Mà bảo bối này chính là do cô sinh nha, từ trong bụng cô sinh ra đó… Trời ơi! Sinh ra một đứa bé đáng yêu thế này thì cô đúng là thiên tài, đáng được vỗ tay khen ngợi!
Cô còn nhớ rõ khi mang thai, tâm tình lúc chua lúc ngọt; được nhìn nó mỗi ngày lớn lên trong bụng mình khiến cô thấy vui sướиɠ không nói nên lời, lắm lúc còn thấy không kiên nhẫn để chờ đợi.
Dì nói dì nhất định sẽ tìm được ba của đứa nhỏ, nhất định sẽ để cho gia đình họ ba người được ở bên nhau nhưng cuối cùng thì mọi thứ đều thay đổi…
Ai, không biết Trọng Hàm nghĩ thế nào về người mẹ đẻ của mình, còn Ung Tuấn Triển nữa, không biết anh có cảm nhận gì về người phụ nữ đã vụиɠ ŧяộʍ sinh ra đứa trai này cho anh?
Cô không biết. Nếu anh ghét cô thì sao bây giờ? Nếu Trọng Hàm hận người mẹ đã sinh ra nó thì làm thế nào đây?
Ring ~~ Tin nhắn tới, chắc là Ung Tuấn Triển trả lời thư. Tuy cô đã sớm chuẩn bị tư tưởng bị anh trách mắng rồi nhưng tim cô vẫn đập nhanh không kiềm chế lại được. Anh nói Trọng Hàm không thích đi ăn ngoài, thế mà cô cố tình dẫn nó đi ăn đồ ăn nhanh, bị mắng cũng đáng lắm.
Cô vội vàng mở tin nhắn, không nhìn thấy những câu chữ như trong tưởng tượng, ngược lại có hai câu ánh vào tầm mắt: Cám ơn cô đã làm cho Trọng Hàm vui vẻ như vậy, tôi ở đây cũng yên tâm rồi!
Trời ạ, anh nói cảm ơn với cô, không mắng trách, không có vẻ khó chịu.. mà là cảm ơn?!
Tuy chỉ có hai câu ngắn ngủn nhưng lại khiến cô đọc đi đọc lại tận mười lần mới chịu gấp điện thoại lại; trong lòng cảm thấy vô cùng mỹ mãn.
Đã mười giờ, cố muốn đi xem Trọng Hàm đã ngủ chưa. Hy vọng là nó đã ngủ, điều đó chứng tỏ nó nghe những lời cô nói.
Cô rón rén đi tới trước cửa phòng Trọng Hàm, nhẹ nhàng mở cửa phòng thì thấy bên trong chỉ có duy nhất ngọn đèn mờ nhạt còn Trọng Hàm thì đang nằm trên giường say giấc.
Đúng là nó đã lên giường đúng giờ, gương mặt như thiên sứ khi ngủ kia thực sự đã câu dẫn được cô. Nó khiến cô nhịn không được cẩn thận đi tới bên giường, cúi người khẽ hôn lên hai bầu má đáng yêu của bảo bối.
– Ngủ ngon, tiểu bảo bổi. Chúc con có một giấc mơ đẹp!
Rồi cô lại rón rén đóng cửa lại đi ra ngoài.
Trên radio vang lên tiếng cơ trưởng thông báo chỉ còn 15 phút nữa máy bay sẽ hạ cánh. Ung Tuấn Triển liếc nhìn đồng hồ, tuy biết giờ đã gần 12 giờ khuya nhưng anh vẫn nóng ruột xác nhận giờ giấc, dường như anh đang rất mong ngóng đươc trở về nhà.
Đúng vậy, đúng là anh rất mong được về nhà, đây chính là thứ cảm giác kỳ lạ mà trong những chuyến đi công tác trước kia không hề có. Chắc vì 10 ngày qua, Vạn Tử Tẩm đều gửi tin nhắn ảnh cho anh xem, mỗi một bức ảnh đều ghi lại khoảnh khắc vui vẻ của Trọng Hàm. Bất giác anh có hảo cảm và sinh ra sự ỷ lại đối với cô.
Một người giúp việc hết lòng chăm sóc Trọng Hàm như vậy cần được giữ lại. Vì Trọng Hàm, cô đã sớm vượt qua cái ranh giới của một người giúp việc nhà, cô không giống với cô Lâm. Cô Lâm hiền lành nhưng làm gì cũng có chừng mực, còn cô thì lại có cách khiến cho Trọng Hàm vui vẻ.
Thế nên, trước khi lên máy bay, anh đã làm một việc ngoại lệ đó là mua một lọ nước hoa “Baby Bear” để tặng cho cô, nó có mùi hương thoang thoảng, dìu dịu. Anh không có đó là mùi hương gì, chỉ biết là hàng hiệu và cảm thấ tên hãng không có gì mờ ám nên mới quyết định mua.
Máy bay từ từ hạ cánh, đêm đã khuya. Những người khác vẫn còn ở lại Thượng Hải, chỉ mình anh về trước nên anh dặn thư ký Lương không cần đưa xe tới đón mình. Anh có thể gọi taxi về nhà, miễn làm phiền tới người khác.
Khi anh về nhà thì chắc hai người họ đã đi ngủ? Mặc dù hôm nay không phải cuối tuần nhưng thời gian Trọng Hàm lên giường thường là 10 giờ.
Thực tế thì anh có chút hy vọng là hai người chưa ngủ. Anh muốn trò chuyện với bọn họ một chút, bản thân anh cảm thấy khó chịu vì đã bỏ lỡ quá nhiều thứ trong 10 ngày đi công tác. Anh rất muốn được “hòa mình” vào cái thế giới của họ.
Nói cũng lạ, mới 10 ngày mà thôi, sao anh là cho rằng Trọng Hàm và cô đã trở thành một “thế giới”? Còn anh – người đàn ông chủ nhà lại bị gạt phắt ra bên ngoài?
Mười ngày qua, cô không hề có một cuộc điện thoại nào nhờ giúp đỡ, ngược lại mỗi ngày đều gửi những bức ảnh chụp Trọng Hàm cho anh với hàm ý: Trọng Hàm rất tốt, anh không cần lo lắng.
Anh dường như cũng có định ước với cô, lần nào cũng đúng 11 giờ đêm là cô gửi tin nhắn tới. Cô thực sự rất thông minh, thời điểm đó không quáy rầy công việc của anh. Và hai ngày sau, anh bắt đầu biết chờ đợi những tin nhắn của cô, đó như một thứ bản năng.
Thậm chí có hôm cô và Trọng Hàm cùng nhau chụp ảnh, anh bất tri bất giác phóng lớn hình ảnh của cô, xem đi xem lại từng chút một. Anh ý thức được rằng cô là một người phụ nữ quá xinh đẹp, và anh có cảm giác quen thuộc với ánh nhìn của cô. Nếu hỏi anh, có đúng là làm quen chưa đầy một ngày mà anh đã có cảm tình với cô rồi hay không? Câu trả lời là YES!
Cảm tình này xuất phát từ sự chân thành, chu đáo của cô đối với Trọng Hàm, mặt khác còn vì những dòng tin nhắn ảnh báo “bình an” kia. Điều này chứng tỏ cô là một người phụ nữ rất hiểu tâm lý và khá tinh tế.
Anh đã yêu cô sao?
Anh bật cười vì ý nghĩ này. Có quá nhiều những cảm giác và suy nghĩ về cô, chẳng lẽ anh không tự giác được đã “vượt biển” yêu cô?
Nếu anh thật sự yêu cô thì thứ tình cảm này bắt đầu từ “viễn thông”, nếu không có sự phát triển của ngành công nghiệp viễn thông thì cô sẽ không thể gửi những tin tức về Trọng Hàm tới anh. Mà không có những cái tin này, anh sẽ không sinh ra quá nhiều tưởng tượng với cô. Thế nên tất cả đều là món quà do công nghệ viễn thông ban tặng…
Ôi trời, anh đang nghĩ cái gì vậy?
Lâu lắm rồi không nói tới chuyện yêu đương sao? Một người giúp việc tận tâm lại khiến anh bị phân tâm ư… Được rồi, cô đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, một người giúp việc tận tâm; nhưng cô không đơn thuần chỉ là một người giúp việc nhà.
Cẩn thận suy nghĩ lại thì từ sau khi Liễu Doanh Bối biết tới sự tồn tại của Trọng Hàm rồi giận dữ quyết định chia tay thì anh dồn hết tâm trí và sự quan tâm cho Trọng Hàm. Kể từ đó, anh không còn nhắc tới thứ tình yêu chân chính nữa. Nếu có thì đó chỉ là tình một đêm, không có người phụ nữ nào có thể làm cho anh vướng bận
Thế mà anh đối với Vạn Tử Tẩm dường như có một sự kết móc khó hiểu nào đó.
Mỗi ngày anh đều đợi tin nhắn của cô, mỗi khi xem xong tin nhắn cô gửi tới lại mỉm cười và không muốn xóa chúng đi. Lúc đầu anh nghĩ đó là vì mình nhớ Trọng Hàm nhưng sau này mới phát hiện, thì ra cô cũng chiếm một nửa trọng lượng trong đó.
Anh không muốn xóa tin nhắn của cô, thậm chí còn tranh thủ những lúc không họp mở ra xem; xem vui vẻ tới mức bất giác mỉm cười. Anh có cảm giác giữa cô và anh hình như có một sợi dây liên hệ nào đó.
Nghĩ tới đoạn sau khi về nhà, sáng ngày mai vừa tỉnh dậy là được nhìn thấy cô thì anh cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, phấn chấn vô cùng.
Ung Tuấn Triển lại bật cười một lần nữa.
Ồ, anh làm sao vậy nhỉ? Cứ như một cậu bé đắm chìm trong mối tình đầu. Không ngờ anh lại có nhiều cảm giác và chờ mong đối với một người phụ nữ như vậy.
Anh nhắc nhở chính mình, đừng quên là cô chỉ vừa mới kết thúc một mối quan hệ. Huống chỉ trong mắt cô, anh chỉ là một người cha độc thân. Anh có gì hấp dẫn được cô sao?
– Thưa quý khách, chúng ta đã hạ cánh an toàn xuống sân bay quốc tế Đào Viên Đài Loan. Khi rời khỏi máy bay mong quý khách không quên mang theo hành lý… Cảm ơn quý khách đã lên chuyến bay của chúng tôi và hy vọng sẽ lại được phục vụ quý khách sớm nhất!
Làm xong thủ tục nhập cảnh, Ung Tuấn Triển kéo hành lý đi qua phòng chờ lớn của sân bay tới cánh cửa tự động phía tiền sảnh. Gió đêm se se lạnh phả vào mặt anh, đúng lúc anh đang chuẩn bị đón taxi thì một giọng nói quen thuộc truyền tới: