Trời vừa sáng, nàng đã thức dậy, tinh thần mỏi mệt, Thanh Thanh vội vàng chạy vào trong, nghẹn ngào bẩm báo: “Tiểu thư, không hay rồi, vừa sáng sớm người hầu trong phủ nhà chúng ta đã tới bẩm báo, nói là tứ tiểu thư mắc bệnh cấp tính, không kịp chữa trị, đêm hôm qua đột ngột qua đời rồi!”
“A?!” Tề Thục Lan hoảng hốt, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tứ muội muội năm nay mới mười lăm tuổi, chính là độ tuổi như nụ hoa đang chờ ngày nở rộ, còn chưa định thân, vậy mà lại không còn trên thế gian này nữa rồi.
Nghe nói thế tử gần đây mới gặp được một nữ tử thanh lâu, nên đang mê muội nàng ta, cả ngày đều đắm chìm trong kĩ viện, đến cả hầu phủ cũng không về nữa. Cho dù hắn quay về, cũng làm sao chịu cùng mình tới tham gia tang lễ của tứ muội muội chứ. Tề Thục Lan mặc dù là nữ tử đã gả đi, đành phải miễn cưỡng tự mình về Tề phủ đưa tang Tứ muội muội, rồi lại tự mình về hầu phủ thôi.
Vừa tới nơi, mẫu thân và phụ thân kéo lấy tay nàng, khóc không ngừng: “Con của ta, phụ mẫu thật sự hối hận rồi, không nên đẩy con vào hố lửa như vậy! Thế tử đó chưa lần nào cùng con trở về, con thật sự quá khổ mà! Nếu như con không chịu được nữa, chúng ta cho dù phải đắc tội với trưởng công chúa của Trấn Bắc Hầu cũng phải để con rời xa hắn, trở về nhà, phụ mẫu nuôi con!”
Tề Thục Lan vội vàng an ủi hai người: “Không có đâu, con gái ở hầu phủ cơm áo vô lo, cha mẹ đừng quá bận tâm.”
Mẫu thân khóc nói: “Ta cũng là quá hồ đồ, bây giờ muội muội con bỗng nhiên qua đời, mẫu thân mới hiểu, bất luận quyền thế phú quý gì cũng không quan trọng bằng con của ta! Con à, nhân sinh vô thường, con nhất định phải sống vui vẻ thoải mái đó!”
Tề Thục Lan nghe thấy vậy, trong lòng chợt hoảng. Đúng vậy, nhân sinh vô thường, thời gian khó đoán, vì cớ gì nhất định phải từ chối vui vẻ đang ở ngay trước mắt chứ?
----------------------
Mùa hạ qua đi, thời tiết se lạnh thoải mái. Đới Thời Phi thấy thời tiết đẹp nên hứng chí tới viện múa kiếm.
Mặc dù rời xa bắc cảnh, hắn cũng chưa từng lười biếng. Lúc nào cũng luyện tập thân thủ như khi còn trong quân doanh. Lưỡi kiếm cắt gió chớp sáng, quản gia Lưu đứng ở một bên bẩm báo: “Hầu gia, mấy ngày trước trong quân doanh bắc cảnh phó tướng mới bị cách chức đó bây giờ đã được phục chức rồi. Bên bắc cảnh mong ngài cứ yên tâm. Bên đông viện trong phủ thì thế tử đã bị người mà thuộc hạ sắp xếp mê hoặc rồi, bây giờ đang chuẩn bị thu nhận vị ngoại thất thứ ba này.”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại s1apihd.com
Đới Thời Phi gật đầu khen ngợi: “Làm tốt lắm, động tĩnh bên phủ công chúa cũng phải phái người để mắt tới.”
Khi nói chuyện, đôi tai mẫn cảm của Đới Thời Phi nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng đang lặng lẽ đi tới trước cửa tây viện rồi dừng lại ở đó. Không giống như người hầu trong tây viện vội vội vàng vàng, tiếng bước chân này ba bước lại chần chừ một bước, năm bước lại ngập ngừng một bước, có thể tưởng tượng ra được dáng người thướt tha của người này.
Đới Thời Phi trong lòng chợt dao động, đại khái là đoán được người tới là ai rồi. Yên lặng sai người hầu lui xuống, hắn lại làm như không phát hiện được gì, tiếp tục múa kiếm.
Đột nhiên lại lao lanh lên phía trước, mũi kiếm chỉ thẳng về nơi có người đang nấp, giả vờ quát: “Là ai đang trốn ở đó? Còn không ra đây, bản hầu sẽ không khách khí nữa đâu!”
Tề Thục Lan bị dọa mặt trắng bệch, vội vàng đi ra giải thích: “Là Lan Nhi! Con không phải cố ý muốn trốn ở đó đâu! Con là nhớ tới chiếc khăn tay còn chưa trả, thế nên mới tới trả lại cha…”
Đới Thời Phi thấy mặt nàng phiếm hồng, tay nắm chặt lấy chiếc khăn tay đó, trong lòng vui vẻ dậy sóng, chỉ là vẫn làm như điềm nhiên nhận lấy chiếc khăn tay đó, thở dài nói: “Chỉ có như vậy thôi sao? Không có chuyện khác sao?”
Hắn chỉ nhìn thấy nàng cúi thấp đầu, giọng nhỏ vô cùng: “Thật ra, còn có… Ừm, lần trước cha có nói, sẽ dạy Lan Nhi những chuyện khác nữa, vậy nên, ừm…”