Sớm Đã Có Cục Cưng

Chương 33

Tim anh căng cứng, giọng nói lạnh như ướp đá:

- Trọng Hàm vốn là của tôi, các người không có quyền gì ở đây cả.

Hàn Ngọc lắc đều:

- Aizzz, chàng trai trẻ, chẳng lẽ cậu thật sự không hiểu sao? Ý của Tử Tẩm là nó không muốn dùng Trọng Hàm để yêu cầu bất cứ thứ gì từ cậu...

Ung Tuấn Triển rầu rĩ nhìn bà, ánh mắt không vui:

- Thứ tôi vô lễ, đây là chuyện thứ nhất mà bà muốn nói sao?

Được, chúng ta sẽ đi vào chủ đề chính vậy. - Hàn Ngọc lấy từ trong túi xách ra vài cuốn sách dành cho trẻ em và một tập giấy lớn.

Ánh mắt sắc bén của anh đưa tới nhìn, đó là series truyện "Tiểu Triển tìm mẹ”.

Chuyện tới nước này, bọn họ nghĩ muốn dùng mấy cuốn sách này bồi thường gì cho Trọng Hàm? Có thể thay đổi được gì ư?

- Tôi tin là cậu biết đây là cuốn sách thiếu nhi bán chạy nhất, “Tiểu Triển tìm mẹ”. - Bà cầm một cuốn sách lên giơ cho anh nhìn mặt bìa. - Tử Tẩm chính là tác giả của "Tiểu Triển tìm mẹ”, Annie mama là bút danh cùa nó. Nhân vật chính Tiểu Triển trong câu chuyện này lấy một chữ “Triển” trong tên cùa cậu, đó là chỉ đứa nhỏ cùa hai người cũng chính là Trọng Hàm. Nếu cậu không tin thì có thể tới nhà xuất bản để xác minh.

Ung Tuấn Triển nhìn chằm chằm bà, vẻ mặt cổ quái, khóe miệng hơi giật giật.

Cô là tác giả cùa cuốn “Tiểu Triển tìm mẹ”? Cô chính là tác giả của cuốn "Tiểu Triển tim mẹ” sao? Bộ sách này đã an ủi và bên cạnh anh và Trọng Hàm bao năm qua, vậy mà cô lại là tác giả?

Anh cảm thấy mờ mịt, mê hoặc.

- Bộ sách này được xuất bản mấy năm qua. - Hàn Ngọc tiếp tục nói. - Thực ra đây là nỗi nhớ con của Tử Tẩm, mặc dù nó chưa thực sự được làm mẹ một ngày nào nhưng tình thương đều dồn hết vào cuốn sách. Cậu có thể nhìn cuốn sách cuối cùng mới xuất bản cách đây không lâu, nội dung viết Tiểu Triển tìm thấy mẹ, sau đó nó và cha mẹ sống bên cạnh nhau những tháng ngày hạnh phúc. Cái này vốn được viết sau khi gia đình cậu gặp lại nhau.

- Nó không biết đứa nhỏ còn sống nên trong lòng lúc nào cũng mang theo sự áy náy, hối hận. - Hàn Ngọc cầm một tờ giấy màu trắng, vỗ vỗ nhẹ. - Đây chính lá những giấy chứng nhận do Quỹ dành cho những trẻ nhỏ bị bệnh tim bẩm sinh cấp, mấy năm qua, nó đều chuyển tiền nhuận bút vào Quỹ này, hy vọng có thể giúp đỡ một phần nào đó cho những đứa trẻ bất hạnh.... Chắc cậu không hiểu vì sao nó lại gửi tiền vào Quỹ này? Vì tôi đã nói dối nó là đứa nhỏ vừa mới sinh ra đã mất vi bệnh tim bẫm sinh.

Bà nâng mắt lên nhìn anh:

- Năm đó, cậu còn quá trẻ, Tử Tẩm cũng vậy, tôi không muốn thấy nó phạm sai lầm hủy hoại cà cuộc đời. Tôi cũng đoán một gia đình giàu sang như Ung gia sẽ không chấp nhận Tử Tầm. Nhưng nó vẫn ngoan cố muốn sinh đứa nhỏ của cậu. Tôi nghĩ đem đứa nhò đưa tới cho cậu thì ít nhất gia đinh cậu đủ điều kiện để nuôi dưỡng nó; tôi tin đứa nhỏ đi theo cậu sẽ có một cuộc đời sáng sủa và cũng yên tâm hơn. Có điều hành động mà không nghĩ tới lập trường cùa cậu là lỗi cùa tôi… Tôi thật lòng xin lỗi!

Ánh mắt Ung Tuấn Triển thẳng tắp chiếu vào bà, không hề chớp mắt lấy một cái, đáy mắt có chút dao động:

- Một khi đã như vậy, chuyện đã cách đây nhiều năm, vì sao bà không đem sự thật đứa nhỏ vẫn còn sống nói ra?

Hàn Ngọc thở dài:

- Từ khi Tử Tầm biết đứa nhỏ không còn thì trở nên tuyệt vọng. Nó quay về nhà với cha, hoàn thành trung học, lên đại học, tốt nghiệp và tiếp tục việc viết sách cho thiếu nhi. Nó có rất nhiều người theo đuổi nhưng cảm xúc của nó cứ như bị thui chột nên từ chối hết những người đàn ông tới gần mình. Nó nói với tôi là nó muốn dùng cả đời này tạ lỗi với đứa nhỏ đã mất, tương lai nó còn muốn xuất gia cầu phúc cho đứa nhỏ. Tôi nghe vậy cũng không nghĩ gì nhiều, vốn cho rằng sớm muộn gì nó cũng gặp được chân mệnh thiên tử, nhưng khi tôi nhìn thấy nó thật sự nghiêm túc đi tìm những ngôi đền thờ thi đúng là rất sợ hãi!

- Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, so với việc để nó phí hoài cuộc đời trong chùa thì chi bằng đánh cuộc một phen. - Bà nhìn anh khẩn thiết.

- Tôi nghe nói cậu chưa kết hôn và vẫn mang theo đứa nhỏ, có lẽ là nó vẫn còn cơ hội trở về bên cạnh hai người, nghe đứa nhỏ gọi nó một tiếng me. Vì vậy tôi đã đem toàn bộ sự thật nói cho nó biết. Bà ngừng lại một chút. – Cậu tin cũng được, không tin cũng được, đây là toàn bộ mọi chuyện.

Anh nín thở vài giây, ánh mắt không tin tường nhấp nháy, thăm thẳm hơn trên gương mặt anh. Trong óc anh vang lên những âm thanh đã nghe được tự lúc nào....

“Thực ra không có một người nào cả, đó là tôi nói dối anh thôi. Tôi từng yêu một người nhưng đã là chuyện của mười năm trước; hiện tại tôi không biết là anh ấy đang suy nghĩ gì? Mà đúng ra mười năm trước tôi cũng không thể nào hiểu nổi anh ấy đang nghĩ gi? Duyên phận của chúng tôi.... quá ngắn ngủi.”

“Anh.... anh không thể tha thử cho mẹ cùa Trọng Hàm sao? Có lẽ cô ấy khi đó còn quá trẻ, cùng chì là đứa nhỏ nên không suy nghĩ được nhiều như vậy. Cô ấy chỉ cảm thấy không cần cốt nhục cùa mình rất tàn nhẫn cô ấy muốn có một đứa con của riêng minh, gia đình của riêng mình... Cô ấy nghĩ sinh đứa nhỏ là biểu hiện cùa tình yêu với anh...."

“Có lẽ cô ấy có nỗi khồ riêng, biết đâu cô ấy không biết đứa nhỏ còn sống. Cô ấy không có ý định đưa đứa nhỏ tới khiến anh sợ hãi....”

“Em nghĩ cô ấy không có ý biến Trọng Hàm thành một đứa nhỏ mồ côi cha, nhất định là cô ấy không nghĩ mọi chuyện lại biến thành thế này. Không có một người mẹ nào lại muốn vứt bỏ đứa con của mình....”

Hồi lâu sau Ung Tuấn Triển mới mở miệng:

- Cô ấy đang ở đâu?

Sáng sớm, trời trong nắng ấm, trong rừng vang lên lầm rầm tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót, tiếng suối nước chảy róc rách; lá rụng phủ kín con đường nhỏ, thỉnh thoảng có cơn gió lướt qua khuấy động rặng tre trút lá. Mùi đất núi cùng hương hoa ngan ngát xông vào hai cánh mũi, tất cả đều khiến tâm trí anh xao động.

Ung Tuấn Triển chầm chậm đi tới một chiếc sân nhò trong vườn tre, vài cánh bướm dập dìu, lả lướt trẽn đầu, một chiếc lá tre vàng ướt sương tình cờ đậu xuống bờ vai anh.

Nơi này không hề thay đổi, toàn bộ ký ức đang sống lại trong anh. Anh đã từng sống ở đây ba tháng, thậm chí Trọng Hàm đã được tạo ra từ chính đây.

Anh đi vào bên trong, xung quanh im ắng như không có ai ờ, xa xa vang lên tiếng chó sủa inh ỏi. Cánh cửa chính của nhà trọ chưa có mở, phía trước có một khoảng trống rộng cỏ đầy những bông hoa màu tím.

Trong sân, dưới bóng cây đại thụ, có một cô gái trẻ đang đang ngồi. Cô mặc chiếc quần jean màu trắng, đeo tạp dề màu đen, tóc buộc cao đuôi ngựa, đang ủ rũ ngồi cắn móng tay bên một đống đồ đạc; sợi tóc mai lay động theo gió nhẹ nhàng phiêu đãng, hàng lông mi dài tạo thành một đường cong trước đôi mắt buồn của cô.

- Khụ! - Anh hắng giọng. - Có người không? Vạn Tử Tầm còn chưa quay đầu lại:

- Thật xin lỗi, chưa tới giờ mở cửa....

Giọng nói này! Cô khựng người, tim đập như nổi trống, không tự chủ được từ từ đứng lên.

- Là.... anh sao?

Cô thình lình quay ngoắt lại.

- Trời ạ! Đúng là anh!

Tim cô đập nhanh kinh khủng, cô sợ mình sẽ ngất xỉu mất; thậm chi cô còn không dám thở mạnh vì sợ tất cả chỉ là ảo ảnh; chì cần cô động một chút thì anh sẽ biến nhất như dải cầu vồng.

- Em đang làm gì ở đây? - Ung Tuấn Triển tới gần cô, nghi hoặc nhìn một chiếc nôi gỗ nhỏ. Cô đang đóng dinh dở một cái giá gỗ, còn có một chiếc xe tập đi cho trẻ nhỏ, một chiếc xe đẩy, một ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn....

- Em xin lỗi.... - Nước mắt lập tức trào khỏi hốc mắt cô. - Em thực sự không biết đứa nhỏ vẫn còn sống, thật sự không biết....

Trán anh nhăn lại, đưa lay nâng cằm cô lên: