Sau khi Trác Viện rời khỏi nhà, liền đổi lại số điện thoại, chỉ có dì có Phương cùng bà chủ cửa hàng mỹ nghệ biết, cũng chỉ có bọn họ mới gọi điện cho cô.
Cho nên khi cô phát hiện ra không phải là dì Phương, cũng không phải bà chủ cửa hàng mỹ nghệ gọi tới, chẳng qua cô chỉ ngơ ngác nhìn dãy số kia, vội vàng đưa điện thoại ra dò, không dám nhận.
Sao lại là anh?
Tại sao Kỷ Nhất Thế lại biết số điện thoại mới của cô? Cô ngay cả anh trai cũng không dám liên lạc, sao anh lại tìm được?
Cô không có chút đầu mối nào, còn mải suy nghĩ vấn đề này, điện thoại trên tay lại vang lớn, tiếng chuông kia làm cô cảm thấy giống như nhìn thấy quỷ, thiếu chút nữa ném điện thoại xuống đất.
Trác Viện mặc kệ tiếng chuông kêu lên vài lần, một cuộc lại một cuộc. Cuối cùng hết hi vọng trì hoãn, tay run run đè xuống nút nghe, gắng sức bình ổn thanh âm của mình “ A lô.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng thở hổn hển của Kỷ Nhất Thế.
“ Anh có chuyện gì?”
“ Anh ở ngoài cửa nhà trọ của em, lập tức mở cửa!” Lúc này Kỷ Nhất Thế không chỉ hét lên, còn kèm theo tiếng vang nặng nề của ổ khóa cửa.
“ Em… Em không muốn gặp anh, anh nhanh rời khỏi đây đi….”
“Trác Viện, em muốn tự mở cửa, hay muốn anh phá cửa? Tự em lựa chọn.” Kỷ Nhất Thế ở ngoài cửa thiếu kiên nhẫn uy hϊếp.
“ Anh… Anh không thể như vậy….”
“ Vậy em liền xem anh có thể hay không!” Nói xong, lại nặng nề đạp, rất muốn phá cửa nhà cô đi.
Trác Viện cứng nhắc liếc ra cửa, mặc dù trong lòng rất sợ hãi nhưng vẫn không chịu mở, “ Anh đi mau, nếu không em sẽ báo cảnh sát.”
“ Em dám!” Kỷ Nhất Thế đoán trước tính tình cô nhát gan, khẳng định sẽ không dám.
Ai ngờ, Trác Viện thật to gan, không chỉ gọi điện báo cảnh sát, ngược lại còn làm kinh động đến hàng xóm bên cạnh.
Khi cảnh sát đem Kỷ Nhất Thếgương mặt xanh mét về cục cảnh sát, biết anh là tổng giám đốc Kỷ Nhất Thế của tập đoàn tài chính Kỷ thị, cả cục cảnh sát nhất thời lâm vàotình thế lúng túng, không tin được người mà cấp dưới mang về, lại lànhân vật lớn không chọc nổi.
Quan trọng là, vợ chồng người ta gây lộn, cãi nhau ở một góc nhỏ, vậy có gì là trở ngại an ninh.
Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, di động của Kỷ Nhất Thế không ngừng vang lên, anh lại lười nhận.
Vốn định đi đến trước cửa nhà Trác Viện canh chừng, anh không tin cô sẽ không ra khỏi cửa, nhưng lại nhận được tin nhắn của Kỷ Nhất Sanh, muốn anh đừng để Trác Viện bị kích động quá mức. Lúc này mới nghĩ đến, Trác Viện là phụ nữ có thai, không cẩn thận một chút sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Kỷ Nhất Thế không hiểu, từ trước đến giờ Trác Viện không dám cãi lại mình, sau bốn tháng đột nhiên lại trở nên to gan như vậy, không chỉnhốt anh ngoài cửa, còn dám gọi cảnh sát tới bắt anh, thật sự muốn tạo phản rồi.
Nếu như Trác Viện cho rằng chỉ cần một cú điện thoại là có thể khiến anh rút lui, vậy cô tính sai rồi, mà Kỷ Nhất Sanh cho rằng chỉ cần một tin nhắn sẽ khiến Kỷ Nhất Thế bỏ qua, vậy đã quá xem thường bốn tháng chờ đợitrong lo lắng của anh.
Một giờ sau, khi Trác Viện mở cửa, liền thấy Kỷ Nhất Thế sắc mặt xanh mét, âm trầm đứng bên ngoài. Cô bị hành động vừa bá đạo, vừa ngang ngạnh của anh làm cho sợ đến mức nghẹn họng không dám nói; ngây ngốc cầm cốc sữa tươi, tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
Khi côhoàn hồn, chạy vào phòng khóa cửa lại, liền nghe thấy thanh âm của Kỷ Nhất Thế truyền đến, lãnh đạm giống như băng đá nói, “ Đi ra ngoài.”
Phía sau Kỷ Nhất Thếcòn có hai công nhân, bọn họ vốn cũng không dám đến, nhưng đối phương là tổng giám đốc Kỷ, hơn nữa còn có luật sư đảm bảo họ sẽ không làm sai luật. Vả lại tiền lương phá một cái cửa còn cao hơn tiền lương một tháng của họ, nên mới miễn cưỡng đồng ý.
Trác Viện bên trong cũng không nói tiếngnào, ánh mắt lạnh lùng của Kỷ Nhất Thế đảo qua,“ Phá đi.” Anh không tin nhà cô nhiều cửa đến mức không phá được hết, cũng không tin cô có nhiều phòng để trốn.
Kỷ Nhất Thế nhìn chằm chằm vào cửa phòng Trác Viện đang trốn, hai người công nhân phá khóanhìn nhau, rồi lại nhìn thoáng qua luật sư đứng một bên không lên tiếng. Thấy luật sư gật đầu, sau lại liếc nhìn những người hàng xóm đang tụ tập ngoài cửa, quyết định chắc chắn, dứt khoát.Họ cầm lấy cưa điện hướng đến cửa, không nói hai lời, phá đi cánh cửa thứ hai.
Ai ngờ, vừa pháđược nó, hai người hồ hởi tưởng công việc đã kết thúc lại thấy Kỷ Nhất Thế chỉ chỉ cửa phòng tắm bên kia, “Cửa kia cũng phá đi.” Anh nói thật đơn giản, nhưng hai người kialại run như cầy sấy, sợ làm gì ngoài ý muốn một cái, liền phải ăn cơm tù.
Cho đến khi những cánh cửa khác trong phòng trọ bị phá đi hết, hai người công nhân kialiền như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm thu dọn dụng cụ, cầm tiền rời đi.
Không để ý tới những người bên ngoài vây xem, Kỷ Nhất Thế đi vào gian phòng không có cửa, nhìn Trác Việm cầm cốc, núp cạnh tường, lúc này anh mới phát hiện, cô mang thai đã bảy tháng, mặc quần áo bà bầu, bụng đã có chút nhô ra.
“ Anh….Anh sao có thể phá cửa?” nhà trọ này là mẹ cô để lại, hiện tại cửa bị phá, muốn cô làm sao bây giờ?
Kỷ Nhất Thế không trả lời vấn đề của cô, trực tiếp đi tới, đem chiếc cốc trên tay cô đặt xuống bàn trang điểm cạnh giường. Cô cúi người xuống, muốn luồn qua bên hông anh trốn đi, cánh tay dài của Kỷ Nhất Thế liền vươn ra, thân hình nhỏ nhắn của cô rơi vào trong l*иg ngực anh.
“Anh …. Anh buông ra!”
Trác Viện bị anh ôm vào trong ngực, ngửi thấy mùi hương trên cơ thể anh, tựa vào l*иg ngực vốn đã quen thuộc, nghe nhịp tim của anh đang đập dồn dập, cô vội vàng giãy giụa, muốn đẩyra.
Đối với sự khángcự của cô, từ đầu đến cuối Kỷ Nhất Thế hoàn toàn không để trong mắt.
Cô gái nhỏ gầy yếu này, bởi vì mang thai, cả người béo lên không ít, mặc dù cánh tay mảnh khảnh không có thịt, nhưng bầu vυ' căng tròn hơn rất nhiều. Dù sao đi nữa cô vẫn là cô, là người phụ nữ anh thương nhớ suốt bốn tháng.
“ Kỷ Nhất Thế, anh… anh mau buông ra, có người nhìn…”
Đối với Kỷ Nhất Thế mà nói, có người vây xem không có gì là không được, người phụ nữ này là vợ anh, anh ôm vợ mình là chuyệnhợp tình hợp lý, ai dám nói gì?
“ Này, cậu là ai, mau buông Viện Viện ra!”
Giữa đám đông bên ngoài đột nhiên có một phụ nữ trung niên lao vào, bà bước nhanh tới, chỉ vào Kỷ Nhất Thế mắng, lấytúi xách trong tay nện lên người anh.
“ Dì Phương…. Sao dì lại trở về rồi?”
Người tiến vào chính là dì Phương, vốn bà tính qua đêm ở nhà con trai, nhưng trong lòng không thôi lo lắng cho Trác Viện, nên sau bữa trưa liền cùng chồng lập tức trở về.
Còn chưa đi lên lầu, đã nghe thấy tiếng ầm ĩ trên lầu ba, mộtngười hàng xóm chạy tới nói cho bà biết, có người phá cửa nhà Trác Viện.Vừa nghe thấy, dì Phương ngay cả nhà cũng không trở về, ngay lập tức chạy thẳng tới lầu ba, thở mạnh cũng không dám thở. Thấy nhiều hàng xómđứng xem như vậy, bà hơi kinh sợ một chút, vội vàng đẩy nhóm bà tám ra, cầm túi xách trên tay, chuẩn bị hung hăng đánh người bắt nạt Trác Viện.
“Mau buông Trác Viện ra!”
Kỷ Nhất Thế vốn đang không hiểu người phụ nữ vừa lao vào là ai, lại không hiểu mình vì sao bị đánh, đang muốn nổi giận, thì nghe thấy Trác Viện gọi bà là dì Phương, cơn bực tức lại bốc lên.
Thì ra chính người phụ nữ trung niên này đã giấu Trác Viện, hại anh tìm suốt bốn tháng cũng không ra, sắp đem Đài Loan lật tung lên!
“ Cậu có nghe thấy không, mau buông….”
Cánh tay nhỏ bé của Trác Viện không thể nào đẩy được thân hình to lớn của Kỷ Nhất Thế, hai tay đập vào vai cùng l*иg ngực anh như mèo gãi ngứa.
Kỷ Nhất Thế lẳng lặng quay đầu nhìn chằm chằm dì Phương đang muốn lấy túi xách đánh anh lần nữa, giọng nói lạnh lùng,công khai khẳng định chủ quyền “ Tôi là chồng cô ấy, tôi ôm vợ của mình, bà có ý kiến gì không?”