"Để tôi giúp chị, không được sao?" Thanh âm trầm thấp của hắn Tô Ngọc chưa được nghe bao giờ, cô chống lấy thân thể càng ngày càng gần của hắn, không biết làm sao.
"Tôi chỉ là muốn giúp chị thôi mà." Bàn tay mang theo bọt nước của hắn nhẹ nhàng ấn lên vai Tô Ngọc, thống khổ tự trách, "Tâm trí của chị bây giờ đang rối loạn, vạn nhất khiến bản thân bị thương thì phải làm sao?"
Sự khó chịu tràn đầy trong mắt hắn, "Tô Ngư, tôi không thể vì chị mà chia sẻ bớt nỗi đau này à?"
"Nhưng mà……" Tô Ngọc khẽ cúi che đi nửa bộ ngực sữa của cô, lẩm bẩm nói, "Chúng ta đều trưởng thành rồi mà……"
"Chị vẫn luôn là chị, trong lòng tôi không bao giờ thay đổi." Cảnh Chanh ngồi quỳ giữa hai chân Tô Ngọc, gợn nước di động theo cử động của hắn, Dung Cảnh Chanh cúi đầu đặt một nụ hôn đầy yêu thương lên tóc Tô Ngọc, "Tôi sẽ xử lý tốt, giống như trước đây vậy."
Hắn ấn xuống đáy miệng cống của bể tắm, nước ấm bao quanh hai người dần dần biến mất, Tô Ngọc căn bản không có cách nào cự tuyệt một Cảnh Chanh như vậy, chỉ có thể tùy ý hắn tách ra môi âʍ ɦộ, tinh tế đánh giá chỗ riêng tư đau đớn.
"Thật đáng thương, đều bị thao vỡ ra." Hai ngón tay của Dung Cảnh Chanh hơi hơi tách ra cánh hoa bị thao sưng lên, đầu ngón tay mang theo hơi lạnh nhợt nhạt cắm vào, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c theo đầu ngón tay trào ra chảy vào dòng nước.
"Vậy mới nói Tô Ngư chị sẽ không tự chiếu cố bản thân cho tốt, đến rửa sạch cũng không nghiêm túc, thứ như này làm sao có thể giữ lại trong bụng? Cái thứ này..thật dơ nha……"
Đôi tay Tô Ngọc che khuất đi gương mặt đỏ bừng, cảm giác thẹn thùng dường như còn phóng đại hơn. Chỗ đó… rõ ràng cô đã lau thật cẩn thận, không nghĩ tới vật đấy còn lưu lâu trong thân thể như vậy.
Mỗi một lần Cảnh Chanh chạm vào nơi khe thịt riêng tư của Tô Ngọc đều có thể cảm nhận rõ ràng, cái miệng nhỏ đáng thương kia hơi mở ngậm lấy đầu ngón tay đang tìm kiếm của hắn, rõ ràng tối hôm qua thân mình mới bị người thao , hiện tại dâʍ ŧᏂủy̠ vì lấy lòng mà lại chảy ra.
"Ưm…… Cảnh Chanh, em làm nhanh một chút được không, chị khó chịu quá." Tô Ngọc đầu choáng não trướng, miệng khô lưỡi khô.
Cô nghĩ Cảnh Chanh một hai phải ở lại kỳ thật không phải không có đạo lý, nếu đổi lại để tự cô làm căn bản không thể nhịn được cảm giác thẹn thùng xé trời này, có lẽ chỉ làm qua loa cho có, hoặc là trực tiếp đem thuốc mỡ bôi bên ngoài là xong việc.
Dù sao cũng không giống Cảnh Chanh làm, ngón tay thon dài lấy một lớp thuốc mỡ dày, dọc theo cái miệng nhỏ đang khép mở cẩn thận hướng bên trong tìm kiếm, cho đến khi cả ngón hoàn toàn đi vào, huyệt khẩu "ăn" ngón tay đang đè nặng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© mềm mại.
Tô Ngọc lại nhịn không được mà rớt nước mắt, cô thấp giọng nỉ non không cần……
Cảnh Chanh ngồi giữa hai chân Tô Ngọc , khiến hai chân cô không thể khép lại.
Cô dường như là đem bản thân rộng mở ra, nằm xoài trước mặt Cảnh Chanh, tùy ý hắn đánh giá. Từ khi bước vào tuổi dậy thì, cơ thể bắt đầu phát dục cho đến giờ, thân thể vẫn chưa bị hắn nhìn thấy, cảm giác thẹn thùng lại nổi lên, khiến làn da vốn trắng nõn lại thêm hồng hào, còn vương theo một chút hương vị tìиɧ ɖu͙©.
Càng miễn bàn hiện tại những dấu vết bắt mắt ấy lại tràn đầy người Tô Ngọc, đùi cô căng thẳng, tiểu huyệt lộn xộn để tùy ngón tay Cảnh Chanh, nước trong bồn tắm sớm đã rút đi sạch sẽ, nhưng lại có một cổ dòng nước ấm từ chỗ đang ngậm ngón tay hắn trào ra, chảy xuống đáy bể tắm tinh tế, phiếm da^ʍ quang.
Xúc cảm như vậy càng làm cô hổ thẹn không thôi, không biết đối mặt với cái người chỉ đơn thuần muốn giúp mình. Bởi vì ngày hôm qua em trai không đi cùng mình, cô cảm giác rằng mình đang làn bẩn Cảnh Chanh, rõ ràng gặp phải việc đáng sợ như vậy, thân thể lại động dục.
Dung Cảnh Chanh dường như không cảm giác được sự khác thường của Tô Ngọc, hai chân quỳ xuống chống lấy đùi Tô Ngọc, hết sức cẩn thận chăm chú giúp cô bôi thuốc.
"Rất nhanh…… Rất nhanh là không sao nữa rồi." Dung Cảnh Chanh đem thuốc mỡ lạnh lẽo tinh tế bôi mỗi một nơi trên cơ thể cô, động tác vô cùng mềm nhẹ, chỉ sợ làm đau cô.
"Đừng! Nơi đó…… Không được." Tô Ngọc cả người run lên, đôi mắt đột nhiên mở to, một tay cầm lấy tay Cảnh Chanh, hổn hển nói.
Nơi mí mắt cô đều là nước mắt, đôi mắt thiển sắc chứa gợn nước e lệ trốn tránh tầm mắt Cảnh Chanh, "Có thể, có thể không làm nữa không?" (chỗ này mình không rõ nghĩa lắm nên xin phép được đổi theo ý nghĩ)
Cảnh Chanh ưu thương nhìn cô, tựa như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, ngón tay cắm trong thân thể cô cũng không có động tác rút ra, "Không bôi thuốc cẩn thận là không được, chuyện này còn phân biệt nữa sao? Chị muốn nơi đó làm mủ rồi hỏng sao? Nơi này bị thao nứt ra, vẫn luôn chảy máu……"
Nói đoạn, ngón tay hắn uốn lượn câu lấy nhục bích trong động, từ yết hầu Tô Ngọc tràn ra một tiếng nức nở, mặt đỏ tới mang tai cúi đầu, "Hức…… Xin lỗi……"