Tường đỏ, hoa hồng, áo xanh, giai nhân, tất cả những thứ này hòa chung vào nhau tạo nên một bức tranh sinh động.
Giai nhân đang vẽ tranh, vẫn chưa phát hiện mình đã dần chìm vào khung cảnh.
Bước chân vốn vội vàng của Tiêu Hồng Dữ cũng tạm dừng lại, hắn khoanh tay đứng ở chỗ ngoặt, âm thầm nhìn vị Vương phi dung mạo tuyệt đẹp của hắn.
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Vi, trong nét thẫn thờ mang theo vẻ hoài niệm thắm thiết, giống ngày ấy ở bờ hồ giữa đình như đúc.
Nàng đang suy nghĩ cái gì?
Nàng đang nhớ ai sao?
Tiêu Hồng Dữ không nghĩ ra, dứt khoát đi nhanh đến phía trước, đi đến bên cạnh nàng.
“Tham kiến Vương gia.” Đám người Thu Lộ nhìn thấy hắn, đồng loạt hành lễ.
Thẩm Sơ Vi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hồng Dữ đã đứng ở phía sau nàng từ bao giờ, nàng khϊếp sợ, chuyện đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là phải mau chóng giấu bức tranh kia đi, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, Tiêu Hồng Dữ đang rũ mắt nhìn bức tranh của nàng.
“Vương gia……” Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cười nói: “Ngài hết bận rồi sao?”
“Ừ.” Tiêu Hồng Dữ thờ ơ lên tiếng, tầm mắt vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào bức tranh còn chưa khô mực kia, hắn cười tán dương: “Qua trang giấy, dường như bổn vương ngửi thấy mùi hoa, kỹ năng vẽ tranh của Vi Nhi thật sự siêu phàm thoát tục!”
“Vương gia quá khen rồi.” Thẩm Sơ Vi thở nhẹ nhõm một hơi.
Ai ngờ Tiêu Hồng Dữ lại hỏi tiếp: “Nàng vẽ ai trên bức tiểu uyên ương thế? Bổn vương nhìn có vẻ hơi quen mắt, dường như đã gặp qua ở nơi nào vậy.”
Thẩm Sơ Vi nhìn thấy ánh mắt tò mò của hắn thì tim đập như trống đánh, ánh mắt của nàng liếc qua bức tranh kia một cái, như không có gì cả mà cười nói: “Phải không? Vậy Vương gia cảm thấy giống ai?”
“Hừm…” Tiêu Hồng Dữ nhíu mày nhìn cẩn thận một lát, lại lắc đầu, cười nói: “Chỉ là chợt thấy nên quen mắt, suy nghĩ lại thì không ra.”
Tiếp theo, hắn lại quét nhìn về dòng thơ phía dưới, cười nói: “Dòng thơ này của Vi Nhi, dường như không hợp với khung cảnh này lắm. Theo bổn vương thấy, đôi nam nữ trong tranh rõ ràng đang liếc mắt đưa tình, nghĩ đến lẫn nhau, tâm linh tương thông.”
Thẩm Sơ Vi rũ mi, che giấu ánh sáng dưới đáy mắt, nhàn nhạt nói: “Vương gia nói đúng, thϊếp thân không biết nhiều chữ lắm, khiến ngài chê cười rồi.”
Mắt thấy tiểu nha hoàn dọn dẹp dụng cụ vẽ tranh, Tiêu Hồng Dữ ôm Thẩm Sơ Vi ngồi xuống ghế đá, cười hỏi: “Bổn vương sai người làm một bộ liễn cho nàng, có thích không?”
“Thϊếp thân rất thích, đa tạ Vương gia.”
Vừa rồi cách khá xa, Tiêu Hồng Dữ chỉ cảm thấy vạt áo của nàng tung bay, đẹp như tiên tử trong bích họa.
Giờ phút này hai người ở gần nhau, ánh mặt trời ngày thu xuyên qua cánh hoa tường vi be bé mà chiếu lên gương mặt của nàng, khiến Vương phi của hắn lại có thêm vẻ sống động.
Nốt ruồi ở đuôi lông mày, lúm đồng tiền trên gò má phải, cùng với lông tơ li ti trên mặt đều có thể thấy được rõ ràng.
Rõ ràng là ngày cuối thu mát mẻ, nhưng không biết vì sao, Tiêu Hồng Dữ lại bất ngờ xuất hiện một cảm giác khô nóng.
Hắn ho nhẹ một tiếng, dặn dò: “Lui xa ra một chút, trông coi không ai được phép tới gần.”
“Tuân lệnh.” Bọn nha hoàn, thị vệ cung kính lên tiếng, ngay lúc đó cũng lui ra bên ngoài.
Trước khi đi, Thu Lộ lo lắng nhìn Thẩm Sơ Vi một cái, chỉ thấy vẻ mặt của Vương phi nhà mình lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạ nhân lui ra hết, cánh tay dài của Tiêu Hồng Dữ duỗi ra, ôm Thẩm Sơ Vi vào trong ngực.
“Vương gia.”
Động tác của hắn quá thân mật khiến gương mặt của Thẩm Sơ Vi nóng lên lập tức, lo sợ bất an như chú thỏ con.
“Vi Nhi, trước kia bổn vương đã bỏ lỡ nàng rồi.” Tiêu Hồng Dữ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ không tì vết của nàng, nhẹ giọng nói.
Thẩm Sơ Vi nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, quên béng mình đang làm gì, chỉ biết ngơ ngác nhìn hắn.
