Mua Em Một Trăm Đêm

Chương 14

“ Anh hai, anh không phải hi vọng sau khi em tốt nghiệp đại học xong sẽ lập tức kết hôn sao? Hiện tại Kỷ Nhất Thế muốn kết hôn với em, tại sao anh lại phản đối?”

“Đứa ngốc, khi đó anh hai chỉ nói đùa, em được bao nhiêu tuổi, một cô gái hai mươi hai tuổi, anh hai không thể trơ mắt nhìn em vì nợ nần trong nhà mà gả cho người em không thương, như vậy cả đời em sẽ hối hận, hiểu không?”

Trác Chinh ngăn tay Trác Viện, xoay người bước ra khỏi phòng cô, lại nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm Trác Viện, “ thích, em thích anh ấy…” cô bỏ qua nỗi đau đớn trong lòng, hoảng hốt nói.

Trác Chinh không thể tin mà quay đầu nhìn cô, cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt kinh ngạc “Em nói gì?”

“Em thích Kỷ Nhất Thế, em muốn gả cho anh ấy.”

“Viện Viện!”

“ Thật sự, em thật thích anh ấy.”

“Sao em lại thích anh ta? Em biết anh ta là người như thế nào không? Cái người đàn ông đó, không phải là người có thể chọc vào, em…..” Trác Chinh còn muốn nói điều gì, nhưng lại không nói gì nữa.

“Nhưng em muốn gả cho anh ấy…” Trác Viện lẩm nhẩm nói, cúi đầu không dám nhìn Trác Chinh.

“Vấn đề là, nếu em gả cho Kỷ Nhất Thế, anh ta không đối tốt với em thì làm sao?” Lấy gia thế nhà họ Kỷ ra nói, đến lúc đó, thân là anh trai cô, anh lấy cái gì để bảo vệ cô?

Mà anh sao có thể nói cho cô biết, nguy cơ tài chính xảy ra nghiêm trọng như vậy, tất cả đều do Kỷ Nhất Thế tạo thành.

Ban đầu anh nghĩ mãi không ra lý do Kỷ Nhất Thế làm như vậy, hiện tại mới hiểu, thì ra vừa bắt đầu, Kỷ Nhất Thế là hướng về phía em gái mình, vậy anh sao có thể yên tâm giao Trác Viện cho anh ta.

“Sẽ không, em sẽ cố gắng làm một người vợ thật tốt, nghĩ biện pháp lấy lòng anh ấy, sẽ không để anh ấy chán em….” Trác Viện ngẩng đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Đứa ngốc, Viện Viện nhà chúng ta sao lại ngốc như vậy.” Trác Viện nhà anh sao lại ngốc như vậy? Từ nhỏ đến lớn vẫn không thay đổi, anh sao yên tâm gả cô cho một gia tộc lớn như nhà họ Kỷ. Ngày ngày phải nhìn sắc mặt người ta, nếu như Kỷ Nhất Thế đối với cô không tốt, thì làm sao bây giờ?

Kết hôn với Kỷ Nhất Thế không phải Trác Viện cam tâm tình nguyện, lại không môn đăng hộ đối. Mấy ngày nay cô đều suy nghĩ, không biết chừng ngày nào đó người nhà họ Kỷ sẽ tìm cô nói chuyện, muốn cô không gả cho anh.

Ngày thứ ba khi tin tức kết hôn công khai, cô nhận được điện thoại của mẹ Kỷ, muốn cô đến nhà họ Kỷ một chút, cô cho rằng bà muốn yêu cầu cô hủy chuyện kết hôn.

Trong một tiếng, cô thay một bộ âu phục, đeo đồ trang sức trang nhã, ngồi trong xe riêng do mẹ Kỷ an bài, dọc đường đi Trác Viện tự xây dựng tâm lý cho mình, an ủi mình không cần sợ. Nếu mẹ Kỷ không chấp nhận chuyện hôn sự này, cô có thể lại yêu cầu Kỷ Nhất Thế để cô làʍ t̠ìиɦ nhân, đối mặt với phản đối của người nhà, anh cũng sẽ không gây sự nữa.

Sau khi xuống xe, đi vào biệt thự nhà họ Kỷ, tòa nhà này tránh lệ hơn so với nhà cô rất nhiều. Trong ấn tượng của cô, trước khi Kỷ Manh Manh ra nước ngoài cô thường xuyên đến đây làm khách, nơi này đối với cô không xa lạ gì, nhưng hôm nay thân phận của cô cũng khác rồi.

Đứng ở phòng khách nhà họ Kỷ, Trác Viện xấu hổ nhìn mẹ Kỷ đi xuống từ cầu thang. Tuy đã qua tuổi năm mươi nhưng do cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, lại được chăm sóc tận tình, bà chỉ trang điểm nhẹ nhàng, cử chỉ tao nhã nên so với tuổi thật còn trẻ hơn.

Nhìn mẹ chồng tương lai này, Trác Viện thật cẩn thận nắm túi xách, lễ phép gọi “Bác gái."

Trước kia khi cô bé tới biệt thự nhà họ Kỷ chơi, mẹ Trác thường cùng đi xã giao với chồng nên rất ít khi ở nhà nhưng đối với cô cũng khá thân thiết.

“Ngồi đi, sao lại đứng ngây ngốc như thế?” Mẹ Kỷ ngồi xuống sofa trong phòng khách, để người hầu chuẩn bị hoa quả cùng điểm tâm.

Trác Viện đặt túi xách trên đầu gối, lễ phép ngồi xuống.

Mẹ Kỷ bưng tách trà nóng mà người hầu vừa đưa lên, uống một ngụm, rồi mới nói “Vốn bác cực kỳ phản đối chuyện hôn sự của con với A Thế, nhưng nó lại kiên trì, không phải con thì không lấy. Chuyện tuổi trẻ các con, bác cũng không tiếp tục phản đối, dù sao kết hôn cũng do hai con, chỉ cần các con yêu thương lẫn nhau, bác cũng không can thiệp.” Nói xong, mẹ Kỷ đánh giá nụ cười miễn cưỡng của Trác Viện, có phần cứng ngắc, bà an ủi “Đừng sợ, hôm nay bác tìm con, chỉ là muốn tâm sự với con, hiểu biết con thêm mà thôi.”

Trác Viện gật đầu, không dám nhìn mẹ Kỷ, khó khăn níu chặt túi xách.

“ Cháu có biết vì sao bác lại phản đối chuyện kết hôn không?”

Trác Viện cười khổ trong lòng, gật gật đầu.

“Bác liền nói thật, cháu là bạn tốt của Manh Manh, người cũng xinh đẹp dịu dàng, bác làm sao có thể không thích cháu? Nhưng dù sao cháu cũng là con gái riêng, tuy đã nhận tổ quy tông, là người của nhà họ Trác nhưng cũng không phải chuyện tốt. Nhà họ Kỷ trên thương trường coi như là gia đình có uy tín danh dự, nói không để ý là gạt người.” Mẹ Kỷ bất đắc dĩ nói ra lời nói trong lòng.

Đối với việc mình là con gái riêng, từ nhỏ Trác Viện đã hiểu rất rõ cho nên cô không trách mẹ Kỷ nói như vậy, ai cô cũng không trách, bởi đây vốn là sự thật, cô chỉ lẳng lặng nghe, không lên tiếng.

“ Bác vốn muốn tìm cho A Thế một người con gái môn đăng hộ đối với nhà bác, nhưng cháu yên tâm, nếu hiện tại bác đồng ý cho hai đứa kết hôn, bác sẽ đối đãi với cháu thật lòng.” Mẹ Kỷ cười nói.

“ A Thế vốn vội vã muốn cưới cháu vào cửa, nói đính hôn cũng bỏ bớt đi, hôn lễ cũng muốn xử lý đơn giản, nhưng ông bà nội nó không đồng ý. Nó là cháu đích tôn trong nhà, lại là người nối nghiệp, thân phận không nhỏ nên muốn làm long trọng. Hôn lễ mời rất nhiều bạn bè trong giới, đến lúc đó bí mật khó giữ, nếu có ai nói cái gì khiến cháu khó chịu, không nên quá để ý.”

Trác Viện đành cam chịu gật đầu “ Vâng”

“Đúng rồi, mãi nói chuyện, đã quên đưa thứ này cho cháu.” Mẹ Kỷ đem đồ chuẩn bị ở trên bàn, để một hòm trang sức cổ điển trước mặt Trác Viện. “ Mở ra xem, nhìn xem cháu có thích không?”

Hai tay Trác Viện nhận lấy hộp trang sức, mở ra theo ý của mẹ Kỷ, vừa thấy liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà, “ Bác gái, vật này rất quý, cháu không thể nhận.” Tuy rằng cô không nghiên cứu đá quý nhưng những vật trong hộp nhìn qua rất xa xỉ, cô không dám cầm, Trác Viện đậy hộp lại, cẩn thận đẩy trở lại trước mặt mẹ Kỷ.

Mẹ Kỷ cười nâng chén trà lên uống một ngụm “ Những thứ này là khi bác kết hôn, mẹ chồng cho bác, hiện tại bác giao chúng cho cháu.”

“Cháu…..” Trác Viện không nghĩ tới mẹ Kỷ hẹn mình là vì muốn đưa những đồ trang sức này cho mình, có chút được yêu thương mà kinh hoảng.

“Ngày kết hôn, cháu đeo đồ trang sức đó đi, bác biết A Thế sẽ mua cho cháu nhưng những thứ này là đồ gia truyền, ý nghĩa khác nhau.”

“Chính là….” Quý giá như vậy, Trác Viện thật sự ngượng ngùng nhận lấy.

“ Đứa con trai kia của bác, từ nhỏ rất có chủ kiến, làm việc quyết đoán, là người đàn ông có thể dựa vào, tuy nhiên tính cách lại lạnh lùng, cao ngạo, nhưng bác xem, nó sẽ đối tốt với cháu.”

Trác Viện do dự có nên đem chân tướng kết hôn nói cho mẹ Kỷ biết hay không, sau vẫn không nói, ít nhất mẹ Kỷ cũng không làm khó dễ cô, cũng không ghét cô, điều này làm trong lòng cô dễ chịu không ít.

“Còn có, bác cũng nói qua với A Thế, chờ sau khi hai đứa kết hôn, cũng đừng dùng biện pháp tránh thai, khẩn trương giúp trong nhà có thêm cháu. Nó không đáp ứng, bác cũng nói với cháu, bác với ông nội nó, cái gì cũng không cầu, chỉ cần hai đứa mau sinh một đứa trẻtrắng trẻo mập mạp, chúng ta liền vui vẻ.”

Mẹ Kỷ vừa nói xong, liền nghe thấy thanh âm của Kỷ Nhất Thế truyền đến từ ngoài cửa “ Con đã về.”

Không dự đoán được anh sẽ về nhà vào lúc này, mẹ Kỷ cùng Trác Viện kinh ngạc quay đầu lại nhìn. Kỷ Nhất Thế mặc một bộ thường phục, người hầu theo sau giúp anh cầm bộ đánh gôn vào. Anh đi đến bên cạnh Trác Viện, ngồi xuống, thân mật ôm eo cô “ Em đã đến rồi?”