thận học.

Nguyên lai Lục Hiên Vũ luôn làm những thứ này, hơn nữa những phiền toái cô tạo ra cũng do hắn ôm đồm, một đại thiếu gia cho tới bây giờ chưa phải làm qua chuyện gì như hắn cũng đều học được, cô làm sao có thể không học được? Lúc này cô đang cúi đầu lau chùi, không khỏi thấp giọng nói: "Nguyên lai đồ uống rớt xuống đất khó lau sạch như vậy."

Nguyên lai giặt quần áo cũng rất mệt, nấu ăn cũng mệt mỏi, lau cửa sổ cũng mệt mỏi, cô vừa làm việc nhà vừa ở một bên nói nhỏ cái gì, Mặc Nhã Tử không khỏi cười cô, "Xem đức hạnh của cậu này, sau khi cưới đều chưa từng làm việc nhà sao? Bây giờ lại muốn học dọn vệ sinh."

"Ngô. . . . . ." Vu Linh San có chút ngượng ngùng nói: "Thật đúng là không có, bởi vì mình lười, cho nên tất cả việc nhà đều do hắn xử lý, hắn làm việc nhà, nhưng do hắn thích sạch sẽ, không làm không được."

Vu Linh San để cho Mặc Nhã Tử ngồi ở một chỗ không cần nhúng tay, đơn giản chỉ cần ôm hết mọi việc lên người mình, giống như làm như vậy, trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Mặc Nhã Tử sau khi nghe xong, chỉ vào Vu Linh San nói: "San San, cậu quá vô sỉ! Bản thân cậu ngồi đó tiêu dao, còn ăn một đống đồ, lại để cho hắn chạy đông chạy tây bên cạnh cậu, nếu như mình là Lục Hiên Vũ, mình khẳng định cũng sẽ tức giận."

"Ngô. . . . . . Mình bây giờ không phải là biết sai lầm rồi sao?"

"Sai lầm rồi còn không trở về nói xin lỗi?"

"Nhưng hắn nɠɵạı ŧìиɧ a, hắn có lỗi với mình, mình mới không cần trở về."

Mặc Nhã Tử lắc đầu một cái, "Thôi, coi như mình chưa nói gì. Cậu thích làm sao liền như vậy! Buổi tối muốn ăn cái gì? Có muốn ăn cơm thịt bò không?"

"Muốn." Vu Linh San cười vui vẻ, trong lòng chầm chậm mang theo vài phần khổ sở, trong khoảng thời gian này, cô thực sự mang cho hắn không ít phiền toái.

Vu Linh San _ ở cùng Mặc Nhã Tử hơn một tháng, mỗi ngày ăn no, uống tốt, ngủ ngon, thân thể cư nhiên cũng mượt mà lên một chút.

Mặc Nhã Tử bởi vì tìm được công việc, ban ngày cũng không ở nhà.

Cô tương đối rảnh rỗi làm một chút việc nhà, tình hình của trường học bên kia như thế nào, cô không biết, cũng không muốn trông nom, mỗi ngày chính là ngủ ăn, ăn ngủ, cả ngày lười biếng nằm trong nhà.

Xem một chút TV, thỉnh thoảng cũng nghe một chút nhạc. . . . . . Cuộc sống như thế trôi qua hết sức thích ý, đối với tương lai sẽ như thế nào, cô cũng không biết, cô vốn là một người rất có lý tưởng, bởi vì liên tiếp bị đả kích mà không còn ý chí chiến đấy, cô muốn trốn tránh, cứ sống như vậy.

Nhưng không biết vì sao, mấy ngày nay đột nhiên cảm thấy rất buồn nôn, cơm cũng ăn không vô, Mặc Nhã Tử mỗi ngày đều thay đổi biện pháp làm thức ăn ngon cho cô, cô lại vẫn không có bao nhiêu khẩu vị.

Mặc Nhã Tử đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Vu Linh San!"

"Hả?"

"Cậu, cậu không phải là mang thai chứ?"

"A?" Vu Linh San khẽ mất hồn. Cô cẩn thận đưa tay phủ lên bụng mình, lắp bắp kêu một câu, "Mang thai?"

"Đại di mụ tháng này của cậu có tới hay không?"

"A?" Vu Linh San miệng càng mở lớn, cô nói: "Mình không biết. . . . . ."

Mặc Nhã Tử thở dài một cái, "Thua cậu luôn, làm sao hỏi gì cũng không biết? Cậu muốn tức chết mình sao? Đi, chúng ta đi bệnh viện."

"Mình, mình có thể không đi không?"

"Không đi? Có thể không đi không? Nhanh lên một chút đi kiểm tra, ngộ nhỡ thật sự có thì sao?"

Vu Linh San không lay chuyển được sự ép buộc của Mặc Nhã Tử, cùng cô đến bệnh viện.

Sau khi cầm báo cáo kiểm tra xong, trong mắt Mặc Nhã Tử có mấy phần mừng rỡ, hơn nữa là tức giận, "Bây giờ cậu mang thai, về sau phải làm sao?"