Editor: hungtuquy
Yến hội bởi vì sự xuất hiện của hai người mà thay đổi, mỹ mạo của Molde cùng Cana không thể nghi ngờ trở thành điểm sáng của yến hội này. Chỉ cần nhìn vào đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên, trừ bỏ bệ hạ Iverson dám trực tiếp cùng hai người nói chuyện, những người khác vẫn là tự giác đứng ở một bên.
Ở bên cạnh cũng có chỗ tốt của việc ở bên cạnh, ít nhất bọn họ có thể thực trực quan cảm nhận được bệ hạ Iverson đối với con gái của công tước đại nhân rất có hứng thú.
Cặp mắt kia hận không thể trực tiếp dán ở trên mặt.
Các quý tộc bất động thanh sắc ở một bên cân nhắc, bệ hạ hiện tại cũng mới mười sáu tuổi, mà cô gái này hiển nhiên cũng là tuổi này, nếu như hôn sự này thành......
"Cha... Ngứa..." Cana ửng đỏ mặt, kéo kéo ống tay áo Molde, thân mình rụt rụt, tránh ở mặt sau Molde, ở phía trước luôn bị thiếu niên này nhìn chằm chằm khiến cô có chút không thoải mái.
Molde dừng lại, còn chưa nói, Iverson liền giành trước một bước hỏi: "Cana tiểu thư có chuyện gì sao?"
Thanh âm Cana nói chuyện quá nhỏ, hắn cũng không nghe được rõ ràng, chỉ là nhìn má cô có chút ửng đỏ, thân mình dường như đang run rẩy.
Cana khẽ gật đầu, cô gắt gao nắm chặt cổ tay áo Molde, tay nhỏ nhịn không được lôi kéo váy của mình.
Molde một phen ngăn chặn tay cô, động tác Cana lại nhắc nhở hắn. Cô căn bản không biết ở bên ngoài cùng ở trong nhà phải hành xử khác nhau.
"Cana ngoan, ta mang con trở về." ngữ điệu hắn mềm nhẹ, khiễn mọi người chưa từng cảm thụ qua ôn nhu này sửng sốt.
Công tước Molde đối với con gái mình là thật sự sủng ái!
Ánh mắt Iverson sâu kín, bỗng nhiên cười nói: "Nếu tiểu thư Cana không thoải mái liền sớm trở về đi."
Hai người bọn họ đến hoàng cung này chưa tới nữa khắc, thời điểm Iverson nói lời này, sắc mặt đều có chút cứng đờ.
"Tạ bệ hạ khoan dung độ lượng." Molde cong mình, hành lễ, ý cười bên miệng lại làm Iverson xem đến bốc hỏa.
Hắn ôm eo Cana hướng ra ngoài cung điện ngoại, xe ngựa dừng lại ở kia thật lâu, tuấn mã màu trắng bị mã phu nắm, chỉ chờ hai người chậm rãi đi xuống.
Molde nắm tay Cana, từng bước một, chậm rãi đi xuống, Iverson trơ mắt nhìn hai người rời khỏi tầm mắt của mình, phẫn hận hướng tới một bên cây cột đá qua.
"Bệ hạ, ngài chớ có tức." Allah ở một bên khuyên nhủ, hắn nửa híp mắt, vì Iverson bày mưu tính kế, "Nếu ngài thích tiểu thư Cana, đó là vinh hạnh của cô ấy."
"Allah, ngươi chẳng lẽ quên rồi sao, Cana là con gái Molde!" Ở giữa quyền lợi cùng sắc đẹp, Iverson chậm chạp không đưa ra quyết định.
"Bệ hạ, chỉ cần giải quyết công tước, tiểu thư Cana thậm chí có thể tự mình bò lên trên giường của ngài, đế quốc phía đông, có một quốc gia cổ xưa, nơi đó có một câu gọi là kim ốc tàng kiều."
Gương mặt gầy yếu của Allah mang theo nụ cười, trấn an thiếu niên táo bạo.
"Kim ốc tàng kiều!" Iverson nghiêng đầu, cẩn thận nghĩ nghĩ, "Lời này thật xảo diệu, Allah, ta hiểu ý ngươi."
"Bệ hạ có thể minh bạch, thần cũng liền an tâm."
*
Xe ngựa thiết kế cực kỳ hoàn mỹ, trang trí các loại màn lụa để ngăn trở bốn phương, người ngoài nhìn vào chỉ thấy được hào nhoáng của chiếc xe, còn bên trong là ai, đang làm cái gì thì không ai biết được.
"Cana, vừa rồi làm thực tốt." Molde sờ sờ đầu Cana, tuy rằng hơi ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không cảm thấy có cái gì không tốt.
"Cha, ngực thật trướng, thật ngứa." Cana không biết vì cái gì chính mình lại được khích lệ, phủng mặt cười cười, nhịn không được cọ cọ Molde.
"Ngồi ở trên đùi." Molde nhẹ giọng nói.
Cana ngoan ngoãn ngồi trên đùi Molde, hai cái đùi gấp ở trên đệm mềm. Molde dùng một bàn tay ôm lấy eo cô, một bàn tay khác đem cổ áo kéo thấp, lộ ra hai cái nộn nhũ kiều tiếu.
Cũng không biết có phải vì chuyện trướng sữa hay không, tiểu nhũ này xem ra lại lớn thêm vài phần, sờ vào càng thêm mềm mại.
Hắn cúi đầu, mυ'ŧ trụ hồng quả của tuyết nhũ, chỉ là nhẹ nhàng một nhấp, tiểu hồng quả liền phóng xuất ra không ít sữa ngọt nị.
"A a..." Cana nhẹ nhàng thở ra, ngực đã không còn trướng đau giống vừa rồi.
Molde thay phiên mυ'ŧ vào một hồi, ngẩng đầu làm Cana dựa vào trong lòng ngực hắn, nhẹ giọng nói: "Cana muốn làm vương hậu sao?"
Cana nâng lên mắt nhìn hắn: "Cha, Cana biết vương hậu là vợ của vua, chính là vương hậu phải làm cái gì?"
Thần sắc Molde mềm nhẹ, Cana dùng vẻ mặt thiên chân nhìn hắn, làm hắn thật thích thú: "Sự tình ta đối với con, chính là chuyện vua cùng vương hậu sẽ làm."
"Vậy vua là cha sao? Nếu vua là cha, thì Cana liền phải làm vương hậu."
"Không phải, vua là mới vừa rồi Cana nhìn thấy."
Cana có chút khẩn trương, gắt gao súc ở trong lòng ngực Molde, ôm cổ hắn: "Không cần, Cana chỉ cần cha, cha cũng chỉ có thể có một mình Cana. Cana không cần những người khác."
Không biết vì sao cô không nghĩ muốn cùng những người khác chia sẻ Molde, chỉ cần nghĩ đến có người chiếm cứ hắn, cô liền cảm thấy khó chịu đến muốn khóc.
"Cana của ta thật ích kỷ." khóe miệng Molde dâng lên ý cười, thanh âm nói chuyện cũng càng thêm ôn nhu.