Editor: hungtuquy
Mộc Lan Nguyệt ôm Lạc Già khóc đến thê thảm, rõ ràng trên người không có vết thương gì nặng, lại bị cô đối đãi giống như người chết. Khoé miệng hắn co rút một hồi mới lên tiếng trấn an: "Tôi không có việc gì."
Mộc Lan Nguyệt quỳ trước mặt hắn, ôm không buông tay: "Đã chảy máu, tôi rất sợ hãi. Lạc Già, anh là bạn lữ của tôi, anh không thể ném tôi xuống, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ trở nên rất mạnh."
Cánh tay Lạc Già căng thẳng, thở dài, nói: "Hiện tại ngoan ngoãn không cần khóc."
Mộc Lan Nguyệt dừng nước mắt, đôi mắt đều đỏ, nghẹn miệng, lại vẫn truyền đến âm thanh thấp thấp khóc nức nở.
Lạc Già để cô ngồi thẳng thân thể, lại là một bộ dáng ủy khuất. Thật là so với tiểu thú trong tộc còn muốn khó dưỡng hơn.
Nhưng, ai kêu cô là giống cái của hắn.
"Lạc Già..." cô mềm mại kêu, thấy Già nhìn, cô cũng không ngần ngại mà nói: "Muốn hôn."
Hắn có chút bật cười, tiểu giống cái của hắn giống như thực thích ôm cùng hôn. Cũng không phải chuyện gì lớn, hắn cúi đầu hôn lên, thực mau tay nhỏ liền triền đi lên.
Lúc này đây, cô chủ động ở trên môi giao triền, ôm sát đầu của hắn, hô hấp đánh vào trên mặt, hai mắt càng thêm say mê, gương mặt phiếm hồng, thân mình mềm mại bị hắn ôm.
Hồi lâu, nụ hôn này mới kết thúc.
Mộc Lan Nguyệt có chút thở hổn hển, ngửa đầu nhìn Lạc Già.
Lạc Già sờ sờ đầu tóc rối tung nói: "Trở về đi."
Lần này tắm quá nguy hiểm, Mộc Lan Nguyệt gắt gao nắm tay Lạc Già không chịu thả lỏng, trở lại lãnh địa, cô mới phát hiện bốn phía đã thay đổi.
Liền rừng cây bị chặt bỏ, cây cối dùng để làm kiến trúc. Đã có chút tộc nhân, đại khái thành lập xong dàn giáo. Nhìn thấy Mộc Lan Nguyệt cùng Lạc Già cùng nhau lại đây, lập tức đi lên.
Vũ Thuẫn liếc mắt một cái liền thấy được trên người Lạc Già có chút vết thương nhỏ vụn, không đáng ngại, không hỏi nhiều, ngược lại quan tâm chuyện phòng ở: "Lạc Già đại nhân, lang hậu đại nhân, nhà ở này muốn xây thế nào."
Nhà ở của Lạc Già đại nhân cùng lang hậu đại nhân phải được ưu tiên thành lập.
Lạc Già trầm ổn đem ý tưởng của Mộc Lan Nguyệt nói ra, động thủ thực mau, mấy chục người cùng nhau thao tác, liền hoàn thành xong.
Đồ vật tinh tế trong nhà thì Lạc Già cùng Mộc Lan Nguyệt chính mình làm, ghế, cái bàn, giường đôi......
Mộc Lan Nguyệt phụ trách nói, Lạc Già phụ trách làm, vào trước khi trời tối, đem hết thảy đồ vật cơ bản toàn bộ làm xong rồi.
Tìm không thấy bông, Mộc Lan Nguyệt trực tiếp cầm chút lá cây còn có thảo đôi lót ở dưới, ở trên trải một tầng da thú sạch sẽ, thành nệm, dùng phương pháp đồng dạng làm ra hai cái gối đầu, nhìn qua đặc biệt mới lạ.
Đêm đó, hai người liền ngủ ở phòng mới.
Nằm ở trên giường, Mộc Lan Nguyệt phá lệ hưng phấn, vẫn luôn hỏi Lạc Già thoải mái hay không, đẹp hay không đẹp.
Cái giường này cô làm ước chừng ba mét, dùng đại hình đầu gỗ ghép nối ở bên nhau. Bởi vì cô không có quên, bộ dáng hình thú của Lạc Già rất lớn, cô cũng coi như là vì tương lai chuẩn bị.
Cô ở trên giường lăn qua lăn lại, quần áo chà đạp không thành bộ dáng, Lạc Già lắc đầu, đối với sự hưng phấn của bạn lữ nhà mình có chút bất đắc dĩ.
Gối đầu mềm mại cùng giường, hắn còn có chút không thích ứng.
Hắn nhìn nhìn Mộc Lan Nguyệt, hiện tại cô thực hưng phấn, đơn giản hắn hôm nay khiến cho cô càng vui vẻ.
Vì thế, Mộc Lan Nguyệt nhìn thấy Lạc Già bỗng nhiên cởi bỏ tấm da thú bọc phần hông, lộ ra côn ŧᏂịŧ hơi mềm.
Cô sửng sốt, nhìn hắn lên giường, nằm ở bên người, sau đó cầm tay cô, đặt ở trên côn ŧᏂịŧ!
Mắt thường có thể thấy được dương cụ đang trở nên cứng rắn, cô há to miệng, Lạc Già là muốn?
Thấy cô không có lộ ra bộ dáng vui vẻ, Lạc Già nhíu mày: "Không vui?"
Mộc Lan Nguyệt nhẹ nhàng nhéo nhéo côn ŧᏂịŧ, a một tiếng. Cô cảm thấy hiện tại vấn đề không phải vui vẻ hay không, là Lạc Già rốt cuộc muốn làm cái gì.
Cô cư nhiên đoán không được tâm tư của hắn!
"Em không phải thích sờ đại điểu?"
Mộc Lan Nguyệt lập tức liền minh bạch, thì ra Lạc Già là nhớ kỹ lời cô nói, muốn hắn muốn sống không được muốn chết không xong sao?
Xong rồi, cô cảm thấy hình tượng Lạc Già ở trong đáy lòng mình lại biến thành cái dạng xuẩn manh rồi.
"Tôi thích." Làm lụng vất vả một ngày, Mộc Lan Nguyệt lại mạc danh không cảm thấy mệt, nơi riêng tư đau đớn cũng không có, giống như không có việc gì, cô cảm thấy thân thể chính mình dường như có biến hóa.
Giống như cùng thế giới này tiến hành dung hợp rồi, cơ thể càng lúc càng thích ứng với sự sinh tồn ở thế giới này.
Cô bỗng nhiên cười tủm tỉm nói: "tôi thích anh muốn sống không được muốn chết không xong."
Còn có cái gì so với dục hỏa muốn sống không được muốn chết không xong? Mộc Lan Nguyệt hạ quyết tâm, đêm nay cô muốn liêu hắn, bất quá, nếu như cuối cùng bị hắn phản công bạch bạch bạch, vậy thì sẽ bị vả mặt.
Lạc Già nhướng mày, nhìn thấy cô cười, đáy lòng mềm mềm, khóe miệng gợi lên một mạt ý cười nhỏ đến không thể phát hiện.
Cô buông ra côn ŧᏂịŧ, cả người ghé vào trên người hắn, chớp mắt nhìn chằm chằm hắn: "Lạc Già, anh đáp ứng tôi, một hồi vô luận tôi làm cái gì anh đều không thể động, anh phải thề, vi phạm thì tôi về sau liền không phải bạn lữ của anh nữa."
Toàn bộ tiền đặt cược quá lớn, hắn nhìn cô, vẫn luôn không chịu gật đầu.
Mộc Lan Nguyệt ở trên người hắn cọ tới cọ lui, không ngừng cầu đạo: "Lạc Già... anh đáp ứng tôi đi, tôi nơi nào đều không đi, liền chỉ tính trên giường."
Lạc Già mím môi, hai người giằng co một hồi, Mộc Lan Nguyệt đều muốn từ bỏ, mới nghe được hắn nói câu: "Được."