Em Trai Nhà Bên Thật "Tốt"

Chương 9

Trong mắt Tô Ngọc hiện lên mê mang, vô tội lại vô hại.

"Người nào?" Tô Ngọc ôn tồn dỗ Cảnh Chanh, "Chị với Hàn Thước Gia chẳng có cái gì nha, hôm nay vào học nửa tiết cũng không thấy cậu ấy, là cậu ấy chủ động bắt chuyện, hơn nữa hơn nữa cũng chỉ vì tìm Ấu Dung mà thôi."

"Không nhớ rõ thì tính sau, Bạch Ấu Dung gọi điện cho tôi mai mới đến đây, có thể sẽ chuyển đến trường bên cạnh." Dung Cảnh Chanh buông Tô Ngọc ra, giúp cô phủi bụi trên váy.

Tô Ngọc tùy ý động tác của Dung Cảnh Chanh, từ trong ra ngoài đã dần dần tin tưởng.

"Đi thôi, đi trở về." Cảnh Chanh đút tay vào túi quần, biểu tình nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.

Tô Ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, bộ dáng vừa rồi của Cảnh Chanh đã dọa cô sợ, biểu hiện của cô có phải... Hơi quá độ? Hắn căm thù Hàn Thước Gia sao? Bởi vì chuyện trước kia……?

Tô Ngọc vừa đi vừa thất thần, cô thật ra không phải là người có cảm giác tồn tại mạnh, trước kia ở trong trường cũng chỉ có một người bạn là Bạch Ấu Dung, cảm giác tồn tại thấp đến mức sắp trở nên quái gở, nếu không phải Cảnh Chanh thường xuyên tới tìm cô, có lẽ cả trường cũng không biết đến tên cô, bọn họ bàn tán về cô, hơn nửa cũng không nhắc tới tên cô, mà chỉ nói “Nữ sinh bên cạnh Dung Cảnh Chanh”

Giống như đó chính là danh hiệu của cô.

Chuyện đấy cũng chỉ là ngoài ý muốn, cô không xinh đẹp đến mức khiến người khác muốn cưỡиɠ ɠiαи, Cảnh Chanh hẳn là quá sợ hãi mới chuyện bé xé ra to.

"Cảnh Chanh." Tô Ngọc đi lên trước kéo tay hắn.

Dung Cảnh Chanh dừng lại, cúi đầu nhìn cô, "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Tô Ngọc nắm chặt tay Cảnh Chanh, nhỏ giọng nói, "Việc đó chị không sợ, em cũng đừng sợ nhé……"

Khóe môi Dung Cảnh Chanh hơi nhếch, "Ừ, tôi không sợ."

Cảnh Chanh trước mặt người lạ là một ngọn núi băng, Tô Ngọc ngẫu nhiên nhìn mặt lạnh của hắn với người khác thì có hơi rùng mình.

Trước khai giảng nửa tháng, sinh viên đã lục đυ.c đến, giáo viên sau khi công bố thông tin về bản thân thì rất ít xuất hiện trong trường, còn một ngày trước khi vào trường, Tô Ngọc còn lười biếng ngủ nướng.

Dung Cảnh Chanh nhẹ nhàng bế cô lên,  hầu hạ cô lau mặt đánh răng, cuối cùng mới ôm cô xuống lầu ăn cơm.

Thật ra Tô Ngọc vốn không có lười như vậy, nhưng Cảnh Chanh khuyên bảo cô, nói "Những cái này đều không là gì, trước kia chị cũng chăm sóc tôi như vậy, bây giờ tôi chỉ cố hết sức đối tốt với chị, được không?"

Thời điểm Tô Ngọc đối diện với Dung Cảnh Chanh, từ trước đến nay chỉ có thất bại, xấu hổ quá, được hắn chăm sóc như vậy nửa tháng, cô cảm thấy bản thân thật ăn hại mà.

Ăn xong bát cháo gạo nếp thơm ngọt, thân thể không có chỗ nào là không thoải mái, nội tâm cô một tí xíu thấp thỏm, đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, thói quen của cô về sau làm sao mà sửa được?

Có lẽ do quá lười, cô vừa ăn liền nhịn không được nhìn chằm chằm Cảnh Chanh đang ở đối diện an tĩnh ăn cháo, với động tác mềm như bông của cô không giống  nhau, ngón tay khớp xương thon dài cầm cái thìa trắng sứ cũng lộ ra ưu nhã, hơi nóng từ bát cháo dường như giúp cho khuôn mặt hắn thêm vài phần tiên khí.

Tựa hồ tầm mắt của cô quá mức công khai, gương mặt thon dài của Cảnh Chanh ngẩng lên, vén lên sóng mắt nhìn lại đây, ánh mắt kia như con dao xuyên thấu, nhưng con dao ấy với cô rất mềm, liền im lặng cụp mắt, che đậy dòng suy nghĩ.

Tô Ngọc lại cảm thấy một Cảnh Chanh tốt như vậy lại không quá thực, mỗi một phân một tấc trên người hắn, đều như bước ra từ truyện cổ tích, bộ dáng hoàn mỹ của hắn đã được điêu khắc từ nhỏ, trẻ con gây ra những việc ngu xuẩn không ít thế nhưng mấy việc đấy hắn lại không làm, dẫn tới việc dì Quyền muốn dùng lịch sử đen tối để cười nhạo hắn cũng không có.

Hơn nữa, khi còn nhỏ Cảnh Chanh kỳ thật cực kỳ không thích mình, gặp mình có thể trốn liền trốn, từ lúc nào đã thay đổi rồi?

"Muốn ăn nữa không?" Dung Cảnh Chanh cầm lấy chén của Tô Ngọc, muốn lấy thêm cho cô, "Ăn ngon cũng không thể ăn quá nhiều."

Tô Ngọc nhìn cái tay đang duỗi về phía minhg, theo bản năng quăng ra.

Bang…… Tiếng thân thể chụp đánh vang lên, không khí bỗng nhiên ngưng kết.

"Không phải…… Chị chỉ hơi thất thần tí thôi… Chị không phải cố ý…… Chị……" Tô Ngọc khô khốc giải thích, trán toát mồ hôi, cảm giác lời nói bỏng miệng, nói như thế nào cũng sai.

Cảnh Chanh trầm mặc đứng lên đi đến bên cạnh Tô Ngọc, hai tay dùng sức bế cô lên bàn ăn.

Đầu gối hắn chen giữa hai chân cô, đặt mình dựa gần vào người, hô hấp của hai người sát lại trong gang tấc.

Từ trường an toàn trong nháy mắt bị cướp đoạt, không gian hẹp lại, hô hấp quá mức gần, khiến Tô Ngọc trong nháy mắt có cảm giác hít thở không thông, theo bản năng cô muốn gập đầu gối nhưng đã bị Dung Cảnh Chanh cứng rắn ấn xuống, dùng sức tới gần thân thể cô.

Cả người Tô Ngọc đều không được tự nhiên, ánh mắt nhìn Cảnh Chanh không tự giác mang theo cầu xin.

Cô đang nói: Không cần, đừng làm như vậy với chị.

Dung Cảnh Chanh vuốt ve khóe môi hồng nhạt của cô, đáy mắt nhìn cô, thấp giọng nói, "Tô Ngư, chị sợ tôi?"

"Không phải, chị không có sợ em!" Tô Ngọc trong lòng cả kinh, sốt ruột kéo lấy cổ áo ngủ của Cảnh Chanh, sắc mặt gấp đến độ đỏ lên, "Làm sao chị có thể sợ em, đấy chỉ là phản ứng bản năng của chị, cái này cũng không sai đúng không?"

"Có phải hay không…… Tôi không nói,chị vĩnh viễn cũng không nhìn tới tôi?" Dung Cảnh Chanh nhéo cằm Tô Ngọc nâng lên, khiến cô đang hoảng loạn đối diện với tầm mắt của mình, khuôn mặt bi thương mà thống khổ.

"Chị một câu em trai hai câu cũng em trai, hưởng thụ việc hao hết tâm tư chăm sóc em trai, nhưng khi chị sợ hãi mới nhớ có một người em trai, Dung Cảnh Chanh tôi luôn đi sau chị thì không phải là một người đàn ông? Tô Ngư, sao chị có thể không công bằng như vậy?"

"Không……" Tô Ngọc ách giọng nói, cô muốn nói chị không có, nhưng tình hình như này, lời nói của cô yếu ớt như thế, còn chưa mở miệng đã bị nát tan.

Trong lúc nhất thời, hai người không nói gì cả, chỉ có tiếng hít thở nặng nề, với tiếng tim đập cực nhanh, quanh quẩn ở tiếp cận với sự yên tĩnh trong không gian.

Dung Cảnh Chanh cúi đầu, nhẹ nhành đặt xuống khóe môi Tô Ngọc một nụ hôn, giống như một cánh hoa cọ qua, lại giống như một mảnh lông chim chạm vào, mang theo che chở cùng trân ái tràn đầy.

"Tôi thích chị, Tô Ngư……"

Mắt Tô Ngọc mở to, khϊếp sợ nhìn đôi mắt chan chứa tình cảm cùng thống khổ.

"Cho nên… Không cần lại coi tôi là em nữa, Tô Ngư, điều tôi muốn, là trở thành người đàn ông của em."

Dung Cảnh Chanh lại gần một bước, ngón tay hắn lướt đến cánh môi run rẩy của Tô Ngọc, vuốt ve làn da trắng nõn, dừng ở cái cúc trên cổ áo, đầu ngón tay hơi hơi cử động, cúc áo liền bật ra, lộ ra mảng da thịt trắng nõn cùng bộ ngực nhỏ nhắn, thanh âm của hắn khàn khàn, "Bản năng của em thật làm tôi thống hận, để cho tôi giúp em xóa đi những hồi ức không tốt, được không?"

_________________

Vì nam chính đã tỏ tình với nữ chính rồi,nên lúc hai anh chị tình cảm sẽ đổi xưng hô nhé.