Hầu Phủ Dụ Xuân

Chương 51: Đòi nợ 2

“A...aaaa….!

Kɧoáı ©ảʍ nóng rực đột nhiên kéo tới khiến Tề Thục Lan không nhịn được thở dốc, còn mang theo tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ nữa.

Nàng bị dọa sợ vội vàng cắn chặt lấy tay mình, một tay khác nỗ lực muốn đẩy nam nhân đang vùi dưới váy nàng ra ngoài.

Chuyện này đương nhiên là phí công vô ích.

Hai tay nam nhân nắm chặt lấy hai chân nàng, ép nàng mở rộng hai chân dựa sát vào tường, dùng tư thế vô cùng hạ lưu miễn cưỡng đứng đó.

Mà hắn thì lại ngậm hai cánh hoa trong miệng, dùng đầu lưỡi tận tình mơn trớn, sau đó vươn đầu lưỡi tiến vào trong hoa huyệt, cắm vào rồi rút ra, phóng túng trêu ghẹo tìиɧ ɖu͙© của nữ nhân.

Cánh hoa thấm đẫm hương thơm của nữ nhân và hơi hơi ẩm ướt, hoa huyệt thì lập tức tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠ lành lạnh mang theo hương vị đặc biệt của hoan ái, nam nhân dục hỏa đốt người giống như đói khát vô cùng, hắn hút lấy hoa huyệt, nuốt xuống vô số mật dịch mà nữ nhân tiết ra.

“Aaa…………..aaaaa………….aaaaaaaaa…….”

Tề Thục Lan hơi mở miệng anh đào, tìиɧ ɖu͙© khó nhịn khiến nàng không ngừng thở dốc, nàng chẳng còn sức lực đẩy nam nhân đang trốn dưới váy mình, tham lam tìm tòi dưới váy mình ra nữa. Nàng chỉ có thể căng cứng toàn thân, nỗ lực chống hai tay lên vách tường tránh cho cơ thể mình khỏi ngã xuống.

Hắn, vậy mà thật sự, nói muốn là muốn?

Nam nhân nhận ra hai chân nàng đang run rẩy, cuối cùng cũng thu lại đầu lưỡi trong hoa huyệt nàng, thương xót hôn lên hai đùi nàng.

Mà điều đó không hề cải thiện được tình hình lúc này.

Đầu lưỡi lướt qua làn da mẫn cảm giữa hai chân tạo thành sự tê dại ngứa ngáy đâm thẳng lêи đỉиɦ đầu, nàng run rẩy càng mãnh liệt hơn, dường như sắp đứng không vững nữa rồi.

Đúng lúc nàng sắp khóc thành tiếng, nam nhân cuối cùng cũng rời khỏi làn váy nàng, đứng thẳng dậy, ôm chặt lấy eo nàng, sau đó hôn lấy cánh môi nàng.

Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại s1apihd.com

Hắn vươn đầu lưỡi vào trong miệng nhỏ của nàng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại rồi chậm rãi dây dưa triền miên.

Hương vị này…

Nam nhân rời khỏi miệng nàng, dán sát lại thở khí bên tai nàng, nói: “Bảo bối, đây là hương vị của con...:”

Nàng đã sớm xấu hổ đỏ bừng mặt rồi, mà hắn lại ác ý cười tà mị, nhanh nhẹn lật y bào bên dưới của mình, thả cự bổng tím đen của mình ra, sau đó hắn lật váy nàng lên, đỉnh về phía nàng.

“Cha…” Tề Thục Lan sợ hãi, nhưng phía thân dưới đã bị nam nhân ôm lên, thân trên thì bị vây vào vách tường.

“Quấn chân vào hông cha.” Nam nhân ra lệnh bằng khẩu hình, ánh mắt lại không cho phép nàng phản kháng.

Nàng ngoan ngoãn làm theo, quấn đôi chân thon dài vào hông rắn chắc của nam nhân. Cặp mông no đủ đẫy đà của nàng bị nam nhân nắm chặt, cứ như vậy, hoa huyệt tự động nhắm chuẩn cự bổng cứng rắn đang lộ ra dưới háng kia của nam nhân.

Nam nhân rất hài lòng, nhẹ nhàng cười: “Lần trước con thích tư thế này, lần này cha sẽ làm con như thế này, để con thật sảng khoái…”

Lần trước hắn ôm nàng, bước đi khi hai cơ thể vẫn đang giao hợp chặt chẽ với nhau, nàng quả thật cảm thấy tư thế này là có cảm giác nhất. Vì trọng lượng toàn thân nàng dồn xuống dưới, nam nhân lại đang đứng thẳng, khiến cho cự bổng thô dài cắm vào sâu nhất trong thông đạo nàng, khiến cho cửa huyệt căng chặt tê dại, khiến nàng dường như có thể tiết thân ngay lập tức.

Nhưng mà! Đó là trong phòng bí mật! Chứ không phải giống như bây giờ, ở trong phòng của trưởng công chúa, là chính thê của hắn, là mẹ chồng của nàng, khoảng cách chỉ không tới mười bước chân!

Tề Thục Lan dường như bị dọa sắp điên rồi, không ngừng nói khẩu hình với hắn: “Không… không được… sẽ bị phát hiện đó…”

Nhưng mà nam nhân tà ác kia lại chỉ cười nhẹ, nói khẩu hình: “Bị thấy thì có sao, vừa hay để cho bọn họ ghen tị với con đi…”

Làn váy dài đẩy lên tận eo nàng, Tề Thục Lan không nhìn được tình hình bên dưới, chỉ có thể cảm nhận được, dươиɠ ѵậŧ nóng rực của hắn đang nhẹ nhàng tách hai cánh hoa cản trở bên ngoài kia ra, từng chút từng chút, chậm rãi cắm vào trong hoa huyệt nàng…