Vương Gia Cầu Hưu Phi

Chương 9: Hoa huyệt thất thủ (cao H)

Đôi tay bị trói, huống hồ còn đang chìm vào cơn say nên Thẩm Sơ Vi không còn chút sức lực nào chống lại người ở trên mình.

Nàng ngoan ngoãn nằm đó, nhẹ nhàng hừ hừ dưới động tác của hắn, hưởng thụ cảm giác thoải mái mới lạ này.

Tiêu Hồng Dữ ăn ngực nàng xong thì tiếp tục đi xuống dưới, liếʍ láp dọc theo làn da như ngọc của nàng.

Da thịt ở eo của mỹ nhân vô cùng tinh tế, như những món đồ sứ cao cấp nhất trong cung, mà những đường cong uyển chuyển này thì dù là những nghệ nhân giỏi nhất cũng không thể nào tạo ra được.

Hắn nghiêm túc, chậm rãi liếʍ xuống, sau đó kéo quần của Thẩm Sơ Vi ra, chuẩn bị xâm chiếm nửa người dưới bí ẩn của nàng.

Mắt phượng híp lại, Tiêu Hồng Dữ trầm ngâm nhìn đóa hoa hồng hào xinh đẹp trong khu vườn trắng nõn của Thẩm Sơ Vi, ngọc châu tinh tế xinh đẹp, cửa huyệt đẹp đẽ có một không hai, màu sắc như hoa anh đào, xinh đẹp vô cùng.

Vốn chỉ muốn đến xem nàng định làm gì, nhưng sau khi thấy hai cánh hoa mềm mại phun ngọc mà lộ cảnh xuân, trong chốc lát trong đầu Tiêu Hồng Dữ xuất hiện rất nhiều suy nghĩ điên cuồng.

Hắn không khống chế được mà áp sát vào, nhẹ nhàng phả hơi vào đóa hoa xinh đẹp của nàng……

“A……”

Hơi thở ấm áp phun vào khiến Thẩm Sơ Vi không khỏi run cầm cập.

Cơ thể của nàng vốn rất nhạy cảm nên lập tức phun ra không ít dâʍ ɖị©ɧ.

Trong căn phòng ấm áp yên tĩnh, thân thể của mỹ nhân phơi bày hết dưới khung cửa sổ, đôi tay bị trói ngoan ngoãn duỗi lêи đỉиɦ đầu, bầu ngực cao ngất, đôi chân trắng mở rộng ra, dáng vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác phải chà đạp như thế thì sao Tiêu Hồng Dữ kiềm chế được?

Rất nhanh, hắn cũng cởi đai ngọc và quần dài ra, cắm gậy thịt căng cứng vào.

“A…”

Nơi nhạy cảm nhất bỗng nhiên bị một hành lang ấm áp ướŧ áŧ bao chặt lại, Tiêu Hồng Dữ thoải mái đến rên nhẹ. Hắn nhìn người ở dưới thân một cái, chỉ thấy đôi mắt hạnh hơi mở, đôi mi thanh tú nhíu chặt lại, dáng vẻ khó có thể chịu đựng khiến hắn có cảm giác thành tựu.

Hắn di chuyển thắt lưng, hỏi nàng: “Vi Nhi, gia cắm nàng thoải mái lắm sao?”

“A…… Nhẹ một chút……”

Vật kia của hắn quá lớn, lại vô cùng dài.

Dù Thẩm Sơ Vi nhạy cảm đến nỗi không ngừng ra nước nhưng vẫn không thể chịu đựng được.

Tuy bây giờ đang ngà ngà say nhưng cơ thể vẫn cảm nhận sự căng trướng ở bên trong rất rõ ràng, vì thế mới không thể kìm được tiếng rêи ɾỉ khi đang nói.

Tuy hỏi một đằng trả lời một nẻo nhưng Tiêu Hồng Dữ rất vừa lòng với đáp án này.

Hắn ấn vòng eo nhỏ của nàng, nhìn bầu ngực không ngừng đong đưa, vòng eo như ngọc cũng chuyển động theo động tác của hắn nên không khỏi có suy nghĩ tàn ác.

Thân thể đẹp như vậy, khuôn mặt đẹp như vậy, thật khiến hắn muốn nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của nàng như thế nào mà.

Suy nghĩ đen tối vừa xuất hiện thì không thể nào thay đổi được nữa.

Từ trước đến nay, số lần cùng phòng với Vương phi nhà mình rất ít nên hắn không biết nơi nhạy cảm nhất của nàng là ở đâu.

Lúc này mới cẩn thận tìm hiểu. Vừa mới thử thì ngực của nàng cực kỳ mẫn cảm, ngoại trừ nó ra thì còn gì nữa?

Tiêu Hồng Dữ thử dùng ngón tay tách hai cánh hoa ra, ấn viên ngọc châu hơi nhô lên ở giữa.

“A……… Đừng…”

Vừa mới chạm vào thì nơi đó của Thẩm Sơ Vi co lại kịch liệt. Đặc biệt là vách trong, hút gậy thịt của hắn càng chặt hơn.

Tìm được rồi! Tiêu Hồng Dữ vui vẻ.

Hắn hít sâu một hơi, điều khiển được nhịp chuyển động trong cơ thể nàng, đâm vào chín nông một sâu.

Bạch, bạch, bạch, bạch, bạch, bạch, bạch, bạch, bạch!

“A………”

Thẩm Sơ Vi không kịp đề phòng phát ra tiếng thét chói tai. m thanh của nàng đã không còn nhã nhặn lịch sự như bình thường, mà lại nũng nịu mềm mại đến mức khắc sâu vào trong xương cốt.

“Vi Nhi, gọi ta.” Tiêu Hồng Dữ xoa ngực nàng, khàn giọng ra lệnh.

“Vương gia… A…… Nhẹ một chút……”

Tiêu Hồng Dữ vô tình phát hiện họ đã thành thân một năm, mà tiểu Vương phi của hắn chỉ khi làm chuyện phòng the mới cầu xin hắn.

Vào ngày thường, mỗi lần nàng gặp hắn đều rất chuẩn mực, không nịnh nọt nhưng cũng không sơ suất, cực kỳ khách sáo.

Loại cảm giác này khiến hắn không được thoải mái. Vì thế, hắn mới tiếp tục chuyện vừa rồi, vừa khinh thường cắm vào nơi quan trọng nhất, vừa vân vê viên ngọc đã hơi ứ máu của nàng.

“A……”

Quả nhiên, làm hai bên cùng một lúc thì Thẩm Sơ Vi phản ứng rất dữ dội.

Nàng khép hờ đôi mắt hạnh, không ngừng rêи ɾỉ làm nũng, gương mặt vốn xinh đẹp khó tìm lại phủ một tầng quyến rũ trí mạng, khiến người ta muốn chiếm giữ.

“Vương gia…… A…… cầu xin ngài……” Vì quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên lời nói của nàng cứ đứt quãng, hơn nửa ngày mới nói xong: “A… Đừng trêu nơi đó……”

Tiêu Hồng Dữ híp đôi mắt phượng lại, nàng nói không được thì hắn càng muốn.

Ngón tay dài bóp viên ngọc, hắn dùng sức ngắt một cái rồi chợt buông ra, như một đứa trẻ chơi đùa cây ná cao su.

“A………”

Vách thịt bên trong của Thẩm Sơ Vi không ngừng co chặt, cả cơ thể như đã đến cực hạn chịu đựng, nàng há miệng, không ngừng thở dốc.

“Vương gia…… Cầu xin ngài……”

Nói tới nói lui cũng chỉ toàn những chữ như vậy.

Tiêu Hồng Dữ sắp lêи đỉиɦ rồi nhưng hắn rất muốn nhìn thấy dáng vẻ chịu thua của nàng, vì thế mới cố gắng kìm nén, khàn giọng hỏi: “Cầu xin ta điều gì? Nói đi.”

“A…… Cầu ngài…… Cầu xin ngài đừng làm nữa… A…… Ta… Ưm…… Không chịu nổi……”

“Phu thê đi lễ Chu Công (*) là chuyện thường tình.”

(*) Chu Công là một nhân vật lịch sử, mọi người hay gặp câu "đánh cờ với Chu Công" là đi ngủ và mơ. Trong đây mình nghĩ là ngủ với nhau, làm chuyện vợ chồng

Tiêu Hồng Dữ nói, ấn eo xuống, cây gậy thịt lại đâm vào một cái thật sâu.

“A……” Thẩm Sơ Vi run lên kịch liệt, nàng nằm trên chiếc giường mềm mại, đôi tay không được tự do, chân lại bủn rủn không thể dùng sức được, chỉ còn một cái miệng đang đóng mở, vì thế mới khóc lóc nói: “Thϊếp thân chịu không nổi… Cầu xin ngài……”

Từ nhỏ đến lớn, nàng khóc rất ít.

Bởi vì tổ mẫu đã nói với nàng rằng nữ hài tử khóc rất vô dụng, sẽ không được ai thương tiếc, chỉ có thể khiến người ta xem thường.

Một năm sau khi gặp nạn, nàng khóc càng ít hơn nữa, chỉ vì người kia không còn ở bên cạnh.

Nhưng giờ phút này, du͙© vọиɠ đã chiếm hết tâm trí nàng, vì vậy nước mắt cũng âm thầm chảy xuống, theo khóe mắt thanh tú của nàng mà chảy xuống hai bên tóc mai.

Không biết vì sao, Tiêu Hồng Dữ vốn quyết tâm muốn nàng khóc lóc xin tha, nhưng mà vừa thấy nước mắt của nàng thì trái tim của hắn đã mềm nhũn.

Cái loại cảm giác này, tựa như bị ai đó dùng một bàn tay không thể thấy được mà bóp mạnh, buồn bã và đau đớn.

Bàn tay xấu xa ở giữa chân nàng rút về, Tiêu Hồng Dữ cúi đầu hôn nước mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Thôi, gia sẽ cho nàng cái này.”

Dứt lời, phần eo của hắn lại dùng sức, va chạm rất mạnh trong cơ thể nàng.

“A…… ừm……”

Thẩm Sơ Vi lại bắt đầu rêи ɾỉ, sau khi khóc thì trong giọng nói mềm nhẹ của nàng còn có thêm một chút khàn khàn, càng thêm yếu ớt đáng thương.

Thương xót và du͙© vọиɠ của Tiêu Hồng Dữ đều tăng thêm, không còn cố tình gây chuyện nữa mà dựa vào bản năng nguyên thủy nhất, chuyển động từng cái từng cái.

“Đừng khóc, gia không làm khó nàng nữa.”

“A… Chậm một chút… Ưm…”

Thẩm Sơ Vi không nghe rõ hắn đang nói cái gì, giữa chân của nàng cay nóng như lửa đốt, lại bị căng ra và ngứa chi chít.

Tiêu Hồng Dữ không ngừng chuyển động với đủ loại cảm xúc, nàng kêu ê ê a a vài tiếng nữa, không lâu sau cả hai chân cũng bắt đầu chuột rút.