Tiêu Hồng Dữ nhìn thấy hết tất cả nỗi khϊếp sợ của nàng, càng cảm thấy lúc trước mình quá đáng, giọng của hắn cũng vô thức dịu dàng lại, nói tiếp: “Lúc trước, bổn vương tưởng Thẩm phủ các ngươi muốn củng cố quyền thế, trong cung có một Ngọc phi còn chưa đủ mà còn xuất hiện thêm một Sở Vương phi, cho nên sau đêm thành thân mới cố ý lạnh nhạt nàng.”
Chuyện này Thẩm Sơ Vi đã biết từ trước, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt phượng hẹp dài của hắn, bình tĩnh hỏi: “Vậy sao Vương gia lại không suy nghĩ như vậy nữa?”
“Cũng đã hơn một năm rồi, bổn vương thấy nàng vẫn luôn biết thân biết phận, vừa không sử dụng những âm mưu quỷ kế, cũng không gây chuyện với người khác, mới biết tính tình của nàng là thật sự hiền lành. Lúc trước, đều là bổn vương trách oan nàng, nàng đừng trách bổn vương được không?”
Thì ra, bỗng nhiên hắn tới Toái Trúc Hiên vì sau một năm phái người theo dõi nàng mới hết nghi ngờ.
Giờ phút này, Thẩm Sơ Vi không biết trong lòng mình đang có cảm giác gì.
Dường như cuối cùng nàng cũng được hắn đặt vào mắt nhưng mà… vẫn có một chút không vui.
Cùng lúc đó, nụ hôn của Tiêu Hồng Dữ đã hạ xuống.
Hắn hôn lên nốt ruồi mỹ nhân vẫn luôn dụ dỗ hắn, lúm đồng tiền xinh đẹp với cánh môi đỏ tươi như hoa tường vi, một lần rồi một lần, mυ'ŧ mát chậm rãi.
“Vương gia……” Hơi thở của Thẩm Sơ Vi dồn dập, nàng duỗi tay đẩy hắn: “Không được……”
Không được ở chỗ này.
Không được ở bên ngoài.
Nhưng mà du͙© vọиɠ của Tiêu Hồng Dữ đã bốc cháy rồi, gậy thịt của hắn cọ cọ lên cặp mông xinh đẹp của Thẩm Sơ Vi qua lớp quần, nóng đến kinh người.
“Vi Nhi chớ sợ, bọn họ không dám tới gần nơi này đâu.” Hắn nói, bàn tay đã trượt vào vạt áo, xoa xoa bộ ngực của nàng.
“Ưm……”
Thẩm Sơ Vi bị lòng bàn tay thô to của hắn bóp đến rùng mình, nàng sợ tới mức không ngừng vặn vẹo, muốn thoát khỏi người hắn.
“Buông ra…… Ta…… Không muốn……”
Nàng càng giãy giụa, Tiêu Hồng Dữ càng hưng phấn.
Bên cạnh ghế là một cái bàn đá tròn, ở trên là trà bí đao nhóm nha hoàn mang lên.
Tiêu Hồng Dữ duỗi tay cầm lấy để thử độ ấm, bắt lấy khóe miệng của Thẩm Sơ Vi: “Uống khi còn nóng, đừng để nguội.”
Hắn nói rồi giữ cằm của Thẩm Sơ Vi, khiến nàng không thể không hé miệng.
“A……”
Sức của Thẩm Sơ Vi đối với hắn chỉ như phù du (*) so với đại thụ, sau khi bị ép buộc uống hết nửa chén trà thì thân trên đã bị Tiêu Hồng Dữ xé rách dễ dàng.
(*) Phù du: là nhóm côn trùng tương đối nguyên thủy, thể hiện một số đặc điểm cổ xưa có lẽ đã hiện diện ở những côn trùng bay đầu tiên. Cùng bộ với chuồn chuồn
Mà cặp ngực trắng như tuyết của nàng cứ vậy mà bại lộ không chút che giấu nào dưới trời cao.
Thẩm Sơ Vi mới cúi đầu nhìn thì đầu óc cũng nổ tung một cái “Ầm”.
Nàng là thiên kim thục nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng như vàng bạc châu báu, sao có thể chấp nhận việc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vào ban ngày ban mặt như thế chứ?
Ngay tức khắc, nàng tức giận đến đỏ mắt.
“Tiêu Hồng Dữ, buông ta ra!” Nàng phẫn nộ, bất chấp lễ nghi trên dưới mà gọi thẳng tên của hắn.
“Vi Nhi, nghe lời, để bổn vương thương nàng.”
Tiêu Hồng Dữ biết nàng đang thẹn thùng, cũng không cho rằng nàng ngang ngược, hắn tiện tay lấy một chùm nho còn tươi trên bàn, không lột vỏ mà cắn thẳng, sau đó miệng đầy thịt quả mà cúi đầu đưa bầu ngực của nàng vào miệng.
Vỏ chát, quả ngọt, mùi hương trên cơ thể trắng như bông bưởi, ba thứ này ở bên nhau tạo ra hương vị tuyệt vời nhất thế gian.
Tiêu Hồng Dữ cợt nhả mà gặm cắn ngực nàng, cùng lúc đó cũng bôi chất lỏng từ quả nho lên.
“A… Hồng Dữ… Nhả ra……”
Cơn run rẩy không ngừng truyền lên từ lòng bàn chân rồi tiếp tục lan đến cả cơ thể.
Thẩm Sơ Vi cắn chặt răng, trong lúc nhắm mắt, một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt……