Chương 30: Dạy học 1
Nhìn thấy nữ tử xấu hổ che mặt lắc đầu, Đới Thời Phi cúi đầu cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, rồi dùng lực điều khiến ngón tay nàng mở trang sách: “Lan nhi vừa
nãy tự mình xem rất say mê mà, sao không thể nói cho cha biết vậy? Đừng xấu hổ mà.”
Bàn tay nhỏ nhắn như không xương, bị bàn bay to lớn của mình bao bọc, hơi hơi run rẩy, thẹn thùng tới cực điểm.
Tinh thần Đới Thời Phi vui vẻ phấp phới, nhẹ nhàng nắm lấy cằm nữ tử, ép nàng nhìn thẳng vào mình, đôi mắt anh tuấn khiêu gợi, gắt gao không buông tha nàng: “Lan nhi ngoan, nói với cha, rốt cuộc con thích tư thế nào?”
Giọng nói của nam nhân căn bản vốn trầm thấp dễ nghe, lúc này còn nhiễm thêm một tầng tìиɧ ɖu͙©, dịu dàng chân thành truy hỏi bên tai nữ tử, càng thêm tràn đầy sự dụ hoặc từ tính.
Tề Thục Lan làm sao còn có thể suy nghĩ được nữa, chỉ đành thành thực trả lời: “Lan nhi, Lan nhi không biết… Những tư thế này… Lan nhi thật sự xem không hiểu. Cha cũng biết mà, Lan nhi chỉ mới làm chuyện này cùng người khác một lần mà thôi…”
“Ồ?” Nam nhân vui vẻ giơ tay ôm lấy eo nàng, cùng nàng dựa lên gối mềm, cười nói: “Vậy thì, Lan nhi có chỗ nào không hiểu? Cha dạy con.”
“Đừng mà, Lan nhi không muốn hiểu đâu! Loại chuyện như này, chỉ có nam nhân vui sướиɠ, nữ nhân rất là đau…” Nghĩ tới sự đau đớn đêm tân hôn hôm đó, Tề Thục Lan không khỏi nhíu mày.
Đới Thời Phi thấy nàng nói tới điểm này, dường như lại nhớ tới hồi ức không vui vẻ, sự sợ hãi khiến cơ thể nhỏ nhắn của nàng đều run rẩy, hắn vội vàng ôn nhu ôm nàng vào trong lòng, an ủi nàng: “Đừng sợ, đừng sợ, Lan nhi đừng nghĩ tới những chuyện đáng ghét đó. Nào, nhìn cha đi.” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nhìn đôi mắt đã long lanh nước kia, thành thật nói: “Tin cha đi, thật ra chuyện như vậy sẽ khiến Lan nhi vô cùng thoải mái, cũng rất có lợi đối với cơ thể con đó.”
Nữ nhân bị nhìn chằm chằm nên vội rũ mắt: “Thật sao?”
Đới Thời Phi gật đầu, bàn tay đang ôm chặt lấy eo nhỏ của nàng luồn qua cánh tay nàng, nhẹ nhàng cố ý chạm vào bầu ngực đầy đặn kia, lật lật sách, bộ dạng rất đứng đắn mà nhẫn nại giải thích cho nàng: “Giả dụ như nam nữ ở bức tranh này, nam nhân ngậm chặt lấy lưỡi thơm ngọt của nữ nhân, ôm chặt lấy vòng eo tinh tế này, đâm dươиɠ ѵậŧ cứng rắn đã thẳng đứng dưới hông mình vào trong hoa huyệt của nữ nhân.”
Truyện được dịch bởi Rye và đăng tại s1apihd.com
Hắn âm thầm rút ngắn khoảng cách dán lên người nàng, tiếp tục nói: “Như vậy, miệng nhỏ trên dưới của nữ tử đều bị nhét đầy, khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào rút ra nơi đó, hoa huyệt của nữ tử sẽ có thể cảm nhận được khoái lạc cực điểm. Lan nhi con nhìn này nữ tử trong bức tranh này có phải trông như dục tiên dục tử không?
Nhìn thấy nàng đỏ mặt không đáp, Đới Thời Phi gẩy gẩy tai nhỏ của nàng, tiến sát vào bên tai nàng rồi thấp giọng nói: “Con nói xem có phải không, Lan nhi?”
Tề Thục Lan làm sao chống đỡ được sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ trêu trọc này của Trấn Bắc Hầu này chứ, từ khi hắn bắt đầu dùng lời nói miêu tả lại những bức tranh đó, cơ thể nàng đã lụi xơ rồi.
Nam nhân vừa sáp lại gần hỏi nàng, cơ thể nàng lập tức nghiêng ngả dựa lên gối mềm. Nam nhân ôm lấy eo nàng nhưng lại không giữ chặt nàng, mà để mặc nàng lăn lên giường, thuận thế lăn xuống cùng nàng.
Tề Thục Lan cuối cùng cũng hiểu nam nhân này muốn làm gì với mình. Không biết là thật lòng từ chối hay cự tuyệt nhưng lại như hoan nghênh, nàng chỉ biết lắp bắp: “Không, cha, đừng mà… đừng…”
“Đừng?” Nam nhân dùng một tay chống bên người nàng, phủ người đè lên nàng, một tay kia thì vẫn không hề rời khỏi eo nàng, muốn hòa quyện vào cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của nàng. Hắn dán hông lên người nàng, chậm rãi ma sát, cười cười nói: “Thật sao? Lan nhi
thật sự không muốn sao? Con không muốn có cha sao?”
Cự vật nóng bỏng dưới hông nam nhân không ngừng ma sát giữa chân nàng, cả người nàng nóng rực khó nhịn. Tề Thục Lan bị ma sát khiến cho miệng khô lưỡi đắng, ý thức cũng đã bắt đầu mơ hồ, chỉ gắng sức nói: “Đừng, đừng…”