Kiều Hoa Khó Dưỡng

Chương 45: Mỹ nhân ngư x công tước 3

Editor: hungtuquy

Liz sửng sốt, mồ hôi lạnh tràn ra khắp người, không suy nghĩ nhiều cô vội vàng phun ra côn ŧᏂịŧ, phủ phục quỳ trên mặt đất. Sợ giây tiếp theo, chính mình liền trở thành vong hồn.

Molde không chút dao động đứng lên, thân thể trần trụi bình thản đi đến trước lu pha lê.

Hắn càng đi đến gần, Phạm Tử Yên càng có thể nhìn đến rõ ràng dươиɠ ѵậŧ không ngừng đong đưa, còn có thể nhìn thấy gân xanh nhảy trên đó.

Cô cảm nhận được một tia nguy hiểm, vốn muốn lui về sau nhưng đến khi nhìn thấy nam nhân tới gần lại nhịn không được đi về phía trước.

Molde đứng yên, nhìn nhân ngư trong lu pha lê, đơn thuần, thiên chân, dường như một trang giấy trắng thuần khiết, nhìn thấy hắn lại, cũng không chút sợ sệt, ngược lại chỉ có tò mò cùng cao hứng.

Hắn nửa híp mắt, lục mắt giống như hồ sâu, tinh tế nhìn Phạm Tử Yên vài giây, sau đó đi đến trước mặt Liz: "Mặc quần áo."

Liz sợ hãi hầu hạ Molde mặc vào quần áo, cẩn thận đem mỗi một chỗ nếp uốn làm cho nó thẳng lại, lúc này mới lại quỳ xuống.

Molde không có chút biểu tình, lãnh đạm đi ra cửa.

Ngoài cửa, quản gia nhìn thấy Molde nhanh như vậy ra tới, lập tức cúi đầu, cung kính đứng ở một bên.

"Đem nhân ngư kia đưa đến phòng ngủ của ta, đem mèo Maine cũng ôm tới." Molde phân phó lên, lại bổ sung nói: "Ta không nghĩ muốn nhìn đến bể cá."

Hắn thật sự muốn biết, nhân ngư cùng con mèo ở bên nhau, con mèo có hay không sẽ theo bản năng con nàng là đồ ăn.

*

Thực mau, Phạm Tử Yên đã bị người hợp lực đem ra bể cá, cô có chút sợ hãi run rẩy thân thể, mọi người lại đều thực ôn nhu đối với cô, xoa tóc cô, còn có cái đuôi, ở thời điểm cô còn không có phản ứng lại, liền bọc cô tới một nhà khác.

Nơi này so vừa lúc nãy còn muốn tinh mỹ hơn, vô muốn hình dung rất nhiều, chính là trong đầu lại không thể nghĩ được từ gì để miêu tả, chỉ biết là thực đẹp.

Đột nhiên bị phóng tới trên giường, nam nhân tao nhã lúc nãy cũng xuất hiện, phía sau hắn còn có một người đàn ông trung niên đang ôm con mèo lớn.

Cô đột nhiên nhăn lại mi, không biết sao lại có chút sợ hãi, mắt mèo kia cứ nhìn chằm chằm vào cô khiến cô chỉ cảm thấy cả người lạnh như đóng băng, muốn thoát khỏi chỗ này.

Molde liền nằm ở trên giường lớn, giường rất lớn chẳng sợ một người cá, một mèo chiếm cứ, ba người nằm lên vẫn còn rất nhiều khoảng trống.

Hắn nhẹ nhàng sờ sờ con mèo lớn, lại nhìn nhìn cô, một chút buông lỏng tay ra.

Mèo vốn dĩ lười biếng chỉ trong nháy mắt liền thay đổi, chỉ còn lại cảnh giới, còn có một động tác chỉ khi đi săn mới có thể làm ra, trên người cô có hương vị đồ ăn quen thuộc của nó.

Sắc mặt Phạm Tử Yên trắng nhợt, cô bỗng nhiên minh bạch tình cảnh của chínn mình, cô chính là đồ ăn, mà con vậy trước mắt chính là muốn mệnh cô.

Lập tức cũng không dám dừng lại, liên tục lui về phía sau, chăn được phủ trên giường bị cô cọ khai, cô nghĩ đến người trước mắt có thể mệnh lệnh cho con mèo này, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, tất nhiên sẽ không lại gặp hoàn cảnh như vậy.

Cô cắn môi, bò qua vài bước, bỗng nhiên phát hiện một chuyện kì lạ, cúi đầu.

Vốn dĩ là đuôi cá bây giờ đã thành hai chân thon dài tuyết trắng, liền cùng nam nhân cùng nữ nhân lúc nãy giống nhau. Cô tò mò biến hoá của mình, chính là lúc này, mệnh lại càng quan trọng hơn.

Cô sốt ruột đến bên người Molde, khẩn cầu lôi kéo ống tay áo của hắn.

Mắt Molde dừng ở trên hai chân dài trắng nõn, đôi mắt trầm xuống, nhìn cô: "Muốn ta cứu ngươi?"

Phạm Tử Yên dừng một chút, vội vàng gật đầu.

Cô còn có thể nghe hiểu tiếng người, khóe miệng Molde giơ lên một cái độ cung duyên dáng, có ý tứ.

"Lấy lòng ta, ta để ngươi tồn tại."