Chương 42 (cao H).
“Vương gia……” Thẩm Sơ Vi đỏ mặt nhìn ẩn ý ở đuôi lông mày của hắn.
“Đến đây đi.”
Tiêu Hồng Dữ nói, đôi tay chống ở sau đầu, nằm trên giường.
Ánh mắt của hắn nóng như lửa, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng, chờ động tác tiếp theo của nàng.
Thẩm Sơ Vi cắn môi, lúc trước khi nàng còn trong thời gian mang thai đã phát hiện ý đồ đó của Tiêu Hồng Dữ.
Lúc đó, nàng chỉ cần nhìn hắn một cách đáng thương thì đã có thể thành công xóa bỏ ý niệm đó trong đầu hắn.
Bây giờ xem ra, hôm nay không thể nào tránh khỏi rồi.
Có điều, hắn vẫn luôn hôn huyệt nhỏ của nàng, không chê dơ không chê mệt, nàng thân là thê tử cũng nên làm hắn sung sướиɠ mới phải.
Vì thế Thẩm Sơ Vi mặc được một nửa lại cởi xuống, xoay người bò lên người hắn.
Nàng cúi đầu trước, hôn đôi môi mỏng của hắn.
Thường ngày, môi hai người vừa mới kề nhau thì Tiêu Hồng Dữ luôn là người giành quyền chủ động, đầu lưỡi nhảy vào, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng hết mức.
Hôm nay, hắn lại kiên nhẫn chờ nàng.
Cũng may đã được hắn dạy dỗ rất lâu rồi nên Thẩm Sơ Vi cũng biết nên làm thế nào.
Nàng dùng đầu lưỡi miêu tả đường môi của hắn, hơi hơi len vào để Tiêu Hồng Dữ mở miệng, sau đó nhanh chóng thừa cơ tiến vào, quấn quýt lưỡi của hắn.
Giữa nơi giao nhau của hai đôi môi, nước bọt của hai người chảy ra, da^ʍ mỹ không sao tả hết.
Ăn một lát, Thẩm Sơ Vi di chuyển xuống dưới, liếʍ láp từng tấc hầu kết của hắn.
Nhưng chỉ mới mυ'ŧ hai cái mà cổ của hắn đã xuất hiện mấy dấu xanh tím.
Thẩm Sơ Vi cười ‘ha ha’: “Mấy ngày nữa chàng không ra ngoài được đâu.”
Tiêu Hồng Dữ vươn tay khẽ vuốt lưng nàng, nói bằng giọng khàn khàn: “Thế thì không ra thôi, chúng ta ở trong phòng làm ba ngày ba đêm.”
“Hừ!”
Thẩm Sơ Vi hờn dỗi một tiếng, mặc kệ Tiêu Hồng Dữ mà tiếp tục cởi bỏ quần áo của hắn.
Ngực của hắn rộng lớn đầy đặn, bàn tay mềm mại của Thẩm Sơ Vi nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực, đổi lại, khiến hắn hít từng hơi thở đυ.c ngầu.
Khi sờ đến đầu ti, Thẩm Sơ Vi học dáng vẻ bình thường của hắn, đầu tiên là vân vê một trận, đợi đến khi thấy hai hạt đậu đã cứng lên thì mới há miệng ngậm vào.
“Hít……”
Tiêu Hồng Dữ liên tục hít không khí, bộ dáng thướt tha của nàng khiến hắn không ngừng nổi lửa, hắn phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể khống chế mình không lật nàng xuống thân mình.
Đầu ti của hắn thô cứng, đầu lưỡi của nàng mềm mại, hai người dây dưa với nhau khiến Tiêu Hồng Dữ thoải mái đến tê cả xương cùng.
Mãi đến khi hai hạt đậu của hắn vừa hồng vừa sưng thì Thẩm Sơ Vi mới buông tha cho chúng, đầu lưỡi liếʍ xuống bụng của hắn.
Vì luyện võ lâu năm nên cơ bắp của Tiêu Hồng Dữ rất rõ ràng, đường cong vô cùng xinh đẹp, tràn ngập hơi thở nam tính.
Thẩm Sơ Vi ăn ăn, giữa chân lại không khỏi chảy ra từng dòng mật dịch.
Thật ngứa.
Huyệt nhỏ thật ngứa, đầu ti cũng thật ngứa, thật muôn hắn đến an ủi.
Nhưng khi ngẩng đầu thấy mặt của hắn có vẻ như tạm thời không có ý này.
Bởi vì đôi tay của hắn đang nhàn rỗi gối sau đầu, híp mắt lại nhìn nàng, chất chứa vẻ trông đợi hành động kế tiếp.
Dưới cơ bụng là lớp lông thô cứng.
Xuống chút nữa là cây gậy to lớn sớm đã cao sừng sững.
Thẩm Sơ Vi nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của nàng, nàng cảm thấy rất khát, miệng đắng lưỡi khô.
“Vi Nhi, hầu hạ nó cho tốt, thử xem bảo bối làm nàng thấy sung sướиɠ có mùi vị như thế nào.” Tiêu Hồng Dữ thấp giọng dụ dỗ nàng.
Thẩm Sơ Vi gật gật đầu, đầu tiên đôi tay của nàng vuốt lên vuốt xuống thân gậy mà chơi đùa một trận, tiếp theo mới cúi đầu, vươn đầu lưỡi rồi cẩn thận liếʍ qυყ đầυ của hắn.
Vừa mới đυ.ng tới, thứ có hình dáng như cây nấm kia như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nặng nề giật lên.
“A!” Thẩm Sơ Vi khϊếp sợ.
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động, trừng mắt với quái vật nhỏ ở trước, dỗi nói: “Ngươi ngoan một chút.”
Sao có thể ngoan chứ!
Ánh mắt ướŧ áŧ của nàng, âm thanh mềm mại của nàng, hai quả đồi to lớn của nàng, đôi chân trắng như tuyết của nàng……
Tất cả, tất cả đều bị Tiêu Hồng Dữ nhào nặn sưng to hơn nữa.
Hắn nhịn đến tê da đầu rồi, khàn giọng thúc giục nàng: “Mau ngậm vào đi.”
“Ưʍ.”
Thẩm Sơ Vi để sát vào một chút, nàng nhìn vật to lớn màu đỏ tím trước mắt, chậm rãi đưa đầu lưỡi ra liếʍ láp.
Hương vị tanh mặn như vậy không dễ ngửi chút nào, nhưng bởi vì nó thuộc về Tiêu Hồng Dữ nên trong lòng nàng rất quý trọng, trìu mến ngậm lấy nó.
Lỗ chuông trên qυყ đầυ bị nàng liếʍ chảy nước, Thẩm Sơ Vi nuốt hết xuống rồi tiếp tục há miệng chậm chạp ngậm hết thân gậy.
Nàng rất cố gắng ăn nó, bởi vì vật to lớn của hắn thật sự quá thô và quá dài, miệng của nàng lại nhỏ như thế.
“A, dùng miệng mυ'ŧ, đừng cắn nó.”
Thẩm Sơ Vi tiếp tục dùng đầu lưỡi liếʍ rồi dùng khoang miệng mυ'ŧ lấy nó theo lời hắn.
Cũng không biết có phải là ảo giác của nàng không, nàng cảm thấy cây gậy thịt đó còn đang tiếp tục to ra trong miệng mình.
Nàng cố kìm cảm giác mỏi nhừ mà ngậm thêm nữa. Không lâu sau, qυყ đầυ kia đã chọc đến cổ họng của nàng.
Thật trướng, thật căng, Thẩm Sơ Vi cảm thấy hơi thở của mình không được ổn lắm, nàng muốn nhả ra nhưng Tiêu Hồng Dữ lại dịu dàng vỗ về, vuốt ve đỉnh đầu để cổ vũ nàng.
“Ưm, thật sướиɠ!”
“Gậy thịt rất thoải mái, nó thích cái miệng nhỏ của Vi Nhi đấy. Nhanh một chút, sắp ra rồi, nhịn một chút.”
Vậy thôi, nàng nhịn một chút nữa vậy.
Cứ như vậy, Thẩm Sơ Vi không ngừng mυ'ŧ mát, Tiêu Hồng Dữ thẳng lưng phối hợp theo động tác của nàng.
Không bao lâu, Tiêu Hồng Dữ đã thấy eo tê rần, sau đó, một cảm giác ấm nóng phun ra từ lỗ chuông……
Hắn bắn tinh quá nhanh, khiến Thẩm Sơ Vi trở tay không kịp, lập tức nuốt vào rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Còn dư bao nhiêu đều chảy ra từ khóe miệng của nàng, nhễu lên bầu ngực trắng như tuyết của nàng.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c, đôi môi sưng đỏ, đầu ti xinh đẹp rất hợp với gương mặt mềm yếu ngơ ngác của Thẩm Sơ Vi, hình ảnh này thật sự vô cùng ướŧ áŧ da^ʍ mỹ.
Dươиɠ ѵậŧ vừa mới mềm xuống dường như lại cứng lên trong nháy mắt, Tiêu Hồng Dữ bỗng dưng xoay người đè nàng xuống, tách chân nàng ra rồi thọc vào.
Quá trình từ khi bắn tinh đến khi cắm vào huyệt nhỏ của nàng xảy ra quá nhanh, Thẩm Sơ Vi còn chưa kịp phản ứng lại thì hắn đã bắt đầu nhanh chóng rút cắm.
“A…… Chậm một chút……”
Nàng yêu kiều rêи ɾỉ, đã không làm nửa năm, thời gian mang thai lại vẫn luôn dịu dàng nên bây giờ hắn kịch liệt như thế khiến Thẩm Sơ Vi cảm thấy cơ thể của mình sắp không thuộc về mình nữa rồi.
“Vi Nhi, nàng thật chặt.”
Chặt sao?
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nữ nhân đã sinh con, tuy ngực lớn hơn rất nhiều nhưng vẫn không thể tự tin với hoa huyệt của mình được.
“Vậy mà còn mất tập trung được nữa à? Xem ra ta làm quá nhẹ rồi.”
Bỗng dưng, ngực đau xót, thì ra là Tiêu Hồng Dữ cắn đầu ngực của nàng một cái.
“Á.”
Thẩm Sơ Vi bị hắn cắn đến vừa tê vừa ngứa, nước mắt cũng chảy ra theo khóe mắt.
“Tiểu dâʍ đãиɠ, mau phun sữa cho gia uống.”
“A…… Không phải chàng mới vừa uống sao? Sao mà nhanh như vậy được.”
Động tác của hắn quá mạnh bạo, cả người Thẩm Sơ Vi bị hắn đâm đến mức rung lắc dữ dội.
Hai ngọn đồi tuyết trước ngực kia cũng không tránh khỏi, tưng tưng lên như hai viên thịt tròn.
Tiêu Hồng Dữ làm đến đỏ mắt, phần eo không ngừng chuyển động, bàn tay to nắm lấy ngực tuyết của nàng, khàn khàn nói: “Tiểu dâʍ đãиɠ, gia nhất định phải làm nàng phun sữa ra.”
“A…… Ưm…… Ha……”
Toàn thân Thẩm Sơ Vi đã tê rần, ngón chân và đùi trong vẫn luôn co rút lại, nàng cảm thấy mình sắp hồn phi phách tán rồi.
Rất nhanh, huyệt nhỏ của nàng co rụt lại, lêи đỉиɦ trong niềm sung sướиɠ tột độ.
Nhưng Tiêu Hồng Dữ vẫn còn di chuyển, gậy thịt chầm chậm tách cửa huyệt của nàng ra, cọ xả vào vách thịt mềm để đâm vào sâu trong đó.
Không được, nàng thật sự không nhịn được nữa rồi……
“A……” Thẩm Sơ Vi sung sướиɠ rêи ɾỉ một tiếng, bỗng dưng, hai dòng sữa trắng phun ra không chút đề phòng, bắn lên mặt Tiêu Hồng Dữ.