Mua Em Một Trăm Đêm

Chương 9

Mặt Trác Viện đỏ bừng hét to làm Kỷ Nhất Thế nheo mắt lại, nhưng ngay sau đó liền kéo thân thể cô ra, mặc kệ tiếng la inh ỏi của cô, để cô ngồi trên đùi mình. Một tay anh bắt lấy hai tay cô, kiềm chế thân thể cô, một tay còn lại nắm được người cô, cô vội vã ngẩng đầu nhìn anh.

“Em là người phụ nữ của tôi, tôi không cho phép em thích Phương Đại Tề, hiểu không?” Từ trên cao nhìn xuống cô, lực đạo ở ngón tay lại tăng thêm, làm cô nhịn không được kêu lên, nhưng anh vẫn liều mạng bắt lấy cằm của cô, khoảng cách đôi môi hai người gần trong gang tấc, Trác Viện ngửi thấy hơi thở của anh, muốn nghiêng đầu đi.

Ai ngờ, thân thể cô vừa giãy giụa, chẳng những không né được Kỷ Nhất Thế, ngược lại còn chọc tức anh, chỉ nghe thấy anh nặng nề mắng một tiếng, tiếp theo môi của cô đã bị một đôi môi khác phủ lên.

Nụ hôn đó không hề dịu dàng, thậm chí còn có phần thô bạo.

“Ưʍ......” Nụ hôn này làm Trác Viện sợ hãi, khiến cô ngọ nguậy thân thể muốn né tránh.

Đáng tiếc, sức mạnh của Kỷ Nhất Thế lại lớn hơn cô rất nhiều, anh không buông tay, cô sao có thể tránh, không thể làm gì khác hơn là mím chặt đôi môi lại. Đầu lưỡi của Kỷ Nhất Thế đã nặng nề chạm vào răng cô, thấy cô không chịu để anh tiến vào, vốn bàn tay đang giữ cằm cô liền đi xuống trước ngực, cách một lớp áo bóp bầu vυ'căng mọng, nặng nề vuốt ve.

“A… Dừng tay!”

Bầu vυ' bị anh nắm đau khiến Trác Viện xấu hổ, giận dữ lên tiếng. Cô không đoán trước được Kỷ Nhất Thế nhân cơ hội này đưa đầu lưỡi bá đạo vào trong khoang miệng của cô, vòng quanh dây dưa với đầu lưỡi, không để cô né tránh.

“Ưm…”

Nụ hôn của anh một chút cũng không ôn nhu, hôn đến nỗi môi của cô thấy đau, đầu lưỡi cũng bị mυ'ŧ đến tê dại, làm cô cực kỳ đau đớn, không thể tự chủ được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Kỷ Nhất Thế đang thoải mái hôn cô, đột nhiên một trận đau nhói từ đầu lưỡi truyền đến, làm cho anh phải dừng nụ hôn này lại, ngẩng đầu nhìn cánh môi sưng đỏ của Trác Viện, tiếp theo còn nếm được mùi máu nhàn nhạt trong miệng mình.

“Em dám cắn tôi?” Không nghĩ tới cô lại dám cắn mình, hơi thở của Kỷ Nhất Thế chưa ổn định lại, mắt lộ ra một tia giận dữ, nhưng giọng nói cùng thái độ trở nên nhẹ nhàng.

“Là anh, anh không nên hôn tôi…”

“Đợi sau khi em gả cho tôi, muốn hôn, muốn ôm, toàn bộ đều do tôi, em không có quyền được nói không.” Vừa dứt lời, một lần nữa anh cúi đầu xuống, lúc này Trác Viện bị hôn thô bạo hơn. Anh muốn trừng phạt sự phản kháng vừa rồi của cô, còn liếʍ liếʍ cánh môi anh đào, lực đạo không nhẹ không nặng lại có thể cắn đau người.

“Nói cho tôi biết, Giang Gia Văn còn quấn lấy em hay không?” Để ở đôi môi của cô, anh hỏi.

Lần trước lúc vô tình biết được Trác Viện bị buộc làʍ t̠ìиɦ nhân của Giang Gia Văn. Trong lòng Kỷ Nhất Thế thổi bùng lên một ngọn lửa không tên, quyết định cảnh cáo Giang Gia Văn, muốn ông ta bỏ ý niệm đen tối trong đầu đối với Trác Viện đi.

Trác Viện kiên cường nghiêng mặt, không chịu lên tiếng.

“Không nói? Lại muốn tôi tiếp tục?” Anh uy hϊếp nói, để môi mình lên đôi môi anh đào của cô, sau đó liền hôn chiếc cổ tinh tế trắng nõn, ép cô trả lời mình.

“A…” Tay anh vuốt ve vυ' cô, Trác Viện không nhịn được liền khóc “ Ách…..Không cần như vậy….”

“Có hay không?” Sợ Kỷ Nhất Thế tiếp tục giở trò, Trác Viện vội vàng lắc đầu, muốn anh bỏ qua cho mình.

“ Tôi cho em thời gian ba ngày, Trác thị có thể thoát được lần này hay không, tất cả đều phải nhờ vào em, em không lấy chồng, tôi sẽ khiến nó biến mất hoàn toàn.”

Anh luôn luôn nói được là làm được, Trác Chinh lấy cổ phiếu cùng bất động sản đi thế chấp, chỉ cần anh nói một câu, Trác thị sẽ trở tay không kịp.

Huống chi anh đã sớm nói với bên ngoài, ai dám giúp đỡ Trác Viện , chính là đối nghịch với Kỷ Nhất Thế anh, đắc tội anh chẳng khác nào đắc tội với tập đoàn tài chính Kỷ thị, ai dám chứ?

“Không thể…”

Sự lãnh khốc của anh làm Trác Viện khóc lên, không hiểu vì sao mình lại đắc tội với người đàn ông này, tại sao tàn nhẫn như vậy? Anh ta rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, phụ nữ muốn gả cho anh ta nhiều không kể xiết, tại sao lại muốn ép mình?

“Tôi có thể, hơn nữa còn không chút nào nương tay mà làm Trác Chinh đời này cũng đừng nghĩ đến việc trở lại như xưa.”

“Không, không nên như vậy, em van xin anh…”

“Ba ngày, tôi chỉ cho em ba ngày, em không lấy chồng cũng phải gả cho tôi, không có lựa chọn khác, trừ phi em nhẫn tâm nhìn thấy anh trai thân ái của em cứ như vậy mà xong.”

Kỷ Nhất Thế mυ'ŧ cổ cô, không để ý đến tiếng khóc của cô, thô bạo để lại dấu hôn. Nhìn dấu hôn đỏ thẫm kia, Kỷ Nhất Thế tinh tường cảm nhận được, mình bị người phụ nữ này vén lên bao nhiêu du͙© vọиɠ mãnh liệt, không nhịn được liền hôn thêm lần nữa, nuốt trọn tiếng khóc của cô, tham lam nếm mùi vị của cô……

Đêm đó sau khi về nhà, Trác Viện sợ bị mọi người phát hiện mình khác thường, ngay cả bữa tối cũng không ăn liền lên lầu trở về phòng, nằm co rúc trên giường, dùng chăn phủ lên người mình, rốt cuộc cũng không nhịn được liền khóc lên.

Nghĩ đến học trưởng mình luôn thích sẽ đính hôn, nghĩ đến nụ hôn đầu tiên bị đoạt đi, nghĩ đến Kỷ Nhất Thế dùng nợ nần trong nhà để bức hôn, ủy khuất liên tiếp làm cô không kiềm chế được mà khóc lớn lên.

Liên tục ba ngày, thân thể Trác Viện đều khó chịu nên cô xin phép nghỉ ở công ty, trốn trong phòng không ra khỏi cửa.

Buổi sáng ngày thứ ba, sau khi đem hành lý của mình dọn đến nhà trọ, một mình đi trên đường giống như oan hồn. Không biết đã đi bao lâu, mãi đến khi mệt mỏi không biết đi đâu mới mang gương mặt tái nhợt đi đến cao ốc tập đoàn Kỷ thị.

Trong lòng trống rỗng, đi thang máy lên tầng làm việc của Kỷ Nhất Thế. Lần này, thư ký rất khách khí mời cô đi vào, còn thân thiết rót cho cô một tách cà phê.

Đáng tiếc, cô đợi một giờ cũng không thấy Kỷ Nhất Thế, thư ký nói anh đang họp, không xác định được khi nào hội nghị sẽ chấm dứt.

Trác Viện lại đợi nửa giờ, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường đã hơn ba giờ chiều. Có thể vì ba ngày nay đầu óc có chút hỗn loạn, trong lúc chờ anh cô đã ngủ thϊếp đi, người còn chưa đến, cô không thể làm gì khác hơn là đổi sang một tư thế thoải mái, sau đó lại ngủ mất.

Khi Trác Viện mở mắt ra, bên tai mờ hồ truyền đến thanh âm của Kỷ Nhất Thế, quay đầu nhìn xuống liền phát hiện mình đang nằm trên giường với một chiếc áo khoác tây trang đắp trên người, không cần suy nghĩ cũng biết chủ nhân áo khoác này là ai.

Đây là phòng nghỉ ngơi dành riêng cho Kỷ Nhất Thế, nhưng rõ ràng là cô ngồi trên ghế sofa chờ anh, chẳng lẽ anh thấy cô ngủ nên mới ôm vào đây?

Tưởng tượng cảnh Kỷ Nhất Thế vào phòng làm việc thấy cô ngủ trên sofa, còn cảnh anh ôm cô vào phòng nghỉ, Trác Viện đột nhiên đỏ mặt lên, mình thật ngủ sâu như vậy, ngay cả bị anh ôm tới đây cũng không tỉnh lại.

Nghĩ tới chiếc giường này Kỷ Nhất Thế đã từng ngủ qua, Trác Viện nào dám nằm nữa, phút chốc ngồi dậy. Giống như sợ ầm ĩ đến giấc ngủ của cô, trong phòng nghỉ cũng không mở đèn, chỉ có ánh sáng từ khe cửa chiếu vào, chính vì không khóa cửa chặt, cô mới có thể nghe thấy tiếng nói bên ngoài.

Trác Viện để hai chân lên trên đất, sửa sang quần áo lại một chút nhưng lại phát hiện, không biết lúc nào nội y của mình đã bị cởi ra.

Phát hiện này làm cô kinh ngạc mà hét lên, vội vàng khom lưng mặc áσ ɭóŧ vào, rồi sau đó níu chặt lấy cổ áo. Bởi vì quá hoảng sợ, cô nhất thời không nghĩ đến bên ngoài chỉ có một Kỷ Nhất Thế hay không, liền trực tiếp mở cửa ra. Bên ngoài mấy người đàn ông đồng loạt nhìn sang, cô nhất thời đỏ mặt, ngu ngơ, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Kỷ Nhất Thế vốn đang ngồi trên ghế sofa, nghe một trưởng phòng báo cáo, miệng ngậm điếu thuốc, thấy ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía phòng nghỉ của mấy vị trưởng phòng, anh vội quay đầu lại nhìn